Trò Chơi Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Căn Nhà Cũ Nát

Chương 8

2024-12-17 20:56:14

Qua những khe hở trên vách gỗ, cô thấy sương mù đang dần đặc lại, trắng xóa nhưng kỳ lạ đến đáng sợ. Ở phía xa, bóng mờ trong làn sương cứ trôi dạt, hình dạng méo mó như thể nó có ý thức và đang tự do biến đổi.

Lắng nghe cẩn thận, Hứa Chi dường như nghe được tiếng động kỳ quái như tiếng "kẽo kẹt" vọng lên từ đâu đó trong màn sương.

Trong kênh trò chuyện, mọi người bàn tán không ngớt:

“Có ai để ý không? Số người sống sót trong khu của chúng ta giảm mất hai trăm người rồi! Ban đầu là mười vạn, giờ chỉ còn chín vạn chín ngàn thôi!”

“Trời ạ, thật sự đã loại bỏ hơn năm trăm người sao? Đám đó đều chết cả rồi à?”

“Cứu với, thể lực của tôi chỉ còn đúng một điểm! Tôi đang đứng ngoài nơi trú ẩn, không nhúc nhích nổi nữa. Quái vật trong sương mù có tới không?”

“Có nơi trú ẩn thì không sao đâu, chắc chắn nó có lá chắn bảo vệ.”

“Đã có người nhắc trước là phải giữ lại thể lực rồi, ai không nghe thì tự chịu thôi. Hệ thống cũng nói ba ngày đầu được bảo vệ, mấy người bị loại chắc đều chưa dựng nơi trú ẩn.”

“Tôi còn dư hơn 20 điểm thể lực, nhưng vì không ăn gì nên điểm cứ rớt liên tục…”

“Đói bụng cũng là trạng thái bất lợi, sẽ khiến thể lực tụt.”

Bạch Vựng: “Thức ăn bình thường chỉ giúp no bụng chứ không tăng thể lực. Chỉ có thức ăn đặc biệt mới hồi điểm thể lực, nhưng trạng thái no bụng ít nhất cũng giữ điểm ổn định.”

Đọc đến đây, Hứa Chi thầm cảm thấy may mắn, nhờ có chiếc bánh mì ăn lúc nãy mà cô đã hồi được 5 điểm thể lực, đủ để đào lần cuối và nhận bản vẽ. Nếu không có lẽ cô đã tay trắng trở về.

Thức ăn trong rương vật tư như bánh bao chỉ giúp no bụng chứ không hồi điểm thể lực.

Một người lên tiếng trong kênh: “Có ai có thức ăn hồi thể lực không? Tôi sẵn sàng đổi vật phẩm.”

Bạch Vựng đáp: “Có thể đổi, nhưng tôi chỉ lấy bản vẽ hoặc vật phẩm đặc biệt.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người này hẳn đã đào được rương vật tư xanh, nhận thức ăn hồi thể lực giống như bánh mì phô mai mà Hứa Chi nhận từ hệ thống điểm danh.

Qua cuộc thảo luận của mọi người, Hứa Chi phát hiện ra rằng số điểm thể lực cần để đào được rương vật tư không cố định. Có người tốn đến ba mươi điểm thể lực mới đào được, và dường như ba mươi điểm là mức tối đa, không bao giờ vượt qua con số này.

Điều này phụ thuộc vào giá trị sức mạnh và vận khí của từng người.

Có lần Hứa Chi chỉ dùng mười lăm điểm thể lực đã đào được rương vật tư.

Sức mạnh của cô không hề thấp.

Thường ngày cô hay đến phòng tập, trước đây còn học đấu kiếm và võ thuật.

Cộng thêm vận khí khá cao, cô tiêu hao ít thể lực mà vẫn đạt được kết quả tốt.

Tuy nhiên, bất kể giá trị sức mạnh cao đến đâu, nếu điểm thể lực dưới 5 thì người chơi hầu như không thể làm bất kỳ công việc tay chân nào.

Khi kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ, Hứa Chi lấy ra chiếc gối nhỏ, tìm một vị trí tương đối thoải mái và nằm xuống nghỉ.

Đến nửa đêm, nhiệt độ trong trò chơi giảm xuống đáng kể.

Trong căn nhà, gió lạnh lùa vào từng đợt, Hứa Chi chỉ có thể tự ôm mình để giữ ấm.

Sáng hôm sau thức dậy, cô phát hiện điểm thể lực của mình đã hồi phục hoàn toàn.

Mặc dù cô đã ngủ đủ tám tiếng nhưng chất lượng giấc ngủ lại không hề tốt.

Nằm trên sàn nhà, dù có gối đầu nhưng khi dậy Hứa Chi vẫn cảm thấy toàn thân ê ẩm, đau nhức khắp người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Sinh Tồn Bắt Đầu Từ Căn Nhà Cũ Nát

Số ký tự: 0