Trò Chơi Tận Thế

Huyết thi

Nhu Đề

2024-11-20 21:11:37



(*Trong chương này có nhắc đến nước thơm, thật ra nó là Florida water – hỗn hợp nước thường (hoặc cồn) được pha trộn với các loài hoa. Thường Florida Water trong Santeria, Hoodoo, hoặc các loại ma thuật Tây Ban Nha khác được dùng để thanh tẩy, thánh hóa, ban phước, xua đuổi và thậm chí là được dùng để làm lễ vật cho linh hồn. Tùy vào công dụng của loại hoa mà bạn sử dụng.)

Lâm Việt dẫn đầu nhóm người, vừa đi vừa quan sát những người băng ngang qua họ.

Bầu không khí trong bệnh viện này không có gì kỳ lạ, hệt như một bệnh viện bình thường nhất. Bảng chỉ dẫn tại đây khá dễ hiểu, Lâm Việt đi theo dấu hiệu dọc đường, chẳng mấy chốc đã tìm được khu nội trú.

Bệnh viện vốn là nơi người đến người đi, bảo vệ cũng không trông coi quá nghiêm ngặt, đoàn người bọn họ đi một mạch không hề bị ai ngăn cản, thuận lợi tới được tòa nhà kia.

Khi đi ngang qua một thùng rác, Lâm Việt để ý thấy bên cạnh thùng có một giỏ trái cây rỗng. Anh nhặt chiếc giỏ lên, lấy một ít hoa quả trong nhẫn không gian ra chất đầy vào đó rồi giả bộ như mình tới thăm bệnh, chỉ là đang lạc đường chưa tìm được phòng người thân.

Lâm Việt mang theo giỏ trái cây băng qua một đoạn hành lang rất dài, quang minh chính đại kiểm tra tên bệnh nhân trong mỗi phòng bệnh.

Trên tấm ảnh, trước ngực mẹ Bạch Hinh Thiến có dán một tấm giấy nhập viện, trên đó có ghi tên của bà ta – Trương Tuệ Ninh. Chỉ cần tra theo tên này hẳn sẽ tìm ra số phòng bệnh.

Bên trong khu nội trú tương đối bình thường, nhân viên y tế đều đang bận rộn, trái lại người bệnh và người nhà bệnh nhân lại có chút đặc biệt.

Hiện tại là chín giờ tối, rất nhiều người còn chưa nghỉ ngơi, trong bệnh viện khá náo nhiệt. Bởi hoàn cảnh khác biệt, cảm xúc mà những người bệnh và người nhà biểu hiện cũng khác nhau, hoặc bình tĩnh, hoặc đờ đẫn, hoặc cáu gắt, hoặc vui mừng… Mỗi người đều tỏa ra cảm giác vô cùng chân thật, không bởi thân phận NPC mà lạnh lẽo chút nào.

Kỳ thực Lâm Việt đã rất lâu không nhìn thấy NPC. Từ ngày bước vào Thế giới luân hồi, anh chưa từng gặp được NPC bình thường, trong thế giới trước hầu hết NPC đã bị người luân hồi giết sạch, hơn nữa nơi đó chỉ toàn người ngoại quốc khiến anh không có cảm giác thân thiết gần gũi.

Nhưng NPC nơi đây lại khác.

Bọn họ giống như những người Bàn Cổ bình thường nhất, trong tiếng phổ thông pha lẫn đủ loại tiếng địa phương, phong cách ăn mặc của họ, tên những người nổi tiếng mà họ đang bàn tán, những đồ ăn thức uống kiêng kỵ mà họ đang trao đổi… Tất cả đều tương tự thế giới thực anh đã từng trải qua.

Khói lửa nhân gian đã lâu không gặp này khiến anh vô cùng hoài niệm.

Tâm trạng của Lâm Dương Dương cũng không khác gì anh trai cô… Mà không, kỳ thực cảm xúc của cô còn sâu sắc hơn Lâm Việt.

Lâm Việt mới bị nhốt trong Thế giới luân hồi mấy tháng, còn cô đã mắc kẹt hơn hai năm rồi.

Thế giới luân hồi rực rỡ sắc màu, thành Cực Lạc ngợp trong vàng son, tất cả đều là hư ảo.

Nhưng bệnh viện lại để cô một lần nữa chạm tới chân thực. Từng ánh mắt kỳ quái từng khiến cô căm ghét dường như không còn khó chịu như trước, cô có thể nhẫn nhịn mặc họ nhìn mình, cũng sẽ không nổi giận.

Tiểu Tuyền chỉ vừa tới Thế giới luân hồi, bởi vậy cậu ta không có cảm nhận giống như hai anh em họ. Cậu ta rất bình tĩnh, vô cảm với tất thảy xung quanh, đôi mày luôn cau chặt như thể có kẻ nợ tiền mình, cũng chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cảm xúc của đôi vợ chồng da trắng phần nhiều là tò mò. Trước kia họ chưa từng tới nước Bàn Cổ, vậy nên những hành động quen thuộc của người Bàn Cổ dưới cái nhìn của họ lại vô cùng mới mẻ.

Chỉ có điều bề ngoài của Lâm Dương Dương quá bắt mắt, dù cô đã cố gắng che đậy nhưng vẫn không cách nào giấu kín mái tóc bạc trắng của mình. Hai ông bà lão da trắng cũng khá gây chú ý, may sao nước Bàn Cổ coi trọng giao lưu thương mại, người dân không có địch ý với người nước ngoài, hơn nữa họ cũng từng thấy nhiều người ngoại quốc, cùng lắm chỉ liếc nhìn một cái rồi thì thầm bình phẩm vài câu, không quá để tâm tới Margaret và Anthony.

Sức chiến đấu 50 điểm khiến thính giác của Lâm Việt và Lâm Dương Dương đều nhạy bén hơn người, tuy không cố ý soi xét, một vài câu chuyện vặt vãnh lúc rảnh rang vẫn tự nhiên mà lọt vào tai họ…

“Ông xã nhìn kìa, đằng kia có hai người nước ngoài đấy! Người béo thật…”

“Người da trắng mà, mức sống cao, ai cũng béo thế cả.”

“Cái cô bé kia cũng là người da trắng à? Thấy không giống lắm… Anh nhìn mắt nó to chưa, phẫu thuật thẩm mỹ hay sao?”

“Chắc cũng là người da trắng ấy… Da nó trắng thật, đến nỗi trông cứ không bình thường.”

“Không chắc đâu, có khi là bị bạch tạng, không thì đến bệnh viện làm gì…”

“Người mặc đồ đen kia chắc là bố con bé? Còn một đứa nhỏ xíu nữa, chăm hai đứa con vất vả lắm, cũng chẳng biết mẹ chúng nó đâu.”

“Mẹ bọn nó chắc chắn là nằm viện rồi, không thì đến bệnh viện làm gì…”

“Không phải em vừa nghi con bé kia bị bệnh à? Giờ lại nghi mẹ nó?”

“Em thấy bố con bé trông cũng giống đang bệnh đấy! Anh xem, sắc mặt anh ta không tốt lắm, lạnh như băng, không thì đến bệnh viện làm gì…”

“…” Nghe bọn họ bàn luận, Lâm Việt không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Trước kia mấy lời nói nhảm giết thời gian này sẽ khiến anh bực bội cau mày, nhưng hiện tại chúng lại trở nên vô cùng thân thiết.

Người bình thường vốn luôn thích phê phán người khác khi rảnh rỗi, sau khi nhiều chuyện, hầu hết mọi người cũng chỉ nói rồi quên ngay, sẽ không thực sự suy nghĩ nhiều lắm, coi như đây là một cách giải sầu.

Người lăn lộn trong Thế giới luân hồi như bọn họ sớm đã bị đủ loại áp lực ép đến không thể “nhiều chuyện” được nữa. Họ e sợ nói nhiều tất có lúc lỡ lời, e sợ tai vách mạch rừng, ngay cả khi lên mạng ở thành Cực Lạc cũng cần dùng tên thật, họ rất thận trọng bảo vệ thanh danh của mình, đa số chỉ dám nói ba phần, căn bản không dám thẳng thắn bộc trực.

Bởi vì là một người luân hồi, nói nhiều một câu thật sự có thể sẽ bị giết.

Lâm Việt rời khỏi khu nội trú số 1, lời bàn tán của đôi vợ chồng son cũng dần dần đi xa.

Anh biết đội ngũ của mình hiện tại thoạt trông khá kỳ lạ, sẽ khiến người ta chú ý bình phẩm, có điều vì đảm bảo an toàn, anh vẫn quyết định để cả nhóm cùng hành động, cố gắng không tách ra.

Sau khi kiểm tra một lượt khu số 1 nhưng vẫn không thể tìm ra mẹ của Bạch Hinh Thiến, bọn họ tiếp tục đi tới khu nội trú số 2.

Khi đi ngang qua nhà vệ sinh khu số 2, Tiểu Tuyền nói cần vào đó một chút, Lâm Việt liền dừng lại, để cả đội “giải quyết” vấn đề này.

Nhà vệ sinh nam không cần xếp hàng, nhưng trước cửa nhà vệ sinh nữ lại có một hàng người dài dằng dặc. Lâm Việt cùng mấy người bên nam đều đã ra ngoài, Lâm Dương Dương và Margaret vẫn còn đang chờ tới lượt.

Đứng chờ một hồi, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bỗng lại gần bắt chuyện với Lâm Dương Dương: “Cô bé, em bị bệnh gì thế? Bạch tạng hay bạch biến?”

Lâm Dương Dương nhìn lướt qua người phụ nữ kia. Tóc cô ta hơi rối, lớp phấn trang điểm dày cộm tựa hồ chỉ để che bớt vẻ uể oải, nhưng làm sao cũng không giấu được mệt nhọc trong ánh mắt.

Lâm Dương Dương hơi e ngại, sợ người này đột ngột biến thành quỷ. Cô lùi lại nửa bước, dè dặt lễ phép mỉm cười đáp: “Em bị bạch tạng.”

Kỳ thật bề ngoài của cô khá giống người mắc chứng bệnh này, người bình thường sẽ không phân biệt rõ lắm. Người phụ nữ kia gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Bạch tạng à… Con gái chị cũng mắc bệnh này nên chị nhìn em cứ thấy rất gần gũi. Em xem này, đây là ảnh của con gái chị!”

Nói rồi cô ta lấy ra điện thoại di động trong túi xách, mở một tấm hình cho Lâm Dương Dương xem.

Lâm Dương Dương nhìn qua tấm ảnh. Trong ảnh là một cô bé chừng năm sáu tuổi, da dẻ tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, lông mi và tóc đều có màu trắng, nhưng cái trắng này lại hơi khác với màu tóc bạc của người già, pha thêm ánh màu ngà rất nhạt.

Người phụ nữ nhìn Lâm Dương Dương vô cùng hiền từ, bàn tay nâng lên dường như vô thức muốn chạm vào tóc cô, nhưng vươn tay đến một nửa chợt nhận ra như vậy không ổn, đúng lúc thu về.

Lâm Dương Dương cũng hoảng hốt vì động tác của cô ta, toàn thân giật lùi về sau một khoảng. Người phụ nữ vội lùi lại hai bước, cuống quýt xua tay: “Xin lỗi, chị nhìn thấy em lại nhớ con gái, cứ muốn chạm vào em một chút… Đừng sợ, chị không có ý xấu. Con gái chị… hầy, bệnh nặng quá, bị ung thư da, mấy ngày trước mới mất rồi, hôm nay chị đến nhận tiền bảo hiểm… Ôi, kiếm tiền cho nhiều cũng có ích gì, không mua được mạng người.”

Nhìn đôi mắt người đối diện đã bắt đầu ngấn lệ, Lâm Dương Dương thở dài: “Chị à, chị đừng đau buồn quá…”

Người phụ nữ lau nước mắt, không nhịn được giãi bày hết nỗi niềm với Lâm Dương Dương. Thấy cô ta tội nghiệp như vậy, cô cũng liền kiên nhẫn lắng nghe, an ủi cô ta.

Cô biết người trước mặt chỉ là một NPC, nhưng cảm xúc cuộn trào quanh NPC này vô cùng mãnh liệt, khiến cô cũng phải động lòng.

Khi Lâm Dương Dương đang cùng người phụ nữ nói chuyện về con gái cô ta, Lâm Việt dẫn theo Uông Tư Thần ra khỏi nhà vệ sinh nam bên cạnh.

Toàn bộ thế giới trong mắt Uông Tư Thần đều vô cùng quỷ dị, vào nhà vệ sinh cũng như một lần bước chân tới địa ngục.

Mà theo thời gian trôi qua, mọi thứ xung quanh cậu bé càng thêm kinh khủng. Không chỉ người, ngay cả nhà cửa và các vật thể khác cũng bắt đầu thay đổi! Bồn tiểu chắp bằng khớp xương, trên sàn nhà nhão nhoẹt chất nôn và thịt nát ghê tởm, nước xả ra trong bồn tiểu cũng là máu loãng.

Uông Tư Thần rất sợ hãi, mà vẻ mặt Lâm Việt và những người khác lại vẫn bình tĩnh như thường, sự thản nhiên đó khiến cậu bé cảm thấy tủi thân khôn tả.

Lẽ nào chỉ có nó sợ những thứ này? Hay là chỉ có nó mới nhìn thấy những thứ này?

Uông Tư Thần rốt cuộc không nhịn được nữa. Rửa tay xong, nó níu lấy áo Lâm Việt, nức nở hỏi anh: “Chú ơi, đây là địa ngục sao? Sao khắp nơi toàn là quái vật? Bây giờ tường đã biến thành tường thịt, sàn nhà cũng là thịt luôn, chỉ có mấy người các chú là bình thường thôi!”

Địa ngục?

Khắp nơi toàn là quái vật?

Bởi từng có một ví dụ là Lâm Dương Dương, Lâm Việt chỉ sửng sốt một giây đã lập tức hiểu đại khái tình huống mà Uông Tư Thần gặp phải là gì. Anh nhẹ xoa đầu cậu nhóc, ân cần hỏi: “Cháu tả lại thế giới cháu thấy cho chú nghe chút xem.”

Anh đoán rằng, cái thế giới bất thường trong mắt cậu bé này sẽ liên quan tới nhiệm vụ kế tiếp của họ.

Uông Tư Thần quan sát bốn phía, vẻ mặt đầy oan ức. Nó chỉ vào quái vật đối diện Lâm Dương Dương, miêu tả cho Lâm Việt: “Quái vật trước mặt chị… là nữ, nó có vú… sáu cặp vú, tất cả đều mọc trên đầu…”

Uông Tư Thần còn chưa dứt lời, Tiểu Tuyền bên cạnh đã phì cười ra tiếng: “Con gấu con này, mới tí tuổi đã háo sắc! Còn sáu cặp vú nữa chứ, có phải đói bụng muốn uống sữa không?”

Lâm Việt lấy từ không gian ra một chiếc khẩu trang ném cho Tiểu Tuyền, ánh mắt sắc như dao.

Tiểu Tuyền “ực” một tiếng. Cậu ta bị anh lườm mà sợ, yên lặng nhặt khẩu trang lên đeo vào.

Sau khi bịt miệng Tiểu Tuyền, Lâm Việt lại vỗ vỗ vai Uông Tư Thần: “Đừng sợ, nói tiếp đi.”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục khó khăn tả: “Những quái vật khác cũng đều có thịt mọc ở ngoài, xương khớp treo trên thịt. Sau lưng quái vật trước mặt chị có hai hàm răng, nhìn như là răng chó… Hàm răng bọc một cái miệng, trong cái miệng là… Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… Có bảy cái đầu trọc lốc, tai to đùng, mõm rất nhọn, hình như là mõm chó. Nó có hình người, hai tay hai chân, ở phần đầu có một đống tóc trắng, mắt mọc trên ngực, còn có móng vuốt với đuôi…”

Nói đến đây, Uông Tư Thần tỏ ra hoang mang. Nó gãi gãi đầu: “Con này lạ thật… Những con khác chẳng con nào có đuôi, chỉ mình nó có…”

Con quái vật này rất đặc biệt?

Trong lúc Uông Tư Thần tả, Lâm Việt vẫn cố gắng tưởng tượng ra hình dạng của con quái vật kia, cũng có thể đoán ra nó xấu xí đáng sợ đến mức nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng tại sao trong mắt thằng bé lại chỉ có nó có đuôi?

Cậu nhóc nói sau lưng quái vật có hàm răng chó… Nhưng nó mới bảy tám tuổi, hẳn không thể phân biệt rõ răng động vật, cũng không biết có phải là răng chồn, răng sói hay không? Các loài động vật khác nhau có thể dẫn đến gợi ý khác nhau, chuyện này không thể qua quýt.

Đáng tiếc tất cả đều chỉ là suy đoán. Lâm Việt không nhìn thấy quái vật, Uông Tư Thần cũng đã cố gắng hết sức mô tả, khổ nỗi nó còn nhỏ, thông tin truyền đạt được có hạn, tóm lại con quái vật kia rất đặc biệt, tốt nhất không nên để Lâm Dương Dương tiếp xúc với nó.

Mà trong mắt Lâm Việt, Lâm Dương Dương rõ ràng đang trò chuyện cùng một người phụ nữ nét mặt hiền hòa. Nội dung câu chuyện cũng rất bình thường, hình như họ đang thảo luận về một chứng bệnh.

Nhưng… anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ánh mắt người phụ nữ ấy… Nói thế nào đây… Thoạt trông vô cùng bi thương, chỉ là không hiểu sao anh lại nhìn ra cảm xúc cuồng nhiệt ẩn giấu.

Nhận thấy có nguy hiểm, anh liền gọi Lâm Dương Dương: “Dương Dương, qua đây chút.”

Lâm Dương Dương đang xếp hàng có chút khó hiểu, đã sắp tới lượt cô rồi.

Cô chỉ vào nhà vệ sinh: “Anh, chờ em đi vệ sinh xong em qua.”

Đã tốn công xếp hàng như thế, giờ cô mà đi thì bao nhiêu thời gian đứng đây sẽ uổng phí hết.

Lâm Việt nhíu chặt đôi mày, khẽ thở dài gật đầu.

Lâm Dương Dương hàn huyên vài câu với người phụ nữ đang đau khổ vì mất con kia, cho cô ta số điện thoại của mình rồi đi. Người phụ nữ lưu luyến nhìn cô, thấy cô vào phòng vệ sinh rồi, cô ta yên lặng ra hành lang, đứng tựa tường, lấy điện thoại di động ra bắt đầu xem.

Lâm Việt nhìn chằm chằm động tác của người phụ nữ.

Thoạt trông không có gì bất thường. Anh chú ý thấy ngón tay cô ta cứ hai ba giây lại gạt nhẹ trên màn hình, chứng minh cô ta đang xem ảnh chụp. Xem một lát, đôi mắt cô ta bắt đầu rưng rưng, chắc hẳn đang nhớ lại chuyện đau lòng nào đó.

Cho tới tận khi rời đi, người phụ nữ kia cũng không hề nhìn về phía Lâm Việt, xem ra không có gì cần lưu tâm.

Uông Tư Thần bên cạnh vẫn mang vẻ mặt hoảng sợ. Hiện giờ nó đã nói ra tất cả rồi, cũng không làm bộ mạnh mẽ nữa, cố sức ôm chặt cánh tay Lâm Việt, dựa hẳn lên người anh tìm một tư thế thoải mái.

Lâm Việt nhẹ vỗ cái đầu nhỏ: “Đừng sợ, chú chỉ thấy thế giới bình thường, không giúp gì được cháu, nhưng mà mắt chị Dương Dương của cháu cũng có thể thấy được một số thứ đặc biệt, lát nữa cháu nói chuyện với chị ấy một chút.”

Uông Tư Thần gật đầu như giã tỏi.

Mấy phút sau, Lâm Dương Dương đã ra. Lâm Việt gọi cô qua, dẫn cả đội đi tới góc cầu thang, ở đây vắng vẻ, có thể nói vài chuyện bí mật của họ.

Anh hạ giọng thuật lại tình hình của Uông Tư Thần cho Lâm Dương Dương một lần.

Nghe hết đầu đuôi, ánh mắt Lâm Dương Dương nhìn Uông Tư Thần đã thay đổi, tăng thêm vài phần thương xót.

Cậu bé này cũng gặp phải chuyện giống như cô… Không, còn thê thảm hơn cô. Ít nhất những gì cô thấy tuy biến thành phim hoạt hình nhưng vẫn không quá khác biệt so với thực tế, bầu không khí mà cô cảm nhận được cũng tương tự như người bình thường, còn thế giới trong mắt nó căn bản không phải thứ mà một đứa trẻ tầm tuổi đó có thể chịu đựng!

Cô ôm lấy Uông Tư Thần: “Xin lỗi em trai, thế giới mà chị thấy không kinh khủng như em tả, có điều chị biết bây giờ em đang sợ đến thế nào, chị cũng tin những điều em nói đều là thật. Vậy… Chúng ta lấy gì đó che mắt em đi, thế thì sẽ không quá đáng sợ nữa.”

Đây là cách mà trước kia Lâm Dương Dương từng sử dụng khi không cách nào thích ứng được với thế giới mình nhìn thấy. Khi đó cô còn ở trong thành Cực Lạc, mỗi ngày ăn no uống đủ, cô bắt đầu che mắt rồi làm một số việc không nhất thiết cần dùng đến thị lực, tỷ như nghe nhạc, học ngoại ngữ, học nhạc cụ…

Mặc dù chỉ lừa mình dối người, nhưng sau khi bịt mắt, cô có thể có được chút yên lặng ngắn ngủi. Nhờ có chút bình yên này, cô gom thêm được một phần dũng khí, có thể can đảm đối mặt với khung cảnh đã thay đổi sau khi tháo lớp che mắt ra.

Uông Tư Thần gật đầu đồng ý đề nghị của Lâm Dương Dương. Lâm Việt dùng túi quần làm bình phong, lục tìm một hồi trong nhẫn không gian, lấy ra một cuộn băng gạc.

Dùng băng gạc quấn kín mắt, coi như mắt bị thương. Ở nơi như bệnh viện, bộ dạng đó cũng chẳng quá kỳ lạ.

Lâm Việt quấn vải gạc lên mắt Uông Tư Thần. Anh quấn hai vòng rồi hỏi được chưa, cậu bé lẩm bẩm phàn nàn, có vẻ rất bất mãn với chất lượng vải: “Sao vẫn thấy được nhỉ…”

Lâm Việt xem xét một chút. Băng gạc lấy từ cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng, vải dệt rất thưa, thiếu chút dùng làm lưới đánh cá được luôn rồi.

Anh bất đắc dĩ thở dài: “Gạc này thưa quá, chú quấn cho cháu nhiều vòng hơn, cố nhẫn nhịn, ngoan.”

Uông Tư Thần gật đầu.

Mãi đến khi quấn hơn mười vòng, Uông Tư Thần mới nói mình hoàn toàn không nhìn thấy quái vật nữa. Lâm Việt dùng kéo cắt băng, thắt nút phía sau đầu cậu bé.

Kết quả chất lượng của loại vải gạc này thật sự không tốt lắm, rất dễ tuột, tuy đã thắt nút rồi nhưng Uông Tư Thần chỉ cần lắc nhẹ đầu một cái, đống băng vải lập tức lỏng ra.

Lâm Việt đành dỗ cậu nhóc: “Đợi lát nữa bọn chú tìm cho cháu ít băng gạc tốt của bệnh viện nhé.”

Uông Tư Thần gật đầu.

Vừa gật một cái vải băng trên mắt lại tuột ra một chút, cậu nhóc tức thì không dám gật nữa.

Suốt quãng đường, hai vợ chồng Margaret và Anthony luôn ngơ ngác không rõ chuyện gì. Những người khác đều nói chuyện bằng tiếng Bàn Cổ, bọn họ nghe không hiểu, những gì họ thấy chỉ là trong vòng mấy phút ngắn ngủi, Tiểu Tuyền chẳng rõ tại sao bị bịt miệng, Uông Tư Thần chẳng rõ tại sao bị che hai mắt.

Nguyên nhân? Họ hoàn toàn không đoán được!

Margaret có chút lo lắng, thận trọng hỏi Lâm Việt: “Để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn nên chúng ta phải đóng vai người tàn tật à? Tôi với chồng tôi nên làm gì?”

Nghe bà nói vậy, Lâm Việt lập tức nhận ra họ đang hiểu lầm.

Công việc phiên dịch lại mọi chuyện từ đầu tới cuối hiển nhiên là phần của anh, có vài từ đơn anh nhất thời không nhớ ra, bởi vậy nội dung dịch lại cũng có chút sai lệch. May thay hai ông bà lão đều minh mẫn, dù lời anh dịch có chút vấp thì họ vẫn có thể hiểu được.

Những việc vặt vãnh này cũng đều rơi đến đầu mình, Lâm Việt không khỏi có chút phiền não. Anh làm đội trưởng thật vất vả, ấy vậy mà điểm trên đầu họ vẫn cứ tụt xuống!

Điểm của Margaret và Anthony không hiển thị với Lâm Việt, tuy cùng làm nhiệm vụ nhưng điểm người mới vẫn không thể gộp chung, bởi vậy anh chỉ có thể thấy điểm của Tiểu Tuyền. Vừa rồi ngay sau khi bị anh bịt miệng, con số trên đầu cậu ta bỗng giảm xuống một phần, chỉ còn 15 điểm.

Lâm Việt nhớ rõ khi họ ra khỏi nhà ma điểm của cậu ta không thấp đến thế, hình như cao hơn hiện giờ hai, ba điểm?

Không nhớ được cụ thể đã mất bao nhiêu điểm, Lâm Việt dứt khoát mặc kệ. Xét ra thì nguyên nhân trừ điểm nhất định là bởi Tiểu Tuyền không hài lòng với anh, nhưng bất mãn thì cứ bất mãn đi, không sao cả, anh cũng chẳng chiều nổi hắn.

Mà phía trên người mới được phân cho anh – Uông Tư Thần… không có bất kỳ con số nào.

Phải dẫn theo nó nhưng không thể kiếm điểm cho mình sao?

Dựa theo quy tắc của Thế giới luân hồi, Lâm Việt cảm thấy chuyện đó không đúng.

Anh vừa nghĩ như vậy, trên đỉnh đầu cậu bé Uông Tư Thần đột nhiên nhảy ra một con số, cứ như Thế giới luân hồi đang cố ý chứng minh cho anh điều gì.

[1.]

Đúng, nhảy ra một con số “1” ngang tàng bướng bỉnh. Kèm theo đó là một dòng thông báo bổ sung: [Bởi đã trợ giúp người mới (NPC), bạn đạt được 1 điểm.]

Lâm Việt mặt không đổi sắc nhìn số điểm kia.

1 thì 1, có ít còn hơn không.

Đồng thời, một thông báo khác của Thế giới luân hồi cũng xuất hiện trước mắt anh: [Tổng điểm hiện tại của bạn là: 28 điểm.].

28 điểm?!

Mấy chữ này thật ra đã khiến lông mày anh hơi động rồi. Tại sao lại thấp hơn anh tưởng vậy? Anh đã nghĩ chí ít cũng phải được 32 điểm.

Xem ra Tiểu Cơ cũng đã bị trừ vài điểm, có điều bởi cô ta không ở gần, anh chẳng thể xác định cô ta bị trừ điểm từ lúc nào. Hy vọng đây vẫn chỉ là trừ điểm do vấn đề tâm lý, còn nếu là do thương tích… Hình như cũng chẳng sao cả. Nghĩ kỹ thì cô ta đang ở gần bệnh viện Hải Loa này, dù bị thương cũng có thể tìm bác sĩ giúp đỡ. Nếu họ sử dụng được tất cả vật phẩm lấy từ cửa hàng tiện lợi, vậy các loại thuốc ở đây nhất định cũng có tác dụng với cơ thể người luân hồi, anh không cần phải lo lắng cho an nguy của cô ta.

Lâm Việt quyết định quay lại với nhiệm vụ đi tìm mẹ của ma nữ. Anh dẫn theo mọi người tiếp tục đi tra xét khu nội trú bệnh viện.

Nhưng mẹ của Bạch Hinh Thiến… rốt cục đang ở đâu? Bọn họ đã tìm khắp ba tòa nhà mà vẫn không thể tìm ra người này.

Đêm dần khuya, số bệnh nhân đi lại trong bệnh viện cũng thưa thớt hẳn. Khi đội ngũ của Lâm Việt tới được khu nội trú cuối cùng, bởi lúc đó đã quá muộn, bọn họ qua lại sẽ gây ảnh hưởng tới các bệnh nhân đang nghỉ ngơi, đã bắt đầu có vài hộ sĩ khuyên họ ra ngoài.

Sau khi rà soát hết toàn bộ khu nhà, đồng hồ cũng điểm mười một giờ rưỡi.

Nhóm Lâm Việt vốn không quá gây chú ý, nhưng khi đêm xuống, hầu hết bệnh nhân đã nghỉ ngơi, người thân trông bệnh cũng đều tự tìm chỗ ngủ, số nhân viên y tế giảm bớt, cuối cùng lại khiến bọn họ trông có phần kỳ quái.

Lâm Việt âm thầm ném giỏ đựng trái cây đi, cất lại hoa quả của mình. Không có ai đi thăm bệnh vào lúc này, cầm giỏ trái cây trái lại càng kỳ lạ hơn.

Bệnh viện Hải Loa rất đông người, ban đầu nhóm họ dự định trà trộn vào, nhưng căn bản không thể tìm được chỗ nghỉ ngơi. Hơn nữa nghĩ tới thuộc tính của Thế giới luân hồi này, anh cũng không dám dừng chân tại nơi quá nhiều người, chỉ sợ những người bình thường đang sống sờ sờ xung quanh đột nhiên biến thành quỷ.

Lâm Việt dẫn theo mọi người tới vườn hoa tĩnh lặng ở góc tây nam bệnh viện. Trong vườn hoa có một mê cung nhỏ quây bằng tường cây, nếu nghỉ ở đó có thể mượn những bụi cây che chắn phần nào.

Anh trò chuyện với các đồng đội một chút, mọi người đều nhận thấy Thế giới luân hồi này rất quái lạ.

Quanh quẩn trong bệnh viện hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn không nhận được thông báo nhiệm vụ kế tiếp, xem ra dù hôm nay không tìm được mẹ Bạch Hinh Thiến cũng sẽ không có hình phạt gì.

Mà không chỉ mẹ của ma nữ, cả Tiểu Cơ cũng không thấy bóng, không biết cô ta rốt cuộc đã trốn đi đâu, thậm chí có lẽ còn không ở bệnh viện.

Theo tình hình hiện tại, tối nay rất có thể họ sẽ qua đêm trong vườn hoa nhỏ này. Để không gây ảnh hưởng tới nhiệm vụ kế tiếp, cần cẩn thận tránh cho bảo vệ bệnh viện phát hiện ra họ.

Lâm Việt lấy thức ăn nước uống trong không gian ra chia cho các đồng đội: “Mệt mỏi thì ăn một bữa ngủ một giấc, chuyện nhiệm vụ tôi sẽ để ý. Mai chúng ta đi tìm mẹ Bạch Hinh Thiến.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Margaret và Anthony đều rất tin tưởng Lâm Việt, hơn nữa bọn họ đã lớn tuổi, quả thực không thể tiếp tục lăn lộn, phải mang dáng người mập mạp leo cầu thang nửa ngày trời đã khiến họ sớm kiệt sức rồi.

Sau khi ăn xong, đôi vợ chồng già bọc tấm thảm Lâm Việt đưa, ngủ trên nền cỏ. Có điều bãi cỏ vừa ướt vừa lạnh, trong bụi rậm ồn ào tiếng dế kêu, thỉnh thoảng còn có côn trùng bò lên mu bàn tay, từ góc nhà gần đó thoảng đến mùi nước tiểu, hoàn cảnh rất tệ, hai ông bà lão nhẫn nhịn nửa ngày mới khó khăn thiếp ngủ.

Bởi phải thay ca gác đêm với anh trai, Lâm Dương Dương cũng cố ép mình ngủ. Uông Tư Thần sau khi bịt mắt đã có chút cảm giác an toàn, hôm nay nó bị hoảng sợ quá mức, tinh thần kiệt quệ, vừa ôm tay Lâm Dương Dương, quấn cái thảm nhỏ đã nhanh chóng ngủ say.

Tiểu Tuyền chưa từng chịu khổ thế này, cậu ta chê bụi cây khó chịu, sống chết không chịu ngủ tại bãi cỏ, bỏ đi ngủ trên băng ghế bên đường trong vườn hoa.

Lâm Việt chẳng buồn để ý, mặc cho cậu ta đi. Anh tìm một quyển sách trong không gian, an vị trên băng ghế gần đó, nương ánh đèn đường bắt đầu đọc.

Anh ngồi đọc sách ở đây, một là để bảo vệ Lâm Dương Dương và những người khác, hai là có thể phân tán sự chú ý của bảo vệ trong bệnh viện. Chẳng ngờ cuối cùng Tiểu Tuyền nằm cách đó vài mét lại càng khiến bảo vệ chú ý hơn.

Tiểu Tuyền mới ngủ chưa đầy hai giờ đồng hồ, người tuần tra đêm đã tới. Lão bảo vệ đánh thức cậu ta dậy, nửa thân thiết nửa cứng rắn nói: “Cậu em này, ngủ đây không lạnh à? Mau về nhà đi, không thì vào quán internet mà ngủ một đêm, cậu ngủ đây nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì bọn tôi không gánh nổi đâu!”

Tiểu Tuyền bị đánh thức có phần bực bội, cậu ta dụi mắt ngáp dài, qua loa lấy lệ đáp: “Ầy, biết rồi biết rồi! Chú làm việc đi, đừng xen vào chuyện của tôi…”

Nghe cậu ta nói vậy, bảo vệ đương nhiên sẽ không bỏ qua, tỏ rõ thái độ nếu không tận mắt nhìn cậu ta rời khỏi đây thì không thể yên tâm. Ông ta đứng đó khuyên giải: “Khu này có mấy quán net liền, cũng không đắt, giờ đi thuê phòng cả đêm mới có mười lăm đồng, thoải mái dễ chịu, sô pha nằm cũng êm.”

Tiểu Tuyền ghét bị lải nhải bên tai, thiếu chút đã nổi giận, có điều cậu ta vừa toan mắng chửi đã nhận ra có một ánh mắt bắn tới, vội ngậm miệng.

Lâm Việt cách đó không xa vẫn đang đọc sách, nhưng trong lúc lật sách anh sẽ liếc qua Tiểu Tuyền một cái, ném cho cậu ta cái nhìn lạnh như băng.

Dưới sự quan sát của anh, Tiểu Tuyền không dám phát cáu cũng không dám chọc vào NPC. Hơn nữa nghe lời gợi ý của ông chú bảo vệ, thế mà cậu ta cũng có chút ngứa ngáy trong lòng!

Nếu lúc này có thể vào quán net ngủ thì quả là tốt hơn qua đêm giữa bãi cỏ nhiều lắm!

Tiểu Tuyền đào đào túi quần, moi ra được hai tờ mười đồng nhăn nhúm. Hai mươi đồng này chính là món đồ duy nhất cậu ta mang theo từ thế giới hiện thực.

Cậu ta liếc qua Lâm Việt, giả bộ không quen biết anh, nói với lão bảo vệ: “Được, tôi đi ra quán net đây.”

Những lời này kỳ thực là để Lâm Việt nghe, cậu ta nói rồi chờ anh đáp lại.

Lâm Việt khẽ gật đầu, ra dấu cho Tiểu Tuyền bảo cậu ta làm bộ rời đi rồi vòng trở về. Sợ chỉ ra dấu không đủ, anh còn dùng khẩu hình miệng nói: “Làm bộ bỏ đi.”

Tiểu Tuyền gật đầu, lén giơ tay ra hiệu “OK”, có vẻ đã hiểu ý anh.

Chỉ không biết là hiểu thật hay vờ thông minh.

Tiểu Tuyền cầm theo hai mươi đồng tiền rời khỏi vườn hoa, để lại bảo vệ và Lâm Việt mặt đối mặt.

Lâm Việt cho rằng lão bảo vệ định đuổi cả mình. Anh đặt sách xuống toan bịa ra một lý do, không ngờ bảo vệ lại cười nói với anh: “Người kia mặt mũi lươn lẹo, nhìn như phường lưu manh trộm cắp nên tôi đuổi. Tôi thấy anh thì không giống thế, trông rõ là người đứng đắn. Sao muộn thế này rồi còn không về nhà, có chuyện gì à? Cãi nhau với vợ hay sao?”

Lâm Việt ngẫm nghĩ, ở tuổi của anh thì lý do này trái lại không tồi, anh cũng không phản bác: “Vâng, cãi nhau với vợ.”

Lão bảo vệ ra vẻ người từng trải, trên mặt viết rõ hai chữ “Tôi hiểu”: “Cậu cứ đọc sách đi, nhưng đừng ở lại muộn quá, chỗ này cũng chẳng dễ chịu gì. Cãi cọ với vợ thôi mà, lát thấy nguôi giận thì về đi.”

Nói rồi ông ta cầm đèn pin bỏ đi.

Lâm Việt khẽ thở dài, ngồi trên băng ghế tiếp tục đọc sách.

Cứ thế qua thêm hai giờ.

Tiểu Tuyền còn chưa quay lại. Lâm Việt nghi ngờ cậu ta vốn không hề hiểu ám hiệu của mình nghĩa là gì, chỉ muốn hưởng thụ nên thực sự chạy đến quán net rồi.

Nghĩ tới khả năng đó, Lâm Việt vừa tức vừa không khỏi buồn cười. Coi như Tiểu Cơ Tiểu Tuyền đều chết cả thì anh vẫn còn Uông Tư Thần, cái đôi tình nhân thích tìm đường chết này anh cũng chẳng muốn quan tâm nữa.

Hiện tại anh chỉ nóng nảy muốn biết Thế giới luân hồi rốt cuộc có nhiệm vụ mới gì cho họ. Không phải thế giới này tên là [Kinh đô u quỷ] ư? Bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi, thời gian thích hợp để ma quỷ xuất hiện đã sắp kết thúc rồi, đợi thêm hai tiếng nữa trời sẽ sáng, sao còn chưa thấy gì hết?

Anh cứ nghĩ ở bệnh viện nhất định sẽ xảy ra chuyện ma quái, nhưng đến lúc này vẫn chưa gặp một con quỷ nào.

Thật sự quá bất thường.

Chờ lâu đến vậy, anh đoán rằng khả năng xảy ra chuyện trong đêm nay không cao lắm. Nếu đã thế, anh cứ thay ca với Lâm Dương Dương, ngủ một giấc thật ngon.

Để đuổi côn trùng, cứ cách một lát Lâm Việt sẽ xịt chút nước thơm trên người Lâm Dương Dương và những người khác. Lần này anh cũng lấy chai nước ra xịt một chút rồi đánh thức em gái dậy.

Lâm Dương Dương mơ màng mở mắt. Thấy bốn phía an toàn, cô cũng không căng thẳng đề phòng, ngơ ngác một lát mới tỉnh táo lại, đổi ca gác đêm với anh trai.

Lâm Việt ngả xuống chỗ nằm của Lâm Dương Dương. Anh vừa nhắm mắt muốn ngủ một giấc, hai dòng thông báo đột ngột bật ra.

[Xin chú ý! Điểm của người mới Vương Bằng đã thấp hơn 10 điểm!]

[Xin chú ý! Điểm của người mới Triệu Diễm Diễm đã thấp hơn 10 điểm!]

Hai thông báo này nháy mắt đã quét sạch cơn buồn ngủ của Lâm Việt.

Triệu Diễm Diễm… Vương Bằng…

Hai cái tên xa lạ khiến Lâm Việt chần chừ một giây, sau đó anh chợt nhớ ra… Đó hẳn là tên thật của Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền.

Cả hai đồng loạt mất điểm, họ gặp nhau sao? Chẳng lẽ vừa thấy mặt đã lao vào ẩu đả, bị thương quá nặng nên bị trừ điểm…

Lâm Việt không còn tâm trạng để ngủ nữa, anh đứng dậy định đi xem tình hình ra sao.

Tìm theo hướng mà Tiểu Tuyền rời đi trước đó, ngay khi tới một chỗ rẽ, anh liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Ở nơi như bệnh viện không hiếm thấy mùi máu, nhưng nguồn tỏa ra mùi này lại là hai người mà anh cho rằng không thể bị thương.

Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ máu me đầm đìa xuất hiện trước mắt Lâm Việt. Tiểu Cơ mặc một bộ quần áo màu trắng khác với bộ đồ ban đầu, lúc này quần áo trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ, cánh tay phải của cô ta không biết bị loài động vật nào cắn xé đứt lìa, cô ta đang mặt mày tái nhợt, đôi môi xám xịt cắn chặt khúc tay cụt của bản thân, bò lê về phía mấy người cùng đội. Vừa nhìn thấy Lâm Việt, cô ta tựa như gặp được cứu tinh, hai mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự.

Tiểu Tuyền cũng thê thảm vô cùng, vùng mặt bị gặm đến lộ cả xương, khắp cơ thể đều là thương tích. Chỉ là tuy nhìn đáng sợ nhưng cậu ta không bị thương nơi yếu hại, bởi vậy có thể gắng gượng được lâu hơn Tiểu Cơ một chút.

Chứng kiến bộ dạng này của họ, Lâm Việt cũng không màng ẩn núp nữa, lớn tiếng hô lên với Lâm Dương Dương: “Dương Dương! Gọi ba người kia dậy rồi qua đây! Nhanh lên! Qua đây hết đi!”

Nghe Lâm Việt gọi, Lâm Dương Dương vội vã đánh thức những người khác rồi cùng chạy tới bên anh. Cô nhìn vết thương của đôi tình nhân, dùng kinh nghiệm phán đoán sơ qua, dứt khoát chữa trị cho Tiểu Cơ trước.

Trên cánh tay của Tiểu Cơ thiếu mất một tảng thịt lớn, dù cô ta đã dốc sức bảo vệ khúc tay cụt, Lâm Dương Dương cũng không cách nào nối lại nó nữa. Cô quẳng khúc tay qua một bên, tập trung cầm máu.

Tuy máu đã ngừng chảy nhưng cô không thể tạo ra máu cho Tiểu Cơ, cũng may họ đang ở bệnh viện, Lâm Dương Dương quay sang chữa trị cho Tiểu Tuyền, đề nghị: “Đưa họ vào trong bệnh viện chữa đi, trong ấy truyền máu được.”

Lâm Việt gật đầu.

Mặt Tiểu Tuyền chẳng mấy chốc đã hồi phục như cũ. Lâm Việt hỏi cậu ta: “Là ai tập kích cô cậu?”

Tiểu Tuyền yếu ớt đáp: “Nhiều quái vật lắm… Trông con nào con nấy đều ghê người, cứ như bị nhiễm phóng xạ…”

Lâm Việt còn đang định hỏi Tiểu Tuyền thêm vài chi tiết sự việc, thế nhưng sau khi nghe vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết từ phía khu nội trú vọng ra, anh nghĩ cũng không có gì cần hỏi nữa.

Trong khu nội trú đèn điện sáng trưng. Giữa tiếng thét gào huyên náo, anh nhìn thấy vài con quái vật màu máu đang thoăn thoắt chạy qua từng phòng bệnh, hễ chúng đi tới đâu, ở đó sẽ vang lên tiếng khóc la cầu cứu rợn người!

Bọn họ đang ở cách các tòa nhà bệnh viện không xa, khoảng cách đủ để thấy rõ bọn chúng không giống con người, trái lại giống từng cục u hình người.

Hơn nữa còn có lực sát thương cực mạnh.

Những nơi đám quái vật đi qua, chưa đầy ba giây sẽ chỉ còn máu loang tường trắng!

Xem ra bệnh viện này đã xảy ra chuyện gì đó, cũng không thể nhờ nhân viên y tế giúp đỡ Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền nữa rồi.

Lâm Việt làm Tiểu Cơ tỉnh lại, đưa cho đôi tình nhân trẻ mỗi người một bình nước, buộc họ uống hết để bổ sung lượng nước đã mất.

Trong lúc hai người uống nước, một luồng sáng đỏ bỗng từ trên trời rọi xuống, giáng trúng dãy nhà nội trú trước mặt họ.

Ánh sáng tan ra thành một lồng sáng đỏ nửa trong suốt. Hào quang ấy tựa như chiếc nồi lật úp, che phủ hoàn toàn bệnh viện Hải Loa bên trong.

Cùng lúc đó, một loạt thông tin lạnh lùng cũng xuất hiện phía trước họ…

[Nhiệm vụ phát sinh vấn đề! Đang tiến hành phân tích…]

[Nhiệm vụ phụ vừa được tăng thêm: Đến nhà xác tìm thi thể mẹ Bạch Hinh Thiến, đoạt được vật phẩm “Chất lỏng màu lam thần bí” – vật phẩm có thể giết chết huyết thi đang tàn sát – trên người bà.]

[Sức chiến đấu của huyết thi là 100 điểm, xin đừng chiến đấu với chúng! Xin đừng chiến đấu với chúng! Xin đừng chiến đấu với chúng!]

[Có tổng cộng năm con huyết thi, mỗi con đều có đặc điểm riêng, hãy căn cứ đặc trưng cụ thể của chúng để tìm cách tránh.]



*Mê cung cây này:



Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tận Thế

Số ký tự: 0