Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược
Quy tắc ngầm
Điêu Bảo Bảo
2024-09-06 14:29:54
Edit: Lune
Lần đầu tiên trong đời Lục Diên biết thế nào gọi là như có gai ở sau lưng, thế nào gọi là thấy chết không sờn.
Trước khi Trần Bái Bì lên tiếng khai anh ra thì Lục Diên đã kéo ghế ra, chủ động đứng lên hỏi: "Tôi là Lục Diên, xin hỏi chủ tịch tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Lần đầu tiên gặp, Eva không ngờ Lục Diên lại là một anh chàng đẹp trai cao gầy, những nhân viên khác trong phòng đều mặc áo sơ mi thắt cà vạt, chỉ mình anh là mặc áo thun trắng rộng rãi, đầu tóc hơi rối, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Nhưng khuôn mặt kia quả thật rất đẹp, tuấn mỹ lại hơi ốm yếu, khí chất đặc biệt kiểu này thì dù có ném vào giữa đám đông cũng vẫn cực kỳ nổi bật.
Eva nở nụ cười tiêu chuẩn, lắc đầu tỏ vẻ không biết: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm, cậu đi thì sẽ biết thôi."
Dứt lời, cô quay người đi trước dẫn đường, đôi giày cao gót 8cm màu đen bước đi vững vàng, phát ra tiếng "cộp cộp" đầy nhịp điệu.
Lục Diên đi theo cô vào thang máy lên tầng, cuối cùng đến văn phòng riêng của Tưởng Bác Vân, Eva dừng bước đúng lúc: "Cậu Lục, tôi không tiện vào, chỉ đưa đến đây thôi."
Nói xong, cô cũng không để Lục Diên có cơ hội đổi ý đã giơ tay nhấn chuông cửa, sau đó mới quay người rời đi.
Căn phòng bên cạnh vốn là nơi Eva làm việc, nhưng chẳng biết có phải Tưởng Bác Vân đã dặn dò trước gì không mà cô nàng đi thẳng xuống tầng dưới. Hành lang rộng lớn không có bất kỳ người nào qua lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Không lâu sau khi chuông cửa vang lên, Lục Diên thấy cánh cửa màu đen trước mặt "cạch" một tiếng tự động mở ra để lộ một khe hở, anh đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn nắm lấy tay cửa—
Tưởng Bác Vân không điên như Dụ Trạch Xuyên, nên chắc là anh sẽ sống sót ra khỏi đây phải không?
Lục Diên ôm suy nghĩ như vậy, trong lòng thấy yên tâm hơn hẳn, dù sao biến thái đến một là đu rồi, nhiều hơn chịu không nổi. Anh bước vào văn phòng, trở tay giữ cửa khép hở, chỉ thấy trước cửa sổ sát đất sáng sủa là một chiếc bàn làm việc cực kỳ lớn, Tưởng Bác Vân đang ngồi sau máy tính, vẫn là bộ dạng ra vẻ đạo mạo của mình.
Lục Diên đi đến trước bàn làm việc, đứng vững lại, giọng điệu bình tĩnh như thể mấy hôm trước bọn họ chưa hề xảy ra xung đột: "Chủ tịch, anh tìm tôi ạ?"
Đã lâu Tưởng Bác Vân chưa gặp Lục Diên, trong trí nhớ của gã, trông đối phương lúc nào cũng rụt rè sợ hại, chỉ khi đụng đến chuyện tiền bạc mới bày ra khát vọng kinh người. Nhưng Lục Diên trước mặt lại tỏ ra thong dong, hai mắt cụp xuống, nhìn giống như không có chuyện gì có thể khiến anh dậy nổi hứng thú.
Ánh mắt Tưởng Bác Vân tối dần, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lục Diên, gã luôn thích những thứ mà mình không chiếm được, mà "thứ" trước mặt này khiến gã càng nhìn càng thích. Tưởng Bác Vân cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy đang rục rịch trong lòng, trầm giọng nói: "Lục Diên, gần đây trong công ty đang lan truyền tin đồn tình cảm của cậu với Tiết Tấn, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lục Diên vừa nghe là biết đối phương muốn sinh sự, cả anh và Tiết Tấn đều là nhân viên lâu năm ở công ty, làm gì đến mức cả công ty lan truyền "tin đồn tình cảm", cùng lắm chỉ nghi ngờ anh là họ hàng xa muốn bấu víu vào Tiết Tấn mà thôi. Mà giả sử có tai tiếng thật thì cũng liên quan khỉ gì đến Tưởng Bác Vân?
Lục Diên bình tĩnh đáp trả một câu: "Chủ tịch một ngày trăm công nghìn việc, không ngờ còn để ý đến cả mấy chuyện vặt vãnh như vậy, chẳng qua dạo này tôi vẫn ở nhà nghỉ ngơi suốt nên không biết có chuyện gì xảy ra, hay là ngài hỏi sếp Tiết xem sao?"
Tưởng Bác Vân thấy anh giả ngu, bèn dứt khoát kéo ghế ra đứng dậy, đi tới gần Lục Diên, giọng nói trầm thấp vang lên làm người ta căng thẳng: "Lục Diên, người đàn ông đeo khẩu trang hôm trước đi mua sắm với em..."
Lục Diên nghe vậy thì giật thót, hỏng rồi, chẳng lẽ Tưởng Bác Vân đã phát hiện ra cái gì?
Tưởng Bác Vân tạm dừng rồi nói tiếp: "Là Tiết Tấn phải không?"
Lục Diên sững sờ: "Hả?"
Cái này liên quan gì đến cái kia vậy?
Tưởng Bác Vân thấy sắc mặt Lục Diên thay đổi, lại càng chắc chắn với suy đoán của mình, gã cuồi nhạt một tiếng rồi nói: "Bản lĩnh quyến rũ người khác của em ngày càng giỏi đấy nhỉ, ngay cả cậu ta cũng trèo lên được."
Lục Diên muốn giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan gì đến anh ta cả..."
Tưởng Bác Vân lại không tin, chỉ nghĩ anh đang kiếm cớ: "Lục Diên, Tiết Tấn là người tôi đã nâng đỡ lên, làm cậu ta ngã xuống chỉ là chuyện trong phút chốc. Nếu em muốn dựa dẫm, chẳng phải nên tìm chỗ dựa vững chắc hơn à?"
Có đánh chết Tưởng Bác Vân cũng không nghĩ ra người đàn ông đi mua sắm cùng Lục Diên hôm đó là Dụ Trạch Xuyên, dù sao hai người kia vừa là "Tình địch" lại vừa là "Kẻ thù" với nhau. Cho nên sau khi nghe thấy tin đồn trong công ty, gã vô thức so sánh dáng vẻ người đàn ông áo đen hôm đó với Tiết Tấn, phát hiện cả vóc dáng lẫn chiều cao đều tương tự.
Còn tại sao hôm đó đối phương lại đội mũ đeo khẩu trang che mặt thì đương nhiên là vì sợ bị gã nhận ra.
Tưởng Bác Vân cảm thấy 99% là mình đã đến gần với sự thật.
Còn Lục Diên lại cảm thấy 99% là não gã ta bị úng nước rồi: "Chủ tịch, nếu anh gọi tôi đến là vì việc này thì tôi đã giải thích hết rồi, tôi còn việc phải làm, xin phép đi trước."
Nói xong, Lục Diên lập tức quay người định đi, nhưng không ngờ cổ tay lại bị kéo mạnh về sau, sau đó bị Tưởng Bác Vân đè xuống ghế sô pha, trong lòng tức thì hoảng hốt: Má, đừng bảo là định chơi trò dùng vũ lực để cưỡng hiếp nhau nhé!?
Giọng điệu Lục Diên trở nên khác lạ: "Chủ tịch Tưởng, anh định làm gì?"
Anh là 1 đó, tốt nhất Tưởng Bác Vân đừng có làm bừa, hai thằng 1 mà nổi điên lên thì không thu tay được nữa đâu.
Ánh mắt Tưởng Bác Vân u ám, tóm lấy cổ tay của Lục Diên: "Lục Diên, em nghĩ anh định làm gì? Trong thời gian này, em chửi cũng chửi rồi, gây chuyện cũng gây chuyện rồi, anh đều nhẫn nhịn, em tốt nhất nên biết chừng mực, sự nhẫn nại của anh có hạn thôi."
Lục Diên lặng lẽ gạt tay gã ra: "Chủ tịch Tưởng, tôi không gây chuyện, chỉ là tôi bỗng nghĩ thoáng ra thôi, chuyện làm nhân tình thế này quá vô đạo đức."
Tưởng Bác Vân bật cười: "Giờ em mới biết là vô đạo đức à? Sao lúc anh với Dụ Trạch Xuyên ở bên nhau khi trước, em mặt dạn mày dày quấn lấy anh thì không nói là vô đạo đức đi?"
Phắc, cái miệng của tên Tưởng Bác Vân này đúng là nên đập nát.
Lục Diên nhìn gã, tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng chủ tịch Tưởng à, giờ hình như là anh đang mặt dạn mày dày quấn lấy tôi thì phải?"
Tưởng Bác Vân thẹn quá hóa giận: "Em!"
Tưởng Bác Vân thật sự bị Lục Diên chọc tức đến độ sôi máu, gã dùng sức đè Lục Diên xuống sô pha, cuối cùng không thèm giả vờ đứng đắn nữa, giọng điệu bực bội: "Lục Diên, chẳng phải em vì danh phận nên mới chia tay anh đấy sao, chờ hợp tác với tập đoàn Đỉnh Du xong xuôi, anh sẽ không còn bị mấy lão già trong hội đồng quản trị kia kìm kẹp nữa, anh với em có thể đường hoàng ở bên nhau."
Lục Diên nghĩ bụng đúng là Tưởng Bác Vân nói điêu không biết ngượng mồm, truyền thông đang rầm rộ đưa tin gã sắp kết hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đỉnh Du kia kìa, ai tìn thì kẻ đó là đồ ngu: "Chủ tịch Tưởng, chúng ta đã chia tay rồi, những chuyện đó đều là chuyện của quá khứ rồi, xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa."
Nếu không phải còn chưa nhận được lương tháng trước, nếu không phải lương vừa mới được tăng 20% thì Lục Diên đã đạp cho gã một cái rồi.
Tưởng Bác Vân lại không định tha cho Lục Diên, gã nhìn chằm chằm vào xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của anh, đầu ngón tay lặng lẽ trượt xuống hông, cất lời đầy tính ám chỉ: "Lâu như vậy rồi, em không muốn sao?"
Não Lục Diên chết máy: "... Muốn gì?"
Tưởng Bác Vân nới lỏng cà vạt của mình, thầm nghĩ sao lúc trước không nhận ra Lục Diên đẹp nhường này chứ, so với đám nhân tình khác của gã thì đẹp hơn nhiều, khiến lòng dạ gã cứ ngứa ngáy không thôi, đã vậy hết lần này đến lần khác không ăn được: "Anh mới vệ sinh sạch sẽ rồi, em muốn làm ở đây cũng được, hôm nay tùy em hết, sao nào?"
Lục Diên nghe vậy thì trợn mắt, cảm giác tam quan của mình sắp vỡ nát hết rồi: WTF, hóa ra Tưởng Bác Vân là 0!? Thế Dụ Trạch Xuyên thì sao? Chẳng lẽ là 1? Cũng không giống!
Hai 0 này va vào nhau kiểu gì vậy!?
Tuy Lục Diên có ký ức của nguyên chủ, nhưng chẳng biết có phải hệ thống muốn giữ cho mọi thứ hài hòa hay không mà đã tự động lọc bỏ những nội dung "không lành mạnh" kia, khiến anh vẫn luôn nghĩ rằng Tưởng Bác Vân là 1.
Lục Diên cố gắng giữ cho biểu cảm của mình không nứt ra, khó khăn lắc đầu: "Chủ tịch Tưởng, tôi đã có bạn trai rồi, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."
Lục Diên tán tỉnh người khác thì được, nhưng anh không thích người khác tán tỉnh mình, anh là người tiêu chuẩn kép như vậy đấy.
Tưởng Bác Vân không thèm để Tiết Tấn vào trong mắt, cúi đầu thở dốc nói: "Lục Diên, em si tình với Tiết Tấn thật đấy, đáng tiếc hiện giờ anh mới là chủ của tập đoàn Ngân Xuyên, một câu nói của anh có thể khiến cậu ta sống, cũng có thể khiến cậu ta chết, em tốt nhất đừng làm trái ý anh."
Nói đoạn, gã xốc vạt áo của Lục Diên lên, nhưng còn chưa thò tay vào sờ mó được gì thì mặt đã bị ăn một đấm:
"Rầm—!"
Lục Diên không hề nương tay, đấm cho Tưởng Bác Vân nằm bẹp không đứng dậy nổi. Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo, không có thành ý gì mà nói: "Chủ tịch Tưởng, xin lỗi nhé, tôi chưa bao giờ thích bị ai ép buộc cả nên vừa rồi ra tay hơi nặng, mong ngài đừng để ý."
Mặc dù đắc tội với Tưởng Bác Vân không phải ý định ban đầu của anh, nhưng bảo vệ trinh tiết vẫn quan trọng hơn.
Tưởng Bác Vân nhìn có vẻ hào hoa phong nhã nên đương nhiên sẽ không thạo mấy chuyện như đánh nhau này. Gã bị Lục Diên đấm cho nổ đom đóm mắt, mãi lúc sau mới đứng dậy được, bụm mặt lại: "Lục Diên! Em dám đánh anh!!?"
Lục Diên nghĩ bụng tôi không chỉ muốn đánh mà còn muốn đạp nữa. Anh nhấc chân lên, đạp thẳng vào bụng dưới Tưởng Bác Vân, đối phương bị anh đạp ngã cong người thành con tôm, tuy chưa đến mức tuyệt tự nhưng chắc chắn là đau.
Lục Diên còn cố ý giải thích một câu: "Chủ tịch Tưởng, thương cho roi cho vọt, anh đừng hiểu lầm nhé, em làm vậy để thể hiện sự thân thiết với anh thôi ~"
Tiết Tấn vừa thảo xong hợp đồng dự án, chuẩn bị mang cho Tưởng Bác Vân xem qua, nhưng lúc đi ngang qua phòng tài vụ lại nghe thấy nhân viên bên trong đang thì thầm bàn tay, bước chân bất giác dừng lại.
Nơi đông người chẳng bao giờ có bí mật, hơn nữa thư ký Eva vừa rồi còn đến tìm Lục Diên công khai, ai có mắt thì đều thấy cả. Hai nhân viên tranh thủ lúc chờ lấy nước, không nhịn được mà rỉ tai nhau:
"Ôi, cậu nói xem Chủ tịch Tưởng tìm Lục Diên có chuyện gì nhỉ, dù có chuyện cần dặn dò thì cũng phải tìm Trưởng phòng Trần mới đúng chứ, chẳng lẽ Lục Diên sắp được thăng chức?"
"Ai biết được, không chỉ Chủ tịch Tưởng mà lần trước sếp Tiết còn xin nghỉ ốm giúp cậu ta đấy, hay Lục Diên có họ hàng với ai nên hậu thuẫn mới vững chắc thế?"
"Cậu ta làm trong công ty bao nhiêu năm như vậy, nếu có quan hệ họ hàng gì thật thì cậu ta còn ở vị trí này mà chịu khổ nữa à, nghe đâu Chủ tịch Tưởng là người đồng tính, chẳng lẽ..."
"Khụ!"
Lúc nhân viên đang sôi nổi bàn tán, trên đỉnh đầu bỗng có tiếng hắng giọng, hai cô nàng vô thức ngẩng đầu, bất ngờ trông thấy khuôn mặt mỉm cười nhưng không hề có ý tốt của Tiết Tấn, bọn họ hốt hoảng lập tức lùi ra sau, lắp bắp nói: "Sếp, sếp Tiết..."
Tiết Tấn đỡ gọng kính, hỏi với giọng không rõ cảm xúc: "Công ty trả lương cho các cô là để các cô đến buôn dưa lê à?"
Hai nhân viên kia xấu hổ cúi gằm đầu: "Xin... xin lỗi sếp Tiết."
Tiết Tấn như nhớ điều gì, hỏi: "Vừa rồi các cô nói Chủ tịch Tưởng gọi Lục Diên đến văn phòng à?"
Hai nhân viên gật đầu như gà con mổ thóc: "Vâng, vừa mới đi xong, chị Eva đích thân đến gọi, tìm đích danh Lục Diên."
Tiết Tấn ngẫm nghĩ một lát, nhíu mày: "Các cô về làm việc đi, ở công ty nhớ giữ mồm giữ miệng, đừng để tôi phát hiện lần nữa."
Nói xong, y cúi đầu nhìn đồng hồ, đi thẳng vào thang máy. Y biết rõ quan hệ giữa Lục Diên và Tưởng Bác Vân, hai tên kia chắc chắn là đang vụng trộm yêu đương trong văn phòng, dạo này chẳng biết có phải Dụ Trạch Xuyên bị mấy chuyện Lục Diên bịa ra làm cho lú lẫn hay không mà hết lần này đến lần khác đều nương tay.
Tiết Tấn quyết tâm muốn cho Dụ Trạch Xuyên thấy bộ mặt thật cảu Lục Diên, thậm chí còn mở sẵn cả quay video, ai ngờ vừa đến cửa văn phòng của Tưởng Bác Vân, y đã nghe thấy tiếng bôm bốp bên trong, như thế có người đang đánh nhau.
Tiết Tấn biến sắc, thấy cửa không khóa, vội đẩy cửa xông vào:
"Chủ tịch Tưởng!"
Tiết Tấn nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngây người, chỉ thấy ghế sô pha bên cạnh bàn trà xiêu xiêu vẹo vẹo, trái cây dùng để đãi khách rơi vãi đầy đất, Tưởng Bác Vân đang ôm bụng nằm dưới đất với vẻ mặt đau đớn, rõ ràng là vừa bị dần cho một trận nhừ tử.
Còn Lục Diên đang đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thong dong như không liên quan gì đến mình.
Tiết Tấn hoàn hồn từ trong khiếp sợ, không nghĩ được nhiều, vội vàng chạy đến đỡ Tưởng Bác Vân từ dưới đất lên: "Chủ tịch Tưởng, ngài không sao chứ!?"
Tưởng Bác Vân đau đến mức túa mồ hôi, gã giann an chỉ vào Lục Diên, giọng nói đứt quãng: "Báo... báo cảnh... báo cảnh sát cho tôi..."
Lục Diên đúng là tên điên, vừa rồi chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ hiểm, thậm chí Tưởng Bác Vân còn nghĩ rằng, nếu Tiết Tấn đến muộn thêm chút nữa thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mình.
Tiết Tấn sững sờ: "Báo cảnh sát?"
Chẳng lẽ Tưởng Bác Vân bị Lục Diên đánh thật? Đôi cẩu nam nam này không phải vẫn gắn bó với nhau như keo sơn à? Sao đột nhiên lại trở mặt thành thù?
Tưởng Bác Vân sắp tức chết: "Cậu không thấy tôi bị cậu ta đánh thành ra thế nào à!? Còn không mau báo cảnh sát!"
Tiết Tấn đã muốn diệt trừ Lục Diên từ lâu rồi, chẳng qua có Dụ Trạch Xuyên ngăn cản nên không lần nào thành công. Nghe vậy, y nhíu mày, trong đầu nhanh chóng xuất hiện ý nghĩ, chi bằng nhân dịp này đuổi đối phương ra khỏi công ty, nghĩ thế, y quát to: "Lục Diên, ai cho cậu cái gan dám đánh chủ tịch!? Cậu không muốn làm việc nữa thì mau cút đi, có đầy người thay vào, ngày mai thu dọn đồ đạc rồi nghỉ việc cho tôi!"
Tiết Tấn vẫn luôn lo lắng Lục Diên ở lại công ty sẽ nói ra cái gì, cho nên muốn nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm.
Ai ngờ Lục Diên vốn đang dửng dưng, vừa nghe Tiết Tấn nói bỗng thay đổi sắc mặt, khiếp sợ nhìn y như thể gặp phải cú sốc tinh thần nào đó: "Tiết Tấn, anh nói gì cơ!?"
Tiết Tấn ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao: "???"
Vừa rồi y nói gì à?
Lục Diên còn ghim vụ Tiết Tấn ám sát mình lần trước, giờ có cơ hội trả đũa thì sao lại bỏ qua được. Anh che miệng, tỏ ra thất vọng rồi lùi ra sau, ánh mắt nhìn Tiết Tấn như đang nhìn một tên cặn bã: "Rõ ràng anh nói không thích em bị người khác chạm vào, vừa rồi Tưởng Bác Vân muốn cưỡng hiếp em, em không còn cách nào mới phải ra tay đánh gã ta, sao anh lại vì chuyện này mà trách móc em!?"
Tiết Tấn trợn cả hai mắt ra nhìn: "!!??"
Phắc, tên chết tiệt Lục Diên này đang nói linh tinh gì vậy!!?
...
Lời tác giả:
Tiết Tấn: (nửa đêm tỉnh giấc) (trằn trọc khó ngủ) không biết đời trước tạo nghiệt gì mà đời này gặp phải hai con hàng chuyên hố người.
Lần đầu tiên trong đời Lục Diên biết thế nào gọi là như có gai ở sau lưng, thế nào gọi là thấy chết không sờn.
Trước khi Trần Bái Bì lên tiếng khai anh ra thì Lục Diên đã kéo ghế ra, chủ động đứng lên hỏi: "Tôi là Lục Diên, xin hỏi chủ tịch tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Lần đầu tiên gặp, Eva không ngờ Lục Diên lại là một anh chàng đẹp trai cao gầy, những nhân viên khác trong phòng đều mặc áo sơ mi thắt cà vạt, chỉ mình anh là mặc áo thun trắng rộng rãi, đầu tóc hơi rối, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Nhưng khuôn mặt kia quả thật rất đẹp, tuấn mỹ lại hơi ốm yếu, khí chất đặc biệt kiểu này thì dù có ném vào giữa đám đông cũng vẫn cực kỳ nổi bật.
Eva nở nụ cười tiêu chuẩn, lắc đầu tỏ vẻ không biết: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm, cậu đi thì sẽ biết thôi."
Dứt lời, cô quay người đi trước dẫn đường, đôi giày cao gót 8cm màu đen bước đi vững vàng, phát ra tiếng "cộp cộp" đầy nhịp điệu.
Lục Diên đi theo cô vào thang máy lên tầng, cuối cùng đến văn phòng riêng của Tưởng Bác Vân, Eva dừng bước đúng lúc: "Cậu Lục, tôi không tiện vào, chỉ đưa đến đây thôi."
Nói xong, cô cũng không để Lục Diên có cơ hội đổi ý đã giơ tay nhấn chuông cửa, sau đó mới quay người rời đi.
Căn phòng bên cạnh vốn là nơi Eva làm việc, nhưng chẳng biết có phải Tưởng Bác Vân đã dặn dò trước gì không mà cô nàng đi thẳng xuống tầng dưới. Hành lang rộng lớn không có bất kỳ người nào qua lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Không lâu sau khi chuông cửa vang lên, Lục Diên thấy cánh cửa màu đen trước mặt "cạch" một tiếng tự động mở ra để lộ một khe hở, anh đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn nắm lấy tay cửa—
Tưởng Bác Vân không điên như Dụ Trạch Xuyên, nên chắc là anh sẽ sống sót ra khỏi đây phải không?
Lục Diên ôm suy nghĩ như vậy, trong lòng thấy yên tâm hơn hẳn, dù sao biến thái đến một là đu rồi, nhiều hơn chịu không nổi. Anh bước vào văn phòng, trở tay giữ cửa khép hở, chỉ thấy trước cửa sổ sát đất sáng sủa là một chiếc bàn làm việc cực kỳ lớn, Tưởng Bác Vân đang ngồi sau máy tính, vẫn là bộ dạng ra vẻ đạo mạo của mình.
Lục Diên đi đến trước bàn làm việc, đứng vững lại, giọng điệu bình tĩnh như thể mấy hôm trước bọn họ chưa hề xảy ra xung đột: "Chủ tịch, anh tìm tôi ạ?"
Đã lâu Tưởng Bác Vân chưa gặp Lục Diên, trong trí nhớ của gã, trông đối phương lúc nào cũng rụt rè sợ hại, chỉ khi đụng đến chuyện tiền bạc mới bày ra khát vọng kinh người. Nhưng Lục Diên trước mặt lại tỏ ra thong dong, hai mắt cụp xuống, nhìn giống như không có chuyện gì có thể khiến anh dậy nổi hứng thú.
Ánh mắt Tưởng Bác Vân tối dần, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lục Diên, gã luôn thích những thứ mà mình không chiếm được, mà "thứ" trước mặt này khiến gã càng nhìn càng thích. Tưởng Bác Vân cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy đang rục rịch trong lòng, trầm giọng nói: "Lục Diên, gần đây trong công ty đang lan truyền tin đồn tình cảm của cậu với Tiết Tấn, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lục Diên vừa nghe là biết đối phương muốn sinh sự, cả anh và Tiết Tấn đều là nhân viên lâu năm ở công ty, làm gì đến mức cả công ty lan truyền "tin đồn tình cảm", cùng lắm chỉ nghi ngờ anh là họ hàng xa muốn bấu víu vào Tiết Tấn mà thôi. Mà giả sử có tai tiếng thật thì cũng liên quan khỉ gì đến Tưởng Bác Vân?
Lục Diên bình tĩnh đáp trả một câu: "Chủ tịch một ngày trăm công nghìn việc, không ngờ còn để ý đến cả mấy chuyện vặt vãnh như vậy, chẳng qua dạo này tôi vẫn ở nhà nghỉ ngơi suốt nên không biết có chuyện gì xảy ra, hay là ngài hỏi sếp Tiết xem sao?"
Tưởng Bác Vân thấy anh giả ngu, bèn dứt khoát kéo ghế ra đứng dậy, đi tới gần Lục Diên, giọng nói trầm thấp vang lên làm người ta căng thẳng: "Lục Diên, người đàn ông đeo khẩu trang hôm trước đi mua sắm với em..."
Lục Diên nghe vậy thì giật thót, hỏng rồi, chẳng lẽ Tưởng Bác Vân đã phát hiện ra cái gì?
Tưởng Bác Vân tạm dừng rồi nói tiếp: "Là Tiết Tấn phải không?"
Lục Diên sững sờ: "Hả?"
Cái này liên quan gì đến cái kia vậy?
Tưởng Bác Vân thấy sắc mặt Lục Diên thay đổi, lại càng chắc chắn với suy đoán của mình, gã cuồi nhạt một tiếng rồi nói: "Bản lĩnh quyến rũ người khác của em ngày càng giỏi đấy nhỉ, ngay cả cậu ta cũng trèo lên được."
Lục Diên muốn giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan gì đến anh ta cả..."
Tưởng Bác Vân lại không tin, chỉ nghĩ anh đang kiếm cớ: "Lục Diên, Tiết Tấn là người tôi đã nâng đỡ lên, làm cậu ta ngã xuống chỉ là chuyện trong phút chốc. Nếu em muốn dựa dẫm, chẳng phải nên tìm chỗ dựa vững chắc hơn à?"
Có đánh chết Tưởng Bác Vân cũng không nghĩ ra người đàn ông đi mua sắm cùng Lục Diên hôm đó là Dụ Trạch Xuyên, dù sao hai người kia vừa là "Tình địch" lại vừa là "Kẻ thù" với nhau. Cho nên sau khi nghe thấy tin đồn trong công ty, gã vô thức so sánh dáng vẻ người đàn ông áo đen hôm đó với Tiết Tấn, phát hiện cả vóc dáng lẫn chiều cao đều tương tự.
Còn tại sao hôm đó đối phương lại đội mũ đeo khẩu trang che mặt thì đương nhiên là vì sợ bị gã nhận ra.
Tưởng Bác Vân cảm thấy 99% là mình đã đến gần với sự thật.
Còn Lục Diên lại cảm thấy 99% là não gã ta bị úng nước rồi: "Chủ tịch, nếu anh gọi tôi đến là vì việc này thì tôi đã giải thích hết rồi, tôi còn việc phải làm, xin phép đi trước."
Nói xong, Lục Diên lập tức quay người định đi, nhưng không ngờ cổ tay lại bị kéo mạnh về sau, sau đó bị Tưởng Bác Vân đè xuống ghế sô pha, trong lòng tức thì hoảng hốt: Má, đừng bảo là định chơi trò dùng vũ lực để cưỡng hiếp nhau nhé!?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu Lục Diên trở nên khác lạ: "Chủ tịch Tưởng, anh định làm gì?"
Anh là 1 đó, tốt nhất Tưởng Bác Vân đừng có làm bừa, hai thằng 1 mà nổi điên lên thì không thu tay được nữa đâu.
Ánh mắt Tưởng Bác Vân u ám, tóm lấy cổ tay của Lục Diên: "Lục Diên, em nghĩ anh định làm gì? Trong thời gian này, em chửi cũng chửi rồi, gây chuyện cũng gây chuyện rồi, anh đều nhẫn nhịn, em tốt nhất nên biết chừng mực, sự nhẫn nại của anh có hạn thôi."
Lục Diên lặng lẽ gạt tay gã ra: "Chủ tịch Tưởng, tôi không gây chuyện, chỉ là tôi bỗng nghĩ thoáng ra thôi, chuyện làm nhân tình thế này quá vô đạo đức."
Tưởng Bác Vân bật cười: "Giờ em mới biết là vô đạo đức à? Sao lúc anh với Dụ Trạch Xuyên ở bên nhau khi trước, em mặt dạn mày dày quấn lấy anh thì không nói là vô đạo đức đi?"
Phắc, cái miệng của tên Tưởng Bác Vân này đúng là nên đập nát.
Lục Diên nhìn gã, tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng chủ tịch Tưởng à, giờ hình như là anh đang mặt dạn mày dày quấn lấy tôi thì phải?"
Tưởng Bác Vân thẹn quá hóa giận: "Em!"
Tưởng Bác Vân thật sự bị Lục Diên chọc tức đến độ sôi máu, gã dùng sức đè Lục Diên xuống sô pha, cuối cùng không thèm giả vờ đứng đắn nữa, giọng điệu bực bội: "Lục Diên, chẳng phải em vì danh phận nên mới chia tay anh đấy sao, chờ hợp tác với tập đoàn Đỉnh Du xong xuôi, anh sẽ không còn bị mấy lão già trong hội đồng quản trị kia kìm kẹp nữa, anh với em có thể đường hoàng ở bên nhau."
Lục Diên nghĩ bụng đúng là Tưởng Bác Vân nói điêu không biết ngượng mồm, truyền thông đang rầm rộ đưa tin gã sắp kết hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đỉnh Du kia kìa, ai tìn thì kẻ đó là đồ ngu: "Chủ tịch Tưởng, chúng ta đã chia tay rồi, những chuyện đó đều là chuyện của quá khứ rồi, xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa."
Nếu không phải còn chưa nhận được lương tháng trước, nếu không phải lương vừa mới được tăng 20% thì Lục Diên đã đạp cho gã một cái rồi.
Tưởng Bác Vân lại không định tha cho Lục Diên, gã nhìn chằm chằm vào xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của anh, đầu ngón tay lặng lẽ trượt xuống hông, cất lời đầy tính ám chỉ: "Lâu như vậy rồi, em không muốn sao?"
Não Lục Diên chết máy: "... Muốn gì?"
Tưởng Bác Vân nới lỏng cà vạt của mình, thầm nghĩ sao lúc trước không nhận ra Lục Diên đẹp nhường này chứ, so với đám nhân tình khác của gã thì đẹp hơn nhiều, khiến lòng dạ gã cứ ngứa ngáy không thôi, đã vậy hết lần này đến lần khác không ăn được: "Anh mới vệ sinh sạch sẽ rồi, em muốn làm ở đây cũng được, hôm nay tùy em hết, sao nào?"
Lục Diên nghe vậy thì trợn mắt, cảm giác tam quan của mình sắp vỡ nát hết rồi: WTF, hóa ra Tưởng Bác Vân là 0!? Thế Dụ Trạch Xuyên thì sao? Chẳng lẽ là 1? Cũng không giống!
Hai 0 này va vào nhau kiểu gì vậy!?
Tuy Lục Diên có ký ức của nguyên chủ, nhưng chẳng biết có phải hệ thống muốn giữ cho mọi thứ hài hòa hay không mà đã tự động lọc bỏ những nội dung "không lành mạnh" kia, khiến anh vẫn luôn nghĩ rằng Tưởng Bác Vân là 1.
Lục Diên cố gắng giữ cho biểu cảm của mình không nứt ra, khó khăn lắc đầu: "Chủ tịch Tưởng, tôi đã có bạn trai rồi, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."
Lục Diên tán tỉnh người khác thì được, nhưng anh không thích người khác tán tỉnh mình, anh là người tiêu chuẩn kép như vậy đấy.
Tưởng Bác Vân không thèm để Tiết Tấn vào trong mắt, cúi đầu thở dốc nói: "Lục Diên, em si tình với Tiết Tấn thật đấy, đáng tiếc hiện giờ anh mới là chủ của tập đoàn Ngân Xuyên, một câu nói của anh có thể khiến cậu ta sống, cũng có thể khiến cậu ta chết, em tốt nhất đừng làm trái ý anh."
Nói đoạn, gã xốc vạt áo của Lục Diên lên, nhưng còn chưa thò tay vào sờ mó được gì thì mặt đã bị ăn một đấm:
"Rầm—!"
Lục Diên không hề nương tay, đấm cho Tưởng Bác Vân nằm bẹp không đứng dậy nổi. Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo, không có thành ý gì mà nói: "Chủ tịch Tưởng, xin lỗi nhé, tôi chưa bao giờ thích bị ai ép buộc cả nên vừa rồi ra tay hơi nặng, mong ngài đừng để ý."
Mặc dù đắc tội với Tưởng Bác Vân không phải ý định ban đầu của anh, nhưng bảo vệ trinh tiết vẫn quan trọng hơn.
Tưởng Bác Vân nhìn có vẻ hào hoa phong nhã nên đương nhiên sẽ không thạo mấy chuyện như đánh nhau này. Gã bị Lục Diên đấm cho nổ đom đóm mắt, mãi lúc sau mới đứng dậy được, bụm mặt lại: "Lục Diên! Em dám đánh anh!!?"
Lục Diên nghĩ bụng tôi không chỉ muốn đánh mà còn muốn đạp nữa. Anh nhấc chân lên, đạp thẳng vào bụng dưới Tưởng Bác Vân, đối phương bị anh đạp ngã cong người thành con tôm, tuy chưa đến mức tuyệt tự nhưng chắc chắn là đau.
Lục Diên còn cố ý giải thích một câu: "Chủ tịch Tưởng, thương cho roi cho vọt, anh đừng hiểu lầm nhé, em làm vậy để thể hiện sự thân thiết với anh thôi ~"
Tiết Tấn vừa thảo xong hợp đồng dự án, chuẩn bị mang cho Tưởng Bác Vân xem qua, nhưng lúc đi ngang qua phòng tài vụ lại nghe thấy nhân viên bên trong đang thì thầm bàn tay, bước chân bất giác dừng lại.
Nơi đông người chẳng bao giờ có bí mật, hơn nữa thư ký Eva vừa rồi còn đến tìm Lục Diên công khai, ai có mắt thì đều thấy cả. Hai nhân viên tranh thủ lúc chờ lấy nước, không nhịn được mà rỉ tai nhau:
"Ôi, cậu nói xem Chủ tịch Tưởng tìm Lục Diên có chuyện gì nhỉ, dù có chuyện cần dặn dò thì cũng phải tìm Trưởng phòng Trần mới đúng chứ, chẳng lẽ Lục Diên sắp được thăng chức?"
"Ai biết được, không chỉ Chủ tịch Tưởng mà lần trước sếp Tiết còn xin nghỉ ốm giúp cậu ta đấy, hay Lục Diên có họ hàng với ai nên hậu thuẫn mới vững chắc thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu ta làm trong công ty bao nhiêu năm như vậy, nếu có quan hệ họ hàng gì thật thì cậu ta còn ở vị trí này mà chịu khổ nữa à, nghe đâu Chủ tịch Tưởng là người đồng tính, chẳng lẽ..."
"Khụ!"
Lúc nhân viên đang sôi nổi bàn tán, trên đỉnh đầu bỗng có tiếng hắng giọng, hai cô nàng vô thức ngẩng đầu, bất ngờ trông thấy khuôn mặt mỉm cười nhưng không hề có ý tốt của Tiết Tấn, bọn họ hốt hoảng lập tức lùi ra sau, lắp bắp nói: "Sếp, sếp Tiết..."
Tiết Tấn đỡ gọng kính, hỏi với giọng không rõ cảm xúc: "Công ty trả lương cho các cô là để các cô đến buôn dưa lê à?"
Hai nhân viên kia xấu hổ cúi gằm đầu: "Xin... xin lỗi sếp Tiết."
Tiết Tấn như nhớ điều gì, hỏi: "Vừa rồi các cô nói Chủ tịch Tưởng gọi Lục Diên đến văn phòng à?"
Hai nhân viên gật đầu như gà con mổ thóc: "Vâng, vừa mới đi xong, chị Eva đích thân đến gọi, tìm đích danh Lục Diên."
Tiết Tấn ngẫm nghĩ một lát, nhíu mày: "Các cô về làm việc đi, ở công ty nhớ giữ mồm giữ miệng, đừng để tôi phát hiện lần nữa."
Nói xong, y cúi đầu nhìn đồng hồ, đi thẳng vào thang máy. Y biết rõ quan hệ giữa Lục Diên và Tưởng Bác Vân, hai tên kia chắc chắn là đang vụng trộm yêu đương trong văn phòng, dạo này chẳng biết có phải Dụ Trạch Xuyên bị mấy chuyện Lục Diên bịa ra làm cho lú lẫn hay không mà hết lần này đến lần khác đều nương tay.
Tiết Tấn quyết tâm muốn cho Dụ Trạch Xuyên thấy bộ mặt thật cảu Lục Diên, thậm chí còn mở sẵn cả quay video, ai ngờ vừa đến cửa văn phòng của Tưởng Bác Vân, y đã nghe thấy tiếng bôm bốp bên trong, như thế có người đang đánh nhau.
Tiết Tấn biến sắc, thấy cửa không khóa, vội đẩy cửa xông vào:
"Chủ tịch Tưởng!"
Tiết Tấn nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngây người, chỉ thấy ghế sô pha bên cạnh bàn trà xiêu xiêu vẹo vẹo, trái cây dùng để đãi khách rơi vãi đầy đất, Tưởng Bác Vân đang ôm bụng nằm dưới đất với vẻ mặt đau đớn, rõ ràng là vừa bị dần cho một trận nhừ tử.
Còn Lục Diên đang đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thong dong như không liên quan gì đến mình.
Tiết Tấn hoàn hồn từ trong khiếp sợ, không nghĩ được nhiều, vội vàng chạy đến đỡ Tưởng Bác Vân từ dưới đất lên: "Chủ tịch Tưởng, ngài không sao chứ!?"
Tưởng Bác Vân đau đến mức túa mồ hôi, gã giann an chỉ vào Lục Diên, giọng nói đứt quãng: "Báo... báo cảnh... báo cảnh sát cho tôi..."
Lục Diên đúng là tên điên, vừa rồi chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ hiểm, thậm chí Tưởng Bác Vân còn nghĩ rằng, nếu Tiết Tấn đến muộn thêm chút nữa thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mình.
Tiết Tấn sững sờ: "Báo cảnh sát?"
Chẳng lẽ Tưởng Bác Vân bị Lục Diên đánh thật? Đôi cẩu nam nam này không phải vẫn gắn bó với nhau như keo sơn à? Sao đột nhiên lại trở mặt thành thù?
Tưởng Bác Vân sắp tức chết: "Cậu không thấy tôi bị cậu ta đánh thành ra thế nào à!? Còn không mau báo cảnh sát!"
Tiết Tấn đã muốn diệt trừ Lục Diên từ lâu rồi, chẳng qua có Dụ Trạch Xuyên ngăn cản nên không lần nào thành công. Nghe vậy, y nhíu mày, trong đầu nhanh chóng xuất hiện ý nghĩ, chi bằng nhân dịp này đuổi đối phương ra khỏi công ty, nghĩ thế, y quát to: "Lục Diên, ai cho cậu cái gan dám đánh chủ tịch!? Cậu không muốn làm việc nữa thì mau cút đi, có đầy người thay vào, ngày mai thu dọn đồ đạc rồi nghỉ việc cho tôi!"
Tiết Tấn vẫn luôn lo lắng Lục Diên ở lại công ty sẽ nói ra cái gì, cho nên muốn nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm.
Ai ngờ Lục Diên vốn đang dửng dưng, vừa nghe Tiết Tấn nói bỗng thay đổi sắc mặt, khiếp sợ nhìn y như thể gặp phải cú sốc tinh thần nào đó: "Tiết Tấn, anh nói gì cơ!?"
Tiết Tấn ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao: "???"
Vừa rồi y nói gì à?
Lục Diên còn ghim vụ Tiết Tấn ám sát mình lần trước, giờ có cơ hội trả đũa thì sao lại bỏ qua được. Anh che miệng, tỏ ra thất vọng rồi lùi ra sau, ánh mắt nhìn Tiết Tấn như đang nhìn một tên cặn bã: "Rõ ràng anh nói không thích em bị người khác chạm vào, vừa rồi Tưởng Bác Vân muốn cưỡng hiếp em, em không còn cách nào mới phải ra tay đánh gã ta, sao anh lại vì chuyện này mà trách móc em!?"
Tiết Tấn trợn cả hai mắt ra nhìn: "!!??"
Phắc, tên chết tiệt Lục Diên này đang nói linh tinh gì vậy!!?
...
Lời tác giả:
Tiết Tấn: (nửa đêm tỉnh giấc) (trằn trọc khó ngủ) không biết đời trước tạo nghiệt gì mà đời này gặp phải hai con hàng chuyên hố người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro