Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược
Đâm thủng
Điêu Bảo Bảo
2024-09-06 14:29:54
Edit: Lune
Người đàn ông ngoài cửa mặc một bộ âu phục cổ chéo màu xanh nhạt, thắt cà vạt sọc nghiêng màu nâu nhạt, từng chi tiết đều toát lên vẻ gọn gàng nho nhã. Nhưng mái tóc ướt sũng và nước mưa trên mắt kính nói rõ rằng đối phương đã đội mưa đến đây, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lục Diên mang theo sát khí.
Rõ ràng là Tiết Tấn.
Lục Diên lấy vậy thì vô thức siết chặt tay nắm cửa, thoáng chốc thậm chí còn không biết sao đối phương lại tìm đến đây được. Trong tích tắc, trong đầu anh lóe lên hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ, cuối cùng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất——
Tuyệt đối không thể để Dụ Trạch Xuyên trong nhà phát hiện ra Tiết Tấn, cũng tuyệt đối không thể để Tiết Tấn phát hiện ra Dụ Trạch Xuyên đang ở trong nhà mình, nếu không anh chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Lục Diên vô cùng chắc chắn điều này, vì vậy trước khi Tiết Tấn mở miệng mắng, anh đã kịp thời ngăn cản đối phương lại: “Dù hôm nay anh tìm tôi vì lý do gì, hãy nghĩ tới lần tôi giúp anh...”
Lục Diên nói đến đây khựng lại, hạ giọng nói: “Có chuyện gì để mai hãy nói.”
Giọng của anh rất nhẹ, tựa như một cơn gió lướt qua mặt nước, chỉ để lại gợn sóng lăn tăn, chốc lát đã tan biến.
Nhưng trong lòng Tiết Tấn lại là một khung cảnh giận dữ khác, hôm nay y được Lục Diên cứu ở văn phòng, rốt cuộc vẫn không yên tâm khi để lộ nhược điểm này trong tay đối phương nên đã đích thân đi điều tra, nhưng tin tức truyền đến lại khiến y sốc vô cùng.
Lục Diên, nhân tình của Tưởng Bác Vân, kẻ thù mà Dụ Trạch Xuyên một lòng muốn giết lại đang ở sát vách nhà Dụ Trạch Xuyên!?
Bởi vì sự việc quá ly kỳ nên đến bây giờ Tiết Tấn vẫn chưa thể tiêu hóa được tin tức này, y nghe thấy lời cầu xin của Lục Diên, sắc mặt hết xanh lại trắng, y nghiến răng chất vấn: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lục Diên cắt ngang lời y: “Giám đốc Tiết, giờ là 11 giờ đêm, chẳng lẽ anh định đứng đây tán gẫu với tôi cả đêm à?”
Lúc này Tiết Tấn mới ý thức được mình đến quá vội vàng, ngay cả giờ giấc cũng quên mất.
Lục Diên biết Tiết Tấn không phải là người xấu nên anh tự tin có thể lợi dụng được chuyện xảy ra ở văn phòng hôm nay để khống chế đối phương, dù không khống chế được thì việc kéo dài thêm một đêm cũng quá đủ rồi.
Anh lặp lại câu nói kia: “Có chuyện gì để mai hãy nói.”
Nói xong, Lục Diên không để ý đến sắc mặt khó coi của Tiết Tấn nữa, trở tay đóng cửa. Anh vào phòng khách, không hề lo lắng đối phương sẽ tiếp tục nhấn chuông cửa.
Dụ Trạch Xuyên nằm trên ghế sô pha, cứ cảm giác Lục Diên đi hơi lâu, hắn ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người tuột xuống để lộ cơ bắp cân đối mượt mà: “Ai tới vậy?”
Lục Diên ậm ừ: “Không có gì, là nhân viên quản lý thôi, anh ta nói lúc nãy đang sửa chữa đường ống nước, hỏi chỗ tôi có bị cúp nước không.”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn Dụ Trạch Xuyên, ánh đèn hắt xuống mảng tối dẫn đến ánh mắt hơi âm u, khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.
Dụ Trạch Xuyên khẽ nhíu mày: “Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Lục Diên biết tối nay là cơ hội cuối cùng của mình, ngày mai, một khi mặt trời thức dậy, sự yên bình giả tạo sẽ bị phá vỡ hoàn toàn. Dụ Trạch Xuyên đang nằm uể oải trên ghế sô pha như một con mèo trước mặt sẽ lập tức hóa thân thành thú dữ, hung ác cắn rách cổ họng của mình.
Lục Diên cười cười, ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha: “Muốn nhìn anh thôi, không được à?”
Dụ Trạch Xuyên bối rối quay đi, hơi khó thích ứng với kiểu thẳng thừng thế này: “Tôi có gì đẹp mà nhìn chứ.”
“Ai bảo không đẹp?”
Lục Diên thấp giọng nói xong, từ từ nghiêng người hôn hắn, nụ hôn lần này dịu dàng quyến luyến hơn mấy lần trước nhiều, như thể đang dệt nên một tấm lưới khổng lồ vô hình, lặng lẽ chờ Dụ Trạch Xuyên sa vào bẫy như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Dụ Trạch Xuyên sững sờ, song không hề đẩy anh ra. Khi được Lục Diên hôn, chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác mình được trân trọng, niềm vui nhỏ nhoi ấy từ bề mặt da thịt chui vào tận sâu trong xương tủy, khiến người ta nghiện.
“Ưm...”
Hắn vô lực ngửa đầu, giọng khàn khàn mơ hồ mang theo chút mập mờ, tựa như một đôi tình nhân đang thì thầm bên tai nhau.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, nhiệt độ nóng hừng hực.
Lục Diên mút hôn vành tai Dụ Trạch Xuyên, từng chữ đều bao bọc hơi thở ấm áp, trầm thấp đầy lôi cuốn: “Anh sợ ngày mưa giông phải không?”
Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt không nói, coi như thừa nhận.
Lục Diên cười khẽ: “Muốn dọn sang nhà tôi ở không?”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì mở bừng mắt, song chẳng có vẻ gì là vui, trái lại còn chau mày: “Ý cậu là sao?”
Lục Diên muốn tìm một bạn tình lâu dài sao?
Lục Diên khẽ gãi nhẹ vào cằm hắn, vừa nhìn là biết ngay Dụ Trạch Xuyên đã hiểu lầm gì rồi, có điều nếu dọn vào ở chung khi chưa có danh phận quả thực rất dễ gây hiểu lầm. Anh cười nhẹ, nói: “Để tiện chăm sóc anh...”
Và cả,
“Theo đuổi anh nữa.”
Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, không khí lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Đáy mắt Dụ Trạch Xuyên lóe lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ anh lại trả lời như vậy. Mặc dù giọng điệu nghe như đang đùa giỡn song ánh mắt của Lục Diên lại vô cùng nghiêm túc: “Sao nào, có muốn cho chàng trai hoàn hảo này một cơ hội không?”
Dụ Trạch Xuyên, là tự anh nói đó,
muốn lừa thì lừa cả đời...
Lục Diên không còn lựa chọn nào khác, nếu tối nay không nắm bắt cơ hội thì mai sẽ là ngày chết của anh.
Anh biết Dụ Trạch Xuyên ngày càng rung động vì mình, mà điều anh cần làm chính là nắm lấy sợi dây rung động ấy, biến nó thành tia hy vọng sống sót của bản thân.
Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, hắn nhớ tới việc mình vốn định đồng quy vu tận với Tưởng Bác Vân, nhớ tới việc mình căn bản không có ý định muốn sống tiếp, đầu óc hỗn loạn vô cùng, chần chờ mãi mới mở miệng: “Tôi...”
Lục Diên rất khéo hiểu lòng người: “Không sao, anh cứ suy nghĩ kỹ đi rồi nói cho em biết.”
Vốn anh cũng không cần Dụ Trạch Xuyên thực sự trả lời mình.
“Anh chỉ cần trả lời là có muốn chuyển đến ở cùng tôi hay không là được.”
Tim Dụ Trạch Xuyên hẫng một nhịp, thậm chí còn hơi không dám nhìn thẳng vào Lục Diên. Hắn nằm lại xuống ghế sô pha, xoay người quay lưng về phía người nọ, lí nhí thốt ra một câu: “Tùy cậu.”
Tùy cậu.
Nhận được hai chữ này, cuối cùng Lục Diên cũng cười: “Vậy hôm nay anh ở đây luôn đi, nhưng nhà tôi không có đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, anh có muốn về nhà lấy ít quần áo thay với bàn chải đánh răng không?”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy, đành phải ngồi dậy từ trên ghế sô pha: “Để tôi sang lấy.”
Lục Diên liếc mắt nhìn nửa người trên của hắn: “Anh đang ở trần kìa.”
Không mặc quần áo là do cậu cởi đấy.
Cuối cùng Dụ Trạch Xuyên vẫn nuốt ngược câu này vào: “Mặc vào là được chứ gì.”
Nói xong, hắn duỗi tay định nhặt cái áo thun rơi trên sàn lên mặc lại thì bỗng bị Lục Diên ngăn lại: “Áo bẩn rồi, đừng mặc nữa, để tôi sang lấy cho.”
Trong phòng Dụ Trạch Xuyên không có bí mật gì không thể cho người ta thấy, mà dù có thì lần trước Tiết Tấn cũng đã sao chép mang đi hết rồi: “Vậy cậu sang lấy đi, mật khẩu là 6 số 0, đồ ngủ đang vắt trên ghế sô pha đấy.”
Dụ Trạch Xuyên muốn đơn giản nên đặt mật khẩu như vậy, Lục Diên nghe vậy lại không nhịn được mà nhướng mày: “Mật khẩu này... không tệ, khá hợp với anh đấy.”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi. Cửa phòng đóng lại phát ra âm thanh khe khẽ, chỉ còn lại Dụ Trạch Xuyên ngồi trên ghế sô pha, mấy giây sau mới ngộ ra là hình như Lục Diên vừa ghẹo mình?
Cách một bức tường, Lục Diên đã vào trong nhà Dụ Trạch Xuyên. Nhưng anh không vội vàng thu dọn đồ dùng vệ sinh mà là cầm chậu cây xương rồng trên bàn máy tính vào phòng tắm, cẩn thận lấy thiết bị nghe lén bên trong ra rồi rửa sạch đất cát, khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu.
Chuyện này đã bị vỡ lở bên phía Tiết Tấn rồi nên không cần giữ mấy thứ này nữa, để lại có khi còn trở thành mối họa tiềm ẩn.
Lục Diên muốn hạ thấp mọi nguy hiểm xuống mức thấp nhất trước khi mình bị lộ. Anh giẫm nát thiết bị nghe lén rồi ném vào bồn cầu xả nước, xác định nó không nổi lên nữa mới cầm đồ ngủ và đồ dùng vệ sinh của Dụ Trạch Xuyên trở về nhà mình.
Tốc độ của Lục Diên rất nhanh, Dụ Trạch Xuyên không hề phát hiện có điều gì bất thường, lúc này hắn đang ngồi ở ghế sô pha nhìn màn chiếu gắn trên tường, nhưng tìm nãy giờ vẫn không thấy bộ phim họ xem lần trước, nghe thấy tiếng Lục Diên trở về, hắn thuận miệng hỏi: “Bộ phim chúng ta xem ở rạp lần trước tên gì nhỉ?”
Lục Diên đổi giày ở chỗ trước cửa, nhớ lại một lúc mới nói ra tên phim: “Phim Mỹ, chắc chưa có bản online, không tìm thấy trên mạng đâu.”
Dụ Trạch Xuyên không phản ứng gì quá lớn: “Tôi muốn xem kết cục, lần trước ngủ quên nên lỡ mất.”
Lục Diên để đồ lên tủ ở cửa, thong thả bước đến phía sau ghế sô pha, như vậy thì lúc anh cúi đầu xuống là có thể chạm vào gò má ấm áp của đối phương, giọng kiên nhẫn vô cùng: “Lần sau tôi sẽ xem lại cùng anh nhé?”
Dụ Trạch Xuyên bị giọng nói của anh trêu chọc đến tê cả tai, hắn mất tự nhiên nghiêng đầu: “Cậu xem lại không thấy chán à.”
Tuy hắn có tính thiếu gia, nhưng đối mặt với người mình thích sẽ không cố tình gây sự.
Lục Diên chống hai tay lên lưng ghế sô pha, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp nhàng, tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng “Ừm” một tiếng: “Công nhận là chán.”
Giọng điệu thốt nhiên chuyển hướng: “Nhưng xem cùng anh thì không chán.”
Một câu nói của anh có thể khiến trái tim của Dụ Trạch Xuyên rơi xuống, một câu nói khác lại có thể khiến trái tim Dụ Trạch Xuyên bay lên, khó hiểu làm người ta tức đến nghiến răng nhưng lại cứ không nỡ giận.
Dụ Trạch Xuyên nghiêng đầu, đột nhiên há miệng cắn má Lục Diên, ba giây sau mới buông ra, để lại một dấu răng mờ nhạt. Hắn híp mắt lại, trông có vẻ rất hài lòng: “Đã nói rồi thì không được nuốt lời đâu đấy.”
Lục Diên sờ chỗ vừa bị cắn, không khỏi phì cười: “Anh coi mặt tôi là bánh bao đó hả, cắn tới cắn lui vậy?”
Dụ Trạch Xuyên: “Mặt cậu đâu có ngon bằng bánh bao.”
Hắn nói thật, gương mặt Lục Diên đẹp kiểu góc cạnh rõ ràng, thêm nữa do bị bệnh nên trên mặt chẳng có tí mỡ nào.
Lục Diên nói: “Anh có thể cắn chỗ khác mà.”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì sững sờ, tự dưng cảm thấy Lục Diên như đang nói đến chuyện giường chiếu, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì eo đã bị siết chặt lấy, sau đó bị Lục Diên bế bổng lên.
Dụ Trạch Xuyên vô thức bám chặt vai Lục Diên: “Cậu làm gì đấy?”
Lục Diên thản nhiên: “Sắp sáng đến nơi rồi, anh không ngủ à?”
À.
Dụ Trạch Xuyên khẽ nhắc nhở: “Đồ ngủ của tôi.”
Lục Diên vác người lên vai, một tay với lấy điều khiển tắt máy chiếu, lúc này mới vác Dụ Trạch Xuyên đi về phía phòng ngủ: “Mai rồi mặc.“.
Mặt Dụ Trạch Xuyên nóng bừng, nhưng không biết vì lời Lục Diên nói hay vì đầu cúi xuống khiến máu dồn lên não nữa. Hắn tưởng người kia định lăn giường, nhưng không ngờ lên giường rồi chỉ ôm nhau đơn thuần thôi.
Trong bóng tối, Dụ Trạch Xuyên ngoảnh đầu, nghi hoặc nhìn Lục Diên.
Dường như Lục Diên biết hắn đang nghĩ gì, anh dùng sức ôm chặt eo hắn, nhắm mắt lại, nói: “Hôm qua mới làm xong, anh không đau à?”
Dụ Trạch Xuyên không biết nghĩ thế nào, thần trí không tập trung lắm, hạ giọng thốt ra: “Ừm, đau.”
Lục Diên mở mắt ra, kinh ngạc nhướn mày: “Anh cũng sợ đau ấy hả?”
Nói thẳng nhé, Dụ Trạch Xuyên trông thực sự không giống người sợ đau chút nào, khi dùng dao đâm người ta rõ tàn nhẫn, lúc tự sát lại càng tàn nhẫn hơn.
Cảm xúc của Dụ Trạch Xuyên vừa mẫn cảm lại vừa dễ thay đổi, nếu không ngay cả một người khéo giả vờ như Tưởng Bác Vân cũng không chịu nổi, vẻ kinh ngạc trong lời nói của Lục Diên chẳng biết chạm phải dây thần kinh nào của hắn, giọng điệu hắn không kiềm được mà lạnh xuống: “Tôi có phải người chết đâu, sao lại không biết đau?”
“...”
Lục Diên không nói gì, đúng lúc Dụ Trạch Xuyên nhận ra tâm trạng của mình có hơi quá khích, lúc thân hình hắn cứng đờ thì người đàn ông nọ lại dịu dàng hôn vào vành tai hắn: “Ừm, tôi biết rồi.”
Lục Diên vuốt tóc hắn như đang dỗ dành động vật nhỏ: “Tôi sợ anh đau nên mới không làm.”
Lần này đến lượt Dụ Trạch Xuyên á khẩu, hắn chậm rãi xoay người lại đối mặt với Lục Diên, khóe mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn: “Nhưng mà...”
Nhưng mà những người ngoài kia dường như đều cho rằng hắn không biết đau, nên cứ dùng dao cắm nát tim phổi hắn mà chẳng kiêng nể gì.
Lục Diên hôn môi hắn, cười tít mắt: “Không sao, anh sợ đau, tôi cũng sợ đau, sau này anh bảo vệ tôi, tôi bảo vệ anh nhé?”
Lòng Dụ Trạch Xuyên thoáng run lên, ngoài miệng lại nói: “Một đấm của tôi là có thể đưa cậu vào bệnh viện đấy?”
Lục Diên cười: “Anh dữ như vậy sẽ chẳng được ai yêu đâu.”
Không hiểu sao Dụ Trạch Xuyên lại cảm thấy câu này rất quen, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Diên trong bóng tối, đáy mắt lặng lẽ hiện lên vẻ cố chấp: “Vậy còn cậu?”
Lục Diên cười, ném câu hỏi lại cho hắn: “Tôi còn theo đuổi anh rồi, anh thử nói xem?”
Trái tim Dụ Trạch Xuyên lại bắt đầu không nghe lời mà đập loạn nhịp, hắn lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài dễ liên tưởng đến cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt kia, nhưng bên trong chăn lại ấm áp mềm mại, tạo thành một sự tương phản cực độ.
Lục Diên dùng lòng bàn tay che mí mắt hắn: “Ngủ đi.”
Lần đầu tiên Dụ Trạch Xuyên cảm thấy ngày mưa giông không đáng sợ đến vậy, mí mắt hắn ngày càng nặng trĩu, càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đường chân trời vừa mới lộ ra một mảng trắng bạc, sắc trời vẫn còn tối. Sau cơn mưa, không khí ẩm ướt mát mẻ, rèm cửa bị gió thổi khẽ lay động, ánh sáng mờ ảo.
Dụ Trạch Xuyên vốn ngủ không sâu giấc, khoảng năm giờ sáng là tỉnh. Hắn nhíu mày, mở mắt ra, trông thấy đồ đạc xa lạ xung quanh thì vẫn chưa phản ứng kịp, mất vài giây mới nhớ ra mình đang ở nhà Lục Diên.
Sau gáy hơi ngứa, tiếng hít thở khẽ khàng vang lên bên tai.
Dụ Trạch Xuyên không cần quay đầu cũng biết là Lục Diên, hắn không muốn đánh thức người nọ nên không cựa quậy, chỉ nhẹ nhàng lấy điện thoại dưới gối ra xem tin tức theo thói quen.
Có 12 cuộc gọi nhỡ, đều là Tiết Tấn gọi đến. Hôm qua Dụ Trạch Xuyên để chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Nếu chỉ là chuyện vặt vãnh, đối phương hẳn sẽ không gọi nhiều đến thế. Dụ Trạch Xuyên chậm rãi ý thức được có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, hắn nhíu chặt mày, rón rén ngồi dậy, không biết nghĩ đến điều gì mà quay đầu đắp chăn cho Lục Diên, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài phòng khách gọi lại cho Tiết Tấn.
Người đàn ông ngoài cửa mặc một bộ âu phục cổ chéo màu xanh nhạt, thắt cà vạt sọc nghiêng màu nâu nhạt, từng chi tiết đều toát lên vẻ gọn gàng nho nhã. Nhưng mái tóc ướt sũng và nước mưa trên mắt kính nói rõ rằng đối phương đã đội mưa đến đây, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lục Diên mang theo sát khí.
Rõ ràng là Tiết Tấn.
Lục Diên lấy vậy thì vô thức siết chặt tay nắm cửa, thoáng chốc thậm chí còn không biết sao đối phương lại tìm đến đây được. Trong tích tắc, trong đầu anh lóe lên hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ, cuối cùng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất——
Tuyệt đối không thể để Dụ Trạch Xuyên trong nhà phát hiện ra Tiết Tấn, cũng tuyệt đối không thể để Tiết Tấn phát hiện ra Dụ Trạch Xuyên đang ở trong nhà mình, nếu không anh chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Lục Diên vô cùng chắc chắn điều này, vì vậy trước khi Tiết Tấn mở miệng mắng, anh đã kịp thời ngăn cản đối phương lại: “Dù hôm nay anh tìm tôi vì lý do gì, hãy nghĩ tới lần tôi giúp anh...”
Lục Diên nói đến đây khựng lại, hạ giọng nói: “Có chuyện gì để mai hãy nói.”
Giọng của anh rất nhẹ, tựa như một cơn gió lướt qua mặt nước, chỉ để lại gợn sóng lăn tăn, chốc lát đã tan biến.
Nhưng trong lòng Tiết Tấn lại là một khung cảnh giận dữ khác, hôm nay y được Lục Diên cứu ở văn phòng, rốt cuộc vẫn không yên tâm khi để lộ nhược điểm này trong tay đối phương nên đã đích thân đi điều tra, nhưng tin tức truyền đến lại khiến y sốc vô cùng.
Lục Diên, nhân tình của Tưởng Bác Vân, kẻ thù mà Dụ Trạch Xuyên một lòng muốn giết lại đang ở sát vách nhà Dụ Trạch Xuyên!?
Bởi vì sự việc quá ly kỳ nên đến bây giờ Tiết Tấn vẫn chưa thể tiêu hóa được tin tức này, y nghe thấy lời cầu xin của Lục Diên, sắc mặt hết xanh lại trắng, y nghiến răng chất vấn: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lục Diên cắt ngang lời y: “Giám đốc Tiết, giờ là 11 giờ đêm, chẳng lẽ anh định đứng đây tán gẫu với tôi cả đêm à?”
Lúc này Tiết Tấn mới ý thức được mình đến quá vội vàng, ngay cả giờ giấc cũng quên mất.
Lục Diên biết Tiết Tấn không phải là người xấu nên anh tự tin có thể lợi dụng được chuyện xảy ra ở văn phòng hôm nay để khống chế đối phương, dù không khống chế được thì việc kéo dài thêm một đêm cũng quá đủ rồi.
Anh lặp lại câu nói kia: “Có chuyện gì để mai hãy nói.”
Nói xong, Lục Diên không để ý đến sắc mặt khó coi của Tiết Tấn nữa, trở tay đóng cửa. Anh vào phòng khách, không hề lo lắng đối phương sẽ tiếp tục nhấn chuông cửa.
Dụ Trạch Xuyên nằm trên ghế sô pha, cứ cảm giác Lục Diên đi hơi lâu, hắn ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người tuột xuống để lộ cơ bắp cân đối mượt mà: “Ai tới vậy?”
Lục Diên ậm ừ: “Không có gì, là nhân viên quản lý thôi, anh ta nói lúc nãy đang sửa chữa đường ống nước, hỏi chỗ tôi có bị cúp nước không.”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn Dụ Trạch Xuyên, ánh đèn hắt xuống mảng tối dẫn đến ánh mắt hơi âm u, khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.
Dụ Trạch Xuyên khẽ nhíu mày: “Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Lục Diên biết tối nay là cơ hội cuối cùng của mình, ngày mai, một khi mặt trời thức dậy, sự yên bình giả tạo sẽ bị phá vỡ hoàn toàn. Dụ Trạch Xuyên đang nằm uể oải trên ghế sô pha như một con mèo trước mặt sẽ lập tức hóa thân thành thú dữ, hung ác cắn rách cổ họng của mình.
Lục Diên cười cười, ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha: “Muốn nhìn anh thôi, không được à?”
Dụ Trạch Xuyên bối rối quay đi, hơi khó thích ứng với kiểu thẳng thừng thế này: “Tôi có gì đẹp mà nhìn chứ.”
“Ai bảo không đẹp?”
Lục Diên thấp giọng nói xong, từ từ nghiêng người hôn hắn, nụ hôn lần này dịu dàng quyến luyến hơn mấy lần trước nhiều, như thể đang dệt nên một tấm lưới khổng lồ vô hình, lặng lẽ chờ Dụ Trạch Xuyên sa vào bẫy như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Dụ Trạch Xuyên sững sờ, song không hề đẩy anh ra. Khi được Lục Diên hôn, chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác mình được trân trọng, niềm vui nhỏ nhoi ấy từ bề mặt da thịt chui vào tận sâu trong xương tủy, khiến người ta nghiện.
“Ưm...”
Hắn vô lực ngửa đầu, giọng khàn khàn mơ hồ mang theo chút mập mờ, tựa như một đôi tình nhân đang thì thầm bên tai nhau.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, nhiệt độ nóng hừng hực.
Lục Diên mút hôn vành tai Dụ Trạch Xuyên, từng chữ đều bao bọc hơi thở ấm áp, trầm thấp đầy lôi cuốn: “Anh sợ ngày mưa giông phải không?”
Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt không nói, coi như thừa nhận.
Lục Diên cười khẽ: “Muốn dọn sang nhà tôi ở không?”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì mở bừng mắt, song chẳng có vẻ gì là vui, trái lại còn chau mày: “Ý cậu là sao?”
Lục Diên muốn tìm một bạn tình lâu dài sao?
Lục Diên khẽ gãi nhẹ vào cằm hắn, vừa nhìn là biết ngay Dụ Trạch Xuyên đã hiểu lầm gì rồi, có điều nếu dọn vào ở chung khi chưa có danh phận quả thực rất dễ gây hiểu lầm. Anh cười nhẹ, nói: “Để tiện chăm sóc anh...”
Và cả,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Theo đuổi anh nữa.”
Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, không khí lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Đáy mắt Dụ Trạch Xuyên lóe lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ anh lại trả lời như vậy. Mặc dù giọng điệu nghe như đang đùa giỡn song ánh mắt của Lục Diên lại vô cùng nghiêm túc: “Sao nào, có muốn cho chàng trai hoàn hảo này một cơ hội không?”
Dụ Trạch Xuyên, là tự anh nói đó,
muốn lừa thì lừa cả đời...
Lục Diên không còn lựa chọn nào khác, nếu tối nay không nắm bắt cơ hội thì mai sẽ là ngày chết của anh.
Anh biết Dụ Trạch Xuyên ngày càng rung động vì mình, mà điều anh cần làm chính là nắm lấy sợi dây rung động ấy, biến nó thành tia hy vọng sống sót của bản thân.
Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, hắn nhớ tới việc mình vốn định đồng quy vu tận với Tưởng Bác Vân, nhớ tới việc mình căn bản không có ý định muốn sống tiếp, đầu óc hỗn loạn vô cùng, chần chờ mãi mới mở miệng: “Tôi...”
Lục Diên rất khéo hiểu lòng người: “Không sao, anh cứ suy nghĩ kỹ đi rồi nói cho em biết.”
Vốn anh cũng không cần Dụ Trạch Xuyên thực sự trả lời mình.
“Anh chỉ cần trả lời là có muốn chuyển đến ở cùng tôi hay không là được.”
Tim Dụ Trạch Xuyên hẫng một nhịp, thậm chí còn hơi không dám nhìn thẳng vào Lục Diên. Hắn nằm lại xuống ghế sô pha, xoay người quay lưng về phía người nọ, lí nhí thốt ra một câu: “Tùy cậu.”
Tùy cậu.
Nhận được hai chữ này, cuối cùng Lục Diên cũng cười: “Vậy hôm nay anh ở đây luôn đi, nhưng nhà tôi không có đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, anh có muốn về nhà lấy ít quần áo thay với bàn chải đánh răng không?”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy, đành phải ngồi dậy từ trên ghế sô pha: “Để tôi sang lấy.”
Lục Diên liếc mắt nhìn nửa người trên của hắn: “Anh đang ở trần kìa.”
Không mặc quần áo là do cậu cởi đấy.
Cuối cùng Dụ Trạch Xuyên vẫn nuốt ngược câu này vào: “Mặc vào là được chứ gì.”
Nói xong, hắn duỗi tay định nhặt cái áo thun rơi trên sàn lên mặc lại thì bỗng bị Lục Diên ngăn lại: “Áo bẩn rồi, đừng mặc nữa, để tôi sang lấy cho.”
Trong phòng Dụ Trạch Xuyên không có bí mật gì không thể cho người ta thấy, mà dù có thì lần trước Tiết Tấn cũng đã sao chép mang đi hết rồi: “Vậy cậu sang lấy đi, mật khẩu là 6 số 0, đồ ngủ đang vắt trên ghế sô pha đấy.”
Dụ Trạch Xuyên muốn đơn giản nên đặt mật khẩu như vậy, Lục Diên nghe vậy lại không nhịn được mà nhướng mày: “Mật khẩu này... không tệ, khá hợp với anh đấy.”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi. Cửa phòng đóng lại phát ra âm thanh khe khẽ, chỉ còn lại Dụ Trạch Xuyên ngồi trên ghế sô pha, mấy giây sau mới ngộ ra là hình như Lục Diên vừa ghẹo mình?
Cách một bức tường, Lục Diên đã vào trong nhà Dụ Trạch Xuyên. Nhưng anh không vội vàng thu dọn đồ dùng vệ sinh mà là cầm chậu cây xương rồng trên bàn máy tính vào phòng tắm, cẩn thận lấy thiết bị nghe lén bên trong ra rồi rửa sạch đất cát, khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu.
Chuyện này đã bị vỡ lở bên phía Tiết Tấn rồi nên không cần giữ mấy thứ này nữa, để lại có khi còn trở thành mối họa tiềm ẩn.
Lục Diên muốn hạ thấp mọi nguy hiểm xuống mức thấp nhất trước khi mình bị lộ. Anh giẫm nát thiết bị nghe lén rồi ném vào bồn cầu xả nước, xác định nó không nổi lên nữa mới cầm đồ ngủ và đồ dùng vệ sinh của Dụ Trạch Xuyên trở về nhà mình.
Tốc độ của Lục Diên rất nhanh, Dụ Trạch Xuyên không hề phát hiện có điều gì bất thường, lúc này hắn đang ngồi ở ghế sô pha nhìn màn chiếu gắn trên tường, nhưng tìm nãy giờ vẫn không thấy bộ phim họ xem lần trước, nghe thấy tiếng Lục Diên trở về, hắn thuận miệng hỏi: “Bộ phim chúng ta xem ở rạp lần trước tên gì nhỉ?”
Lục Diên đổi giày ở chỗ trước cửa, nhớ lại một lúc mới nói ra tên phim: “Phim Mỹ, chắc chưa có bản online, không tìm thấy trên mạng đâu.”
Dụ Trạch Xuyên không phản ứng gì quá lớn: “Tôi muốn xem kết cục, lần trước ngủ quên nên lỡ mất.”
Lục Diên để đồ lên tủ ở cửa, thong thả bước đến phía sau ghế sô pha, như vậy thì lúc anh cúi đầu xuống là có thể chạm vào gò má ấm áp của đối phương, giọng kiên nhẫn vô cùng: “Lần sau tôi sẽ xem lại cùng anh nhé?”
Dụ Trạch Xuyên bị giọng nói của anh trêu chọc đến tê cả tai, hắn mất tự nhiên nghiêng đầu: “Cậu xem lại không thấy chán à.”
Tuy hắn có tính thiếu gia, nhưng đối mặt với người mình thích sẽ không cố tình gây sự.
Lục Diên chống hai tay lên lưng ghế sô pha, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp nhàng, tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng “Ừm” một tiếng: “Công nhận là chán.”
Giọng điệu thốt nhiên chuyển hướng: “Nhưng xem cùng anh thì không chán.”
Một câu nói của anh có thể khiến trái tim của Dụ Trạch Xuyên rơi xuống, một câu nói khác lại có thể khiến trái tim Dụ Trạch Xuyên bay lên, khó hiểu làm người ta tức đến nghiến răng nhưng lại cứ không nỡ giận.
Dụ Trạch Xuyên nghiêng đầu, đột nhiên há miệng cắn má Lục Diên, ba giây sau mới buông ra, để lại một dấu răng mờ nhạt. Hắn híp mắt lại, trông có vẻ rất hài lòng: “Đã nói rồi thì không được nuốt lời đâu đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Diên sờ chỗ vừa bị cắn, không khỏi phì cười: “Anh coi mặt tôi là bánh bao đó hả, cắn tới cắn lui vậy?”
Dụ Trạch Xuyên: “Mặt cậu đâu có ngon bằng bánh bao.”
Hắn nói thật, gương mặt Lục Diên đẹp kiểu góc cạnh rõ ràng, thêm nữa do bị bệnh nên trên mặt chẳng có tí mỡ nào.
Lục Diên nói: “Anh có thể cắn chỗ khác mà.”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì sững sờ, tự dưng cảm thấy Lục Diên như đang nói đến chuyện giường chiếu, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì eo đã bị siết chặt lấy, sau đó bị Lục Diên bế bổng lên.
Dụ Trạch Xuyên vô thức bám chặt vai Lục Diên: “Cậu làm gì đấy?”
Lục Diên thản nhiên: “Sắp sáng đến nơi rồi, anh không ngủ à?”
À.
Dụ Trạch Xuyên khẽ nhắc nhở: “Đồ ngủ của tôi.”
Lục Diên vác người lên vai, một tay với lấy điều khiển tắt máy chiếu, lúc này mới vác Dụ Trạch Xuyên đi về phía phòng ngủ: “Mai rồi mặc.“.
Mặt Dụ Trạch Xuyên nóng bừng, nhưng không biết vì lời Lục Diên nói hay vì đầu cúi xuống khiến máu dồn lên não nữa. Hắn tưởng người kia định lăn giường, nhưng không ngờ lên giường rồi chỉ ôm nhau đơn thuần thôi.
Trong bóng tối, Dụ Trạch Xuyên ngoảnh đầu, nghi hoặc nhìn Lục Diên.
Dường như Lục Diên biết hắn đang nghĩ gì, anh dùng sức ôm chặt eo hắn, nhắm mắt lại, nói: “Hôm qua mới làm xong, anh không đau à?”
Dụ Trạch Xuyên không biết nghĩ thế nào, thần trí không tập trung lắm, hạ giọng thốt ra: “Ừm, đau.”
Lục Diên mở mắt ra, kinh ngạc nhướn mày: “Anh cũng sợ đau ấy hả?”
Nói thẳng nhé, Dụ Trạch Xuyên trông thực sự không giống người sợ đau chút nào, khi dùng dao đâm người ta rõ tàn nhẫn, lúc tự sát lại càng tàn nhẫn hơn.
Cảm xúc của Dụ Trạch Xuyên vừa mẫn cảm lại vừa dễ thay đổi, nếu không ngay cả một người khéo giả vờ như Tưởng Bác Vân cũng không chịu nổi, vẻ kinh ngạc trong lời nói của Lục Diên chẳng biết chạm phải dây thần kinh nào của hắn, giọng điệu hắn không kiềm được mà lạnh xuống: “Tôi có phải người chết đâu, sao lại không biết đau?”
“...”
Lục Diên không nói gì, đúng lúc Dụ Trạch Xuyên nhận ra tâm trạng của mình có hơi quá khích, lúc thân hình hắn cứng đờ thì người đàn ông nọ lại dịu dàng hôn vào vành tai hắn: “Ừm, tôi biết rồi.”
Lục Diên vuốt tóc hắn như đang dỗ dành động vật nhỏ: “Tôi sợ anh đau nên mới không làm.”
Lần này đến lượt Dụ Trạch Xuyên á khẩu, hắn chậm rãi xoay người lại đối mặt với Lục Diên, khóe mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn: “Nhưng mà...”
Nhưng mà những người ngoài kia dường như đều cho rằng hắn không biết đau, nên cứ dùng dao cắm nát tim phổi hắn mà chẳng kiêng nể gì.
Lục Diên hôn môi hắn, cười tít mắt: “Không sao, anh sợ đau, tôi cũng sợ đau, sau này anh bảo vệ tôi, tôi bảo vệ anh nhé?”
Lòng Dụ Trạch Xuyên thoáng run lên, ngoài miệng lại nói: “Một đấm của tôi là có thể đưa cậu vào bệnh viện đấy?”
Lục Diên cười: “Anh dữ như vậy sẽ chẳng được ai yêu đâu.”
Không hiểu sao Dụ Trạch Xuyên lại cảm thấy câu này rất quen, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Diên trong bóng tối, đáy mắt lặng lẽ hiện lên vẻ cố chấp: “Vậy còn cậu?”
Lục Diên cười, ném câu hỏi lại cho hắn: “Tôi còn theo đuổi anh rồi, anh thử nói xem?”
Trái tim Dụ Trạch Xuyên lại bắt đầu không nghe lời mà đập loạn nhịp, hắn lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài dễ liên tưởng đến cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt kia, nhưng bên trong chăn lại ấm áp mềm mại, tạo thành một sự tương phản cực độ.
Lục Diên dùng lòng bàn tay che mí mắt hắn: “Ngủ đi.”
Lần đầu tiên Dụ Trạch Xuyên cảm thấy ngày mưa giông không đáng sợ đến vậy, mí mắt hắn ngày càng nặng trĩu, càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đường chân trời vừa mới lộ ra một mảng trắng bạc, sắc trời vẫn còn tối. Sau cơn mưa, không khí ẩm ướt mát mẻ, rèm cửa bị gió thổi khẽ lay động, ánh sáng mờ ảo.
Dụ Trạch Xuyên vốn ngủ không sâu giấc, khoảng năm giờ sáng là tỉnh. Hắn nhíu mày, mở mắt ra, trông thấy đồ đạc xa lạ xung quanh thì vẫn chưa phản ứng kịp, mất vài giây mới nhớ ra mình đang ở nhà Lục Diên.
Sau gáy hơi ngứa, tiếng hít thở khẽ khàng vang lên bên tai.
Dụ Trạch Xuyên không cần quay đầu cũng biết là Lục Diên, hắn không muốn đánh thức người nọ nên không cựa quậy, chỉ nhẹ nhàng lấy điện thoại dưới gối ra xem tin tức theo thói quen.
Có 12 cuộc gọi nhỡ, đều là Tiết Tấn gọi đến. Hôm qua Dụ Trạch Xuyên để chế độ im lặng nên không nghe thấy.
Nếu chỉ là chuyện vặt vãnh, đối phương hẳn sẽ không gọi nhiều đến thế. Dụ Trạch Xuyên chậm rãi ý thức được có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, hắn nhíu chặt mày, rón rén ngồi dậy, không biết nghĩ đến điều gì mà quay đầu đắp chăn cho Lục Diên, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài phòng khách gọi lại cho Tiết Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro