Trò Chơi Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Căn Nhà Cũ Nát
Chương 28
2024-12-17 20:56:14
Cô kiểm tra ba lô, đồ ăn cũng không còn nhiều lắm. Hứa Chi quyết định ăn hai quả trái cây dại rồi thêm một cái bánh bao.
“Cũng tạm đủ no bụng!” Cô thầm nhủ, nhấc bánh bao lên bắt đầu nhấm nháp.
Mặc dù hương vị không có gì đặc biệt nhưng ít nhất cũng có thể lấp đầy bụng đói.
Đúng lúc này liềm đã chế tạo xong, Hứa Chi nhanh chóng gửi nó cho Lục Kỳ.
Lục Kỳ: "Nhận được rồi! Cảm ơn Chi Chi nhé!"
Hứa Chi: "Chuyện nhỏ thôi."
Lục Kỳ: "Ngày mai là hết thời gian tân thủ rồi, không biết khu chính thức sẽ như thế nào nữa. Nghĩ mà lo quá, còn cô thì sao?"
Hứa Chi: "Tôi cũng hơi lo."
Khu tân thủ toàn người mới chơi nên trình độ còn ngang nhau, nhưng khi bước vào khu chính thức sẽ toàn là "cáo già" đã chơi lâu, lúc đó chênh lệch sẽ rất rõ ràng.
Hơn nữa thời gian bảo vệ kết thúc đồng nghĩa với việc nguy hiểm thực sự của tận thế sẽ ập đến. Cuộc sống sinh tồn sẽ không còn dễ thở như hiện tại.
Ít nhất trong mấy ngày qua Hứa Chi vẫn chưa cảm nhận được sự tàn khốc của trò chơi này.
Vừa trò chuyện với Lục Kỳ, Hứa Chi vừa tiện tay hoàn thành nốt chiếc rìu sắt khác rồi gửi cho Lê Mộng.
Lê Mộng nhận được rìu thì nhắn lại một câu ngắn gọn: "Cảm ơn."
Hứa Chi: "Nên là tôi cảm ơn vì cô đã tin tưởng mới đúng."
Lê Mộng: "Hợp tác vui vẻ. Sau này có cần gì cứ tìm tôi."
Hứa Chi: "Ừm ừm!"
Nói chung, bạn bè mà Hứa Chi kết giao đều khá dễ nói chuyện, Lục Kỳ thì ngây thơ hoạt bát; Lê Mộng ít nói nhưng rất dứt khoát. Còn Châu Tuyết Nguyệt thì tính cách cũng chẳng khác em gái mình là mấy, rất thẳng thắn, giao dịch với anh ta cũng khá thoải mái.
Bận rộn nửa ngày trời, tin nhắn riêng của Hứa Chi cứ reo liên tục. Toàn là những người muốn nhờ cô gia công vũ khí.
Mặc dù hiệu ứng của thẻ nhân đôi đã hết, nhưng làm vũ khí thuê vẫn rất có lãi. Một món vũ khí mất khoảng 5 phút để hoàn thành, mỗi lần làm xong cô cũng kiếm được 23 quặng sắt.
Tuy nhiên lúc trước cô đã nói rõ rằng chỉ nhận đơn theo kiểu đấu giá, ai trả giá cao hơn thì sẽ làm trước. Nếu bây giờ lại tùy tiện hạ giá thì rất dễ gây phiền phức. Nghĩ vậy, Hứa Chi liền đặt mức giá tối thiểu: một món vũ khí không dưới 7 quặng sắt.
Dù sao cô cũng chỉ có một mình, sức lực có hạn, đâu thể ôm hết việc của cả khu, Hứa Chi còn định tranh thủ ngủ trưa để khôi phục thể lực rồi đi tìm rương vật tư.
Khi thông báo mức giá tối thiểu là 7 quặng sắt được gửi ra, phản ứng của đám người trong khu tân thủ rất kịch liệt, nói cô tăng giá quá đáng, ban đầu chỉ cần 5 quặng sắt, mới qua mấy tiếng đã đòi 7 rồi.
Mặc cho những lời trách móc, Hứa Chi không hề giải thích cũng không đổi giá.
Trong khu 10 đông người như vậy, cô đâu thể đáp ứng hết nhu cầu của từng người. Hơn nữa ngoài cô ra thì cũng còn những người khác sở hữu bàn làm việc.
Hứa Chi đã lén xem qua bảng giá của bọn họ, thật ra mức phí cũng chẳng hề rẻ.
Nếu muốn gia công một chiếc rìu sắt hay liềm ở chỗ khác, người ta sẽ thu đến 50 khúc gỗ, nguyên liệu vẫn phải tự chuẩn bị.
Trong khi bên Hứa Chi giá là 7 quặng sắt, tính ra nguyên liệu tiêu tốn cũng đã mất 3 quặng, chỉ còn lại 4 quặng sắt lãi. Vấn đề chỉ nằm ở chỗ mọi người nghĩ 50 khúc gỗ hay 4 quặng sắt mới là thứ đắt hơn mà thôi.
Gỗ có thể dùng để nâng cấp nơi trú ẩn, còn quặng sắt thì không. Nếu không có bàn làm việc, quặng sắt trước mắt cũng không có nhiều tác dụng.
“Cũng tạm đủ no bụng!” Cô thầm nhủ, nhấc bánh bao lên bắt đầu nhấm nháp.
Mặc dù hương vị không có gì đặc biệt nhưng ít nhất cũng có thể lấp đầy bụng đói.
Đúng lúc này liềm đã chế tạo xong, Hứa Chi nhanh chóng gửi nó cho Lục Kỳ.
Lục Kỳ: "Nhận được rồi! Cảm ơn Chi Chi nhé!"
Hứa Chi: "Chuyện nhỏ thôi."
Lục Kỳ: "Ngày mai là hết thời gian tân thủ rồi, không biết khu chính thức sẽ như thế nào nữa. Nghĩ mà lo quá, còn cô thì sao?"
Hứa Chi: "Tôi cũng hơi lo."
Khu tân thủ toàn người mới chơi nên trình độ còn ngang nhau, nhưng khi bước vào khu chính thức sẽ toàn là "cáo già" đã chơi lâu, lúc đó chênh lệch sẽ rất rõ ràng.
Hơn nữa thời gian bảo vệ kết thúc đồng nghĩa với việc nguy hiểm thực sự của tận thế sẽ ập đến. Cuộc sống sinh tồn sẽ không còn dễ thở như hiện tại.
Ít nhất trong mấy ngày qua Hứa Chi vẫn chưa cảm nhận được sự tàn khốc của trò chơi này.
Vừa trò chuyện với Lục Kỳ, Hứa Chi vừa tiện tay hoàn thành nốt chiếc rìu sắt khác rồi gửi cho Lê Mộng.
Lê Mộng nhận được rìu thì nhắn lại một câu ngắn gọn: "Cảm ơn."
Hứa Chi: "Nên là tôi cảm ơn vì cô đã tin tưởng mới đúng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Mộng: "Hợp tác vui vẻ. Sau này có cần gì cứ tìm tôi."
Hứa Chi: "Ừm ừm!"
Nói chung, bạn bè mà Hứa Chi kết giao đều khá dễ nói chuyện, Lục Kỳ thì ngây thơ hoạt bát; Lê Mộng ít nói nhưng rất dứt khoát. Còn Châu Tuyết Nguyệt thì tính cách cũng chẳng khác em gái mình là mấy, rất thẳng thắn, giao dịch với anh ta cũng khá thoải mái.
Bận rộn nửa ngày trời, tin nhắn riêng của Hứa Chi cứ reo liên tục. Toàn là những người muốn nhờ cô gia công vũ khí.
Mặc dù hiệu ứng của thẻ nhân đôi đã hết, nhưng làm vũ khí thuê vẫn rất có lãi. Một món vũ khí mất khoảng 5 phút để hoàn thành, mỗi lần làm xong cô cũng kiếm được 23 quặng sắt.
Tuy nhiên lúc trước cô đã nói rõ rằng chỉ nhận đơn theo kiểu đấu giá, ai trả giá cao hơn thì sẽ làm trước. Nếu bây giờ lại tùy tiện hạ giá thì rất dễ gây phiền phức. Nghĩ vậy, Hứa Chi liền đặt mức giá tối thiểu: một món vũ khí không dưới 7 quặng sắt.
Dù sao cô cũng chỉ có một mình, sức lực có hạn, đâu thể ôm hết việc của cả khu, Hứa Chi còn định tranh thủ ngủ trưa để khôi phục thể lực rồi đi tìm rương vật tư.
Khi thông báo mức giá tối thiểu là 7 quặng sắt được gửi ra, phản ứng của đám người trong khu tân thủ rất kịch liệt, nói cô tăng giá quá đáng, ban đầu chỉ cần 5 quặng sắt, mới qua mấy tiếng đã đòi 7 rồi.
Mặc cho những lời trách móc, Hứa Chi không hề giải thích cũng không đổi giá.
Trong khu 10 đông người như vậy, cô đâu thể đáp ứng hết nhu cầu của từng người. Hơn nữa ngoài cô ra thì cũng còn những người khác sở hữu bàn làm việc.
Hứa Chi đã lén xem qua bảng giá của bọn họ, thật ra mức phí cũng chẳng hề rẻ.
Nếu muốn gia công một chiếc rìu sắt hay liềm ở chỗ khác, người ta sẽ thu đến 50 khúc gỗ, nguyên liệu vẫn phải tự chuẩn bị.
Trong khi bên Hứa Chi giá là 7 quặng sắt, tính ra nguyên liệu tiêu tốn cũng đã mất 3 quặng, chỉ còn lại 4 quặng sắt lãi. Vấn đề chỉ nằm ở chỗ mọi người nghĩ 50 khúc gỗ hay 4 quặng sắt mới là thứ đắt hơn mà thôi.
Gỗ có thể dùng để nâng cấp nơi trú ẩn, còn quặng sắt thì không. Nếu không có bàn làm việc, quặng sắt trước mắt cũng không có nhiều tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro