Ba con mèo nhỏ
Nhu Đề
2024-11-20 21:11:37
(Hình minh họa: mèo trắng, mèo mướp vàng, mèo xiêm)
Phong Mặc không ngừng trò chuyện với Mạc Ly về một vài chủ đề bình thường, hai người đều là người Bàn Cổ, dù vừa gặp mặt vẫn có thể nói chuyện rất hợp nhau. Bởi vừa bị Lâm Việt lạnh lùng trừng mắt, Mạc Ly không dám tiếp tục nhắc đến Lâm Dương Dương nữa, cách ăn nói cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều.
Lâm Việt không chen lời với họ, anh để ý thấy Phong Mặc thường xuyên đưa tay nâng kính, hiển nhiên đang quan sát trạng thái của Mạc Ly.
Trên cổ tay Mạc Ly cũng đeo một chiếc vòng tay giống hệt chiếc của Lâm Việt, không có gì đặc biệt. Trên đường đi hắn ta từng giải thích về nó, quả thật trước đó Lâm Việt đã quá lo xa, hầu hết những người thợ luân hồi sau khi gia nhập dưới trướng Tống Kim Dân đều sẽ đeo chiếc vòng này, nó cũng không có tác hại gì, chỉ là vật phân chia thợ luân hồi với người luân hồi trong căn cứ, giúp định vị vị trí của họ mà thôi.
Trong khi Phong Mặc và Mạc Ly trò chuyện, Lâm Việt nhanh nhạy quan sát bốn phía xung quanh.
Rất tốt, không có người theo dõi, cũng không có thú biến dị rình mò, chỉ là có ba con mèo con vẫn luôn theo sát bọn họ, ba quả cầu lông xù nhỏ bé thoạt trông không có chút đe dọa nào.
Lâm Việt không cảm nhận được sát khí từ ba con mèo, chỉ thấy chúng lảo đảo bước từng bước uể oải, vừa phát hiện ra anh đã chú ý tới mình thì liền dừng lại liếm liếm móng vuốt, chải chuốt bộ lông, hoàn toàn không lộ vẻ sợ hãi.
Lũ mèo này rõ ràng có chút quái dị, Lâm Việt lập tức quyết định phải giết chết chúng, dù sao anh không thể đảm bảo liệu chúng có dẫn theo những con thú biến dị khác tới không. Chúng rất đáng yêu, thế nhưng kể từ khi bước vào thế giới này, anh đã không còn dám tin những con vật đáng yêu nữa.
Ngay khi Lâm Việt chuẩn bị ra tay với ba con mèo, Phong Mặc bỗng giơ tay ra hiệu ngăn cản.
Hắn không muốn giết, Lâm Việt liền thu lại ý định.
Bọn chúng hẳn sẽ có chỗ hữu dụng nào đó.
Anh lẳng lặng theo sau Phong Mặc và Mạc Ly, nghe họ nói chuyện phiếm. Bất kể Mạc Ly nói gì Phong Mặc đều sẽ tiếp lời hắn ta, bộc lộ đầy đủ các cung bậc cảm xúc vô cùng phù hợp, khi thì nhiệt tình, khi lại điềm đạm, kết hợp rất nhịp nhàng với câu chuyện của gã dẫn đường.
Cứ như vậy, Mạc Ly dần dần hạ bớt lòng cảnh giác. Kỳ thực bộ dạng Phong Mặc có thể coi như khá lương thiện, nụ cười rạng rỡ ấm áp, hơn nữa ánh mắt hắn mỗi khi lắng nghe người khác luôn vô cùng nghiêm túc, nếu như chỉ nhìn gương mặt, đối phương sẽ rất dễ mất cảnh giác đối với hắn.
Tựa hồ cảm thấy thời cơ đã đến, Phong Mặc trò chuyện thêm vài câu, lại kéo chủ đề tới phụ nữ: “… Cái loại hình người có tai là thú biến dị cấp ba hả? Thế chúng nó có nói được tiếng người không? Nói thật thì đám thú cái biến dị cấp ba này trông ưa nhìn hơn khối cô, chả qua có thêm bộ lông với tai đuôi thôi, kể ra nhắm mắt lại thì cũng nhịn được mà?”
Vừa nghe câu này, Mạc Ly lập tức kích động hẳn: “Cái gì gọi là “nhắm mắt thì cũng nhịn được”? Tai với đuôi rõ ràng là “đạo cụ” đấy! Nhất là tai với đuôi mèo, xù xù mềm mềm, sờ vừa ấm vừa mượt… Hơn nữa…”
Mạc Ly lặng lẽ liếc qua Lâm Việt, sau đó hạ giọng nói thầm bên tai Phong Mặc: “Làm với thú biến dị thực sự còn đã hơn với đàn bà! Nhất là mấy con mèo mẹ còn nhỏ ấy, mèo động dục sớm, mấy con ấy biến thành người đều trẻ lắm, nhưng chỉ có bề ngoài trẻ con thôi chứ dâm đãng cực kỳ…”
Hắn ta vừa dứt lời, Phong Mặc liền tò mò hỏi: “A? Ra là cậu thích kiểu này à? Ừm, quả thật tôi chẳng hiểu nổi, trẻ con bé tí thế thì có gì hay?”
Mạc Ly biến sắc, vẻ hưng phấn tràn đầy gương mặt tức thì nổi lên vài phần dữ tợn: “Kỳ thực tôi cũng chả biết hay chỗ nào, chỉ cảm thấy rất đã thôi, chắc là bởi vì hả hê khi báo được thù ấy mà! Ban đầu tôi cũng chỉ thích phụ nữ bình thường, nhưng bọn họ lại ép tôi!
Khi tôi còn sống, con bé sáu tuổi hàng xóm nhà tôi bị cưỡng bức rồi giết chết, mọi người quanh đó đều một mực chắc chắn là tôi giết, bảo bởi tôi thường ngày hay chơi đùa với mấy đứa bé gái… Mặc cho tôi giải thích hết lời họ vẫn không tin, cả đám xông vào đánh tôi chết tại chỗ! Lúc bị đánh thật sự đau cực kỳ, thế nên phút cuối cùng tôi chỉ nghĩ một điều, bọn họ đổ oan cho tôi như thế, nếu có kiếp sau tôi sẽ không làm người tốt nữa, cứ y như lời họ bắt nạt mấy con bé con đến chết luôn!”
Nghe những lời này, nắm tay Lâm Việt vô thức siết chặt lại.
Phong Mặc vẫn thản nhiên như thường, tiếp tục cười nói: “Thế cậu đã bắt nạt đứa nào chưa?”
Mạc Ly lộ ra một nụ cười quỷ dị, đáp: “Người luân hồi thì chưa, tôi chỉ tự tưởng tượng cho đỡ ghiền thôi. Còn mấy con mèo mẹ nhỏ này thì khác, bọn nó không phải là người…”
Không đợi hắn nói hết câu, Phong Mặc bỗng ra dấu với Lâm Việt – tấn công!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận được tín hiệu, mười ngón tay Lâm Việt tức thì biến thành móng vuốt, nhắm thẳng tới yết hầu Mạc Ly!
Trước đó thấy Lâm Việt và Phong Mặc cố gắng tìm cách gia nhập tổ chức của Tống Kim Dân như vậy, Mạc Ly vốn cho rằng họ hẳn sẽ không làm chuyện gì khác người nên mới thoải mái trò chuyện, cái gì cũng dám nói. Không ngờ bọn họ căn bản không ngại “khác người”!
Tuy rằng đã giảm bớt đề phòng nhưng Mạc Ly vẫn là một người luân hồi từng trải, phản ứng không hề chậm chạp chút nào. Ngay khi cảm nhận được một luồng gió lướt tới gáy, hắn ta lập tức nghiêng đầu tránh thoát.
Móng vuốt của Lâm Việt trượt khỏi cổ họng hắn ta, anh lập tức đổi hướng, bàn tay vồ vào vai trái con mồi.
Cú vồ trượt chỉ khiến anh càng thêm hung tợn. Cái cổ kia không đứng yên thì sao chứ? Mười đầu ngón tay như mũi dùi găm vào bả vai gã dẫn đường, thô bạo dồn sức moi ra mười lỗ thủng đầm đìa máu!
Lâm Việt vừa ra tay, chợt nghe “rắc” một tiếng, xương quai xanh bên trái của hắn ta đã bị anh bóp nát.
Cùng lúc đó, Phong Mặc cũng híp mắt cười, vung quyền đập gãy mũi Mạc Ly!
Một cú đấm khiến trước mắt trước mắt Mạc Ly hóa thành màu máu. Nhân cơ hội này, Lâm Việt và Phong Mặc liền hợp lực hất hắn ta ngã xuống mặt đất, Phong Mặc nhấc chân đạp lên vai phải hắn ta, giẫm trật khớp cánh tay đó.
Hai người phối hợp rất ăn ý, một loạt hành động chỉ diễn ra trong vòng xấp xỉ hai giây khiến Mạc Ly không kịp kích hoạt dị năng hay thẻ luân hồi.
Ngay khi gã dẫn đường đã bị đè chặt trên nền đất toan dùng dị năng chạy trốn, ánh mắt hắn ta bỗng dừng lại phía sau Phong Mặc, nhìn trừng trừng một căn nhà cách đó không xa.
Từ bóng tối của tòa nhà kia, ba con mèo nhỏ chậm rãi xuất hiện.
Một con mèo trắng, một con mèo mướp vàng, một con mèo xiêm. Trên chân sau mỗi con mèo đều bị đánh dấu bằng một vết bỏng hình chữ “M”, có lẽ chúng đều có chung một chủ.
Vừa thấy ba con mèo nhỏ này, Mạc Ly nháy mắt trở nên vô cùng hoảng hốt, giãy giụa muốn bỏ chạy.
Hắn ta chưa kích hoạt năng lực huyết thống, chỉ có thẻ luân hồi [Mưa acid] và dị năng [Độn thổ]. Sau khi sử dụng dị năng, thân thể hắn ta nhanh chóng chìm vào trong đất, mặt đường xi măng cứng rắn đối với người khác chẳng khác nào mặt nước đối với hắn ta. Cùng lúc đó, hắn ta còn kích hoạt tấm thẻ của mình, tạo ra một cơn mưa acid đổ xuống.
Nước mưa vừa hôi vừa chua, chạm tới cơ thể người sẽ đốt thủng da thịt. Bị cơn mưa có tính ăn mòn này gây bỏng, Lâm Việt liền lấy ra hai chiếc chăn từ nhẫn không gian, nhanh chóng che phủ cho mình và Phong Mặc.
Dù bận rộn như vậy, bàn tay nắm chặt bả vai Mạc Ly của anh vẫn không hề thả lỏng, tuyệt không cho hắn có cơ hội chạy trốn!
Sức kéo từ phía Mạc Ly ngày càng mạnh, thân thể hắn ta mỗi lúc một nặng hơn, với sức lực của cả hai người vẫn không thể kéo lên một li nào. Dị năng của hắn ta không những có thể dùng để di chuyển mà còn có tác dụng che chắn trên cơ thể, khiến da thịt hắn ta cứng như đá hoa cương, Lâm Việt thử tấn công phần đầu của hắn ta, kết quả chỉ có tay mình đổ máu mà đối phương chẳng hề sứt mẻ.
Mắt thấy mặt đất sắp nuốt trọn Mạc Ly, Phong Mặc liền thúc giục Lâm Việt: “Cho mấy con mèo kia vài viên đá, nhanh!”
Lâm Việt không hiểu chuyện gì, tuy vậy anh vẫn nghe theo lời hắn, ném ba miếng đá dị năng cho ba con mèo con.
Ba con mèo vừa thấy đá liền tham lam nhào tới, mỗi con chộp lấy một viên nuốt sạch.
Sau khi hấp thu ba viên đá này, lũ mèo nhanh chóng hóa thành ba cô bé với đôi tai mèo dựng đứng. Hình người của chúng thoạt trông đều rất non nớt, chỉ là mấy đứa trẻ cỡ bảy tám tuổi.
Chứng kiến ba con mèo con thay hình đổi dạng, Lâm Việt không khỏi nhíu chặt đôi mày.
Cho tới giờ anh vẫn chưa thể đoán ra Phong Mặc đang thực hiện âm mưu gì. Chẳng lẽ… Ba con mèo này đều từng bị Mạc Ly hành hạ?
Vừa nghĩ tới đó, lửa giận của anh càng bùng lên dữ dội, bàn tay kéo Mạc Ly cũng thô bạo hơn.
Mà trong mắt ba con mèo mới biến hình dường như chẳng hề có Lâm Việt và Phong Mặc, cũng không thấy mưa acid đầy trời. Chúng một bước vọt tới bên cạnh Mạc Ly, kích hoạt dị năng của riêng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năng lực của mèo trắng là sức mạnh, nó dùng móng vuốt đào bới mặt đường xi măng kiên cố, làm lộ ra từng phần thân thể Mạc Ly núp bên trong. Mèo mướp có năng lực tự thổi phồng cơ thể, toàn thân nó phình ra như quả bóng khổng lồ che chắn toàn bộ mưa acid đổ xuống. Mèo xiêm hơi lảo đảo tiến về phía Mạc Ly, bật ra móng vuốt sắc bén như tám mũi dao găm nhọn hoắt.
Gã dẫn đường vừa luống cuống vừa giận dữ, căm tức hét về phía Phong Mặc: “Mày là đồng bọn của chúng nó? Mày lừa tao? Đừng có để chúng nó lừa, lúc nãy tao chỉ khoác lác thôi! Mấy câu tao vừa nói đều không phải thật!”
Phong Mặc mỉm cười không nói, cũng không chấp nhận lời phản đối của hắn ta.
Con mèo xiêm biến dị uyển chuyển nhảy lên, móng vuốt bổ trúng cổ họng Mạc Ly. Tuy cơ thể được bọc trong dị năng của hắn ta vô cùng cứng rắn, thế nhưng vẫn chưa đủ để ngăn cản một đòn này.
Bàn tay mèo lướt qua, cái đầu kia tức thì lìa khỏi cổ.
Mưa acid ngừng rơi, Lâm Việt thậm chí không dám dừng lại lục tìm thẻ luân hồi hay đá dị năng từ thi thể trong đất, vội vã lôi Phong Mặc cách xa ba con mèo biến dị một khoảng.
Trái lại Phong Mặc hoàn toàn không tỏ chút lo lắng, ba con mèo đó không có ý thù địch họ. Hắn chỉ hạ mắt liếc thi thể Mạc Ly, nụ cười ấm áp dần dần phai nhạt.
Hắn nhìn thoáng qua người bên cạnh, biểu cảm lạnh lùng căm ghét rõ ràng, vẻ mặt thoạt trông giống Lâm Việt như đúc.
Nhận ra Phong Mặc đang ám chỉ điều gì, Lâm Việt liền bắt chước hắn không đề phòng ba con mèo nữa, chỉ thể hiện thái độ vô cùng ghê tởm Mạc Ly.
Thấy hai người tỏ rõ sự thù ghét, ba con mèo cũng ôn hòa hơn. Chúng bập bẹ nói vài từ tiếng Anh đơn giản, thanh âm trẻ con ngây thơ hệt như bề ngoài non nớt.
Mèo trắng nói: “Hắn, nói dối.”
Mèo mướp: “Hắn, giết, bé gái loài người.”
Mèo xiêm: “Giết, bốn đứa. Còn giao phối với chúng tôi.”
Mèo trắng: “Chủ nhân ghét hắn.”
Nói rồi chúng lần nữa biến về hình thú, lảo đảo bỏ đi.
Lời của ba con mèo khiến sống lưng Lâm Việt lạnh toát.
Mấy con thú biến dị trước mắt còn chưa đến mười tuổi, thế mà tên kia thật sự xuống tay?! Hơn nữa còn có bốn cô bé phải chịu hành hạ…
Xem ra trong Thế giới luân hồi này, mặt tối của tâm hồn đã được hoàn toàn giải phóng, con ác thú ẩn sâu trong mỗi người đều được tự do hoành hành. Chỉ cần nghĩ tới những hành vi của gã súc sinh đồi bại Mạc Ly, Lâm Việt đã cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
Có điều, chủ nhân của ba con mèo này là ai?
Lũ mèo đã đi xa, Lâm Việt liền quay sang toan hỏi Phong Mặc đầu đuôi câu chuyện. Thế nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng, từ chiếc vòng tay trên thi thể gã dẫn đường bỗng vang lên một giọng nói đàn ông thâm trầm thu hút…
“Qua cửa.*”
—
*Ý là “Passed”, đậu kỳ kiểm tra, thông qua sát hạch ấy. Ban đầu tớ suýt để “đậu”, “đỗ” gì đấy mà nghĩ thôi nghe nó ngũ cốc quá không được oai XD.
—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro