Trò Chơi Tận Thế

Rồng tới

Nhu Đề

2024-11-20 21:11:37



Con rồng khổng lồ mang theo sấm sét vừa xuất hiện, đôi mắt hiếu kỳ đầy vẻ hồn nhiên của Phong Mặc lập tức sáng ngời.

Hắn vừa tò mò vừa kinh ngạc. Tò mò, vì để tạo ra một con rồng nước lớn như vậy rốt cuộc cần tiêu tốn bao nhiêu tấm thẻ luân hồi hoặc bao nhiêu tinh hạch? Kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người dùng dị năng theo cách phô trương thanh thế như vậy, không sợ kéo thêm càng nhiều kẻ thù tới sao?

Tất nhiên những người khác hoàn toàn không giống hắn, con rồng này đối với họ chỉ có đáng sợ, không có ngạc nhiên! Quả cầu nước chứa sấm sét chỉ lớn bằng nắm tay đã khiến Lâm Việt quỳ rạp dưới đất không sao nhúc nhích nổi, vậy con rồng lớn kia… chẳng phải có thể dễ dàng giết chết họ sao?

Chung Linh yếu nhất đội âm thầm nuốt nước bọt, hoang mang hỏi người xung quanh: “Rút lui?”

Lâm Việt hiện tại không thể lên tiếng, Phong Mặc liền tự giác đứng lên làm người chỉ huy: “Tản ra, lui lại.”

Nói rồi hắn tự tay kéo Lâm Việt co ro trên mặt đất đi. Luồng điện tấn công anh đã tiêu tan gần hết, lại có Lâm Dương Dương bên cạnh chữa trị, cơ thể vừa bị điện giật tê dại cũng dễ chịu hơn nhiều. Anh lắc lắc cái đầu rồi vịn Phong Mặc đứng dậy, hai chân vẫn mềm nhũn không sao chạy nổi.

Để tiện lui lại, Lâm Việt biến trở về hình dạng con người, trong lúc thu hồi dị năng còn không quên lấy một tấm khăn lông từ trong không gian bao kín nửa người dưới.

Phong Mặc đỡ Lâm Việt, năm người chia làm hai tổ tản ra.

Con rồng nước lóe ánh điện bay lượn trên không trung, từng tiếng sấm dồn dập dường như chính là lời của nó. Nó phẫn nộ, gào rú, nó điên loạn, nó chỉ một lòng muốn phá hoại, muốn giết chóc!

Ngoài dự đoán của bọn họ, con rồng hung hãn kia tựa hồ đang bị vây trong một nhà tù vô hình, thân hình khổng lồ không ngừng uốn lượn trên nền trời, thế nhưng tuyệt không hề có vẻ sẽ lao tới tấn công.

Năm người nhanh chóng ra khỏi khu xưởng. Trước khi bước qua cánh cổng nhà máy, Lâm Việt quay đầu nhìn lại phía sau, vừa vặn thấy chiếc xe jeep do người phụ nữ trung niên biến thành đột nhiên không biết từ đâu chui ra, chở hai chị em song sinh bị thương nặng đi mất. Phía sau đống máy móc hỏng chất đống gần đó cũng xuất hiện hai bóng người khác, cả hai vội vã leo lên xe bỏ chạy.

Hai người luân hồi cuối cùng trong nhóm kia đều là nam, một người là thanh niên da đen vóc người cao gầy, tóc nhuộm vàng óng, mang đôi kính gọng vàng, mặc quần áo thể thao rộng thùng thình in dòng chữ “Trường trung học Kim Hà số 12”, rõ ràng là một bộ đồng phục học sinh không biết tìm được ở đâu. Người còn lại là một gã da trắng râu quai nón xồm xoàm, thân hình cao to vạm vỡ hằn qua lớp quần áo ướt đẫm, mỗi lần nhấc chân đều để lại một dấu giày sũng nước.

Hai người đàn ông mới xuất hiện dùng ánh mắt dửng dưng quét qua cổng nhà máy, thái độ thờ ơ như chẳng chút quan tâm họ rốt cuộc có chạy hay không.

Trong lòng Lâm Việt bỗng dâng lên cảm giác không ổn. Vừa rồi khi bọn họ đối phó con chuột bạch biến dị, nhóm người này không ra tay có thể bởi vẫn còn Yulia ở đây, dù sáu người họ ở thế yếu vẫn có đủ khả năng chạy thoát, chưa kể họ có Lâm Dương Dương sở hữu năng lực chữa trị. Nhưng đến khi bọn họ đã kết liễu con chuột bạch mà những kẻ này vẫn không xuất hiện, trái lại còn chờ cho họ thu hoạch chiến lợi phẩm, nâng cao thực lực xong mới nhảy ra.

Cứ như thể… Bọn chúng cố ý tạo ra một cục diện cân bằng vậy.

Người bình thường chắc chắn sẽ không rảnh rỗi bày trò chơi mạo hiểm vào lúc này, mà hiển nhiên đội ngũ đó cũng không phải một nhóm những tên điên.

Đáp án hợp lý chỉ có một: bọn chúng âm mưu dùng năm người đội Lâm Việt làm quân yểm trợ cho mình. Mục tiêu của chúng từ đầu đến cuối đều không phải họ!

Sự thực đúng là như vậy.

Xe jeep một mạch lao qua một cánh cổng khác, chẳng mấy chốc đã mất hút trong tầm nhìn, không để cho nhóm Lâm Việt có cơ hội phản ứng. Con rồng khổng lồ trên cao cũng như vừa phá tung được xiềng xích nào đó, uốn mình bay xa theo chiếc xe giữa tiếng sấm cuồn cuộn.

Gặp phải một đội ngũ như vậy, Lâm Việt cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh. May mắn là nhóm bọn họ còn yếu kém, không đáng cho đám người kia hao tốn năng lượng diệt trừ, dù sao một con rồng rõ ràng còn mạnh hơn cả đội bọn họ. Xui xẻo là vừa rồi họ đã đánh hai cô gái của đội kia quá thê thảm, nếu đối phương có cơ hội chắc chắn sẽ quay lại trả thù.

Nghĩ tới phải đối mặt với đòn thù của những kẻ như vậy, Lâm Việt bỗng thấy thật nhức đầu. Anh cũng chẳng thể bỏ thời gian nghỉ ngơi, vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Có ai thấy Yulia bị bắt đi hướng nào không?”

Bốn người khác đều im lặng. Khi Yulia biến mất bọn họ thậm chí chẳng hề phát hiện, giờ nghĩ lại có lẽ không phải bởi họ không chú ý đến cô ta, tám phần mười là vì kẻ bắt cóc cô ta có năng lực đặc biệt.

Cuối cùng chỉ có Phong Mặc có thể ung dung đề xuất ý kiến: “Cái này không khó, tôi dùng dị năng hỏi động vật dọc đường là được, vấn đề cấp thiết bây giờ là chúng ta có cứu cô ta hay không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa dứt lời, đường nhìn của hắn bỗng ngừng lại trên phần bụng Lâm Việt. Quả cầu nước trước đó đã in lên vùng xung quanh rốn một vết bỏng đỏ bừng hình tia sét, thoạt trông như một hình xăm ẩu vậy.

Phong Mặc tò mò, cẩn thận cúi đầu quan sát vết thương kia. Vừa rồi họ vội vã chạy trốn khiến Lâm Dương Dương không kịp chữa trị hoàn toàn cho Lâm Việt, bởi vậy trên vết bỏng còn nguyên bọng nước phồng rộp, vừa nhìn đã thấy đau.

Lâm Việt là người mạnh nhất trong đội họ, Phong Mặc không nỡ nhìn anh phải chiến đấu với chút thương tích nào, quay đầu gọi Lâm Dương Dương: “Lại xử lý cho anh trai cô chút đi.”

Trong lúc Lâm Dương Dương chữa trị vết bỏng, Lâm Việt lần nữa chìm vào trầm tư.

Quan hệ của Yulia và bọn họ không tồi, tuy mối quan hệ đó trước giờ vẫn luôn dựa trên nền tảng lợi ích nhưng đôi bên đều hài lòng, hơn nữa anh cũng rất thích tính cách ngay thẳng của cô ta. Đối với anh chắc chắn phải cứu, chỉ không biết những thành viên khác trong đội nghĩ gì, liệu họ có chấp nhận mạo hiểm một lần này không.

Có đáng giá hay không, trong lòng mỗi người đều tự có tính toán riêng của mình.

Lâm Việt không vội nói chuyện Yulia, trước tiên cùng mọi người tìm chiếc ô tô còn chưa kịp rút chìa khóa của họ, rời khỏi mảnh đất yên tĩnh quái quỷ này.

Bọn họ phải tránh xa khỏi mấy kẻ vừa rồi một chút.

Ô tô chạy bon bon một quãng không gặp trở ngại gì, Lâm Việt lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Phong Mặc dùng dị năng hỏi động vật trên đường xem có tìm được Yulia hay không, nếu như chúng ta đủ khả năng đánh bại đối phương, tôi nghĩ chắc chắn nên cứu cô ta. Có điều tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người, nếu trong đội có hai người phản đối thì chúng ta không cứu nữa.”

Giang Thủy Hàn chẳng hề để tâm, biếng nhác dụi đôi mắt buồn ngủ: “Đồng ý, tôi không ghét cô ta.”

Chung Linh cau mày, nét mặt đăm chiêu bối rối hồi lâu, cuối cùng cô tựa hồ đã đưa ra quyết định, gật đầu nói: “Cứu.”

Thành viên nhỏ tuổi nhất – Lâm Dương Dương trái lại “lạnh lùng” ném ra một phiếu chống, nghiêm túc phân tích: “Tôi không giống mọi người, trước kia tôi chẳng quen chẳng biết gì cô ta, cũng không có cảm tình đặc biệt gì cả, tôi chỉ thấy cô ta rất kỳ lạ.” Nói rồi cô quay sang Lâm Việt “Anh, em thấy cô ta xuất hiện quá đúng lúc, có lẽ nguyên nhân không đơn giản như cô ta nói, hơn nữa ai biết được người bắt cóc cô ta có phải kẻ thù cũ hay không. Em có một giả thiết, giả sử cô ta vốn đã bị kẻ thù truy sát từ trước, bởi vậy mới cố ý giả bộ tình cờ gặp mặt, tham gia nhóm chúng ta để trốn tránh, chẳng may giờ kẻ thù rốt cuộc đã tóm được cô ta thì sao?”

Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, mọi giả thiết đều nên tính đến trường hợp xấu nhất, coi đối phương là kẻ tâm địa khó lường nhất. Nghi ngờ của Lâm Dương Dương rất hợp tình hợp lý, Lâm Việt cũng không có lời nào phản bác: “Đúng là khá nguy hiểm, cho nên anh nghĩ chúng ta cứ cố gắng là được, không đặt mục tiêu nhất định phải cứu cô ta ra, dù sao an toàn của chúng ta vẫn là ưu tiên cao nhất.”

Dứt lời, anh nhìn về phía Phong Mặc, đợi hắn trả lời.

Nếu Phong Mặc phản đối, vậy họ không đi.

Có lẽ để Phong Mặc làm người bỏ phiếu quyết định này là thích hợp nhất, bởi với tính cách của hắn, dù lựa chọn con đường nào hắn vẫn có thể bình thản không chút áy náy, cũng sẽ không trăn trở chuyện này bao lâu.

Phong Mặc híp mắt cười, không chút do dự nói: “Cứu thôi. Cái Thế giới luân hồi này ở đâu cũng có người mạnh hơn chúng ta, chúng ta nâng cao năng lực thì họ cũng chẳng phải khúc gỗ nghìn năm không đổi, có khi còn có nhiều ưu thế gấp bội. Tuy co đầu rụt cổ âm thầm nhặt nhạnh khắp các xó xỉnh cũng an toàn, nhưng như vậy lại phải phụ thuộc quá nhiều vào may rủi, không bằng mỗi lần có cơ hội thì ra tay trước nắm quyền chủ động còn hơn.”

Lâm Việt thật sự không rõ tính cách của Phong Mặc rốt cục thuộc loại hình gì. Anh vốn tưởng tên này sẽ đồng ý bởi háo hức nếm trải kích thích khi khiêu chiến kẻ mạnh, hoặc sẽ phản đối bởi cảm thấy cứu Yulia không có ích lợi gì, chẳng ngờ hắn lại cho anh một câu trả lời nghiêm túc đến vậy.

Tất cả đều không tranh cãi, họ sẽ đi cứu người.

Lâm Việt lạnh lùng liếc Phong Mặc, Phong Mặc cũng mỉm cười đối diện ánh mắt của anh.

Một thoáng yên tĩnh, Lâm Việt nhíu mày: “Đã bảo cần cậu dùng dị năng tìm người mà, sao không kích hoạt dị năng đi?”

Phong Mặc bất đắc dĩ khoanh tay: “À, quên nói cho anh biết là lúc nãy dị năng của tôi bị tổn hại rồi, trong vòng ba tiếng không thể sử dụng được. Chúng ta đợi ba tiếng nữa rồi bắt đầu tìm nhé.”

Chẳng trách đồng ý nhanh như vậy, hóa ra là bỏ phiếu khống, hắn hiện tại vốn chẳng giúp được gì!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không có dị năng của Phong Mặc, bọn họ không có cách nào lần ra tung tích Yulia, hoàn toàn là mò kim đáy biển.

Lâm Việt đã lên tinh thần sẵn sàng liều mạng nháy mắt lặng im. Ba giờ sau mới có thể cứu người, vậy trong vòng ba giờ này nên làm gì đây?

Anh bất đắc dĩ thở dài: “Tạm thời trốn đâu đó xa một chút, kiên nhẫn chờ.”

Chỉ còn cách đợi ba giờ đồng hồ này trôi qua, mong rằng Yulia vẫn có thể gắng gượng.

Xuyên qua cửa kính ô tô, Lâm Việt có thể nhìn rõ con rồng nước đã cách xa họ vài chục cây số. Thân hình khổng lồ giật lóe chớp điện không ngừng xoay quanh trên bầu trời như đang tìm kiếm vật gì, tiếng sấm nổ vang đinh tai nhức óc.



Yulia nằm trên chiếc giường trắng, từ cổ đến hai bên sườn chằng chịt vết dao. Những vết thương này đều rất nông, mảnh như dấu mèo cào, máu rỉ ra đều đã bị tên biến thái Suriel liếm láp sạch sẽ khô cạn.

Yulia giả bộ thẹn thùng nhẫn nhịn, đôi mắt đong đầy sợ hãi mà không biết làm sao. Thái độ này khiến Suriel càng thêm hưng phấn, khiến hắn ta không nỡ giết người ngay lập tức, chỉ coi thân thể trước mặt như một món đồ chơi đắt giá, phải từ từ chơi, phải thưởng thức từng phần.

Ngay khi Suriel đang bị kích thích đến cực độ, không nhịn nổi muốn tách đôi chân thon dài trắng nõn của Yulia ra, một tràng sấm sét đùng đoàng vang vọng bỗng khiến hắn sững người.

Gã đàn ông rút lại con dao trong tay, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Hắn ta đã nhìn thấy con rồng nước mang theo tia điện, tất nhiên cũng biết nó là tác phẩm của ai.

Lũ khốn không giữ lời.

Hắn ta đồng ý cho bọn chúng bước vào địa bàn của mình, mặc chúng chiếm đoạt không ít ích lợi, đổi lại bọn chúng sẽ làm yểm hộ cho hắn ta bắt Yulia, giết chết tất cả kẻ xâm nhập khác. Thỏa thuận ban đầu chính là đôi bên hợp tác cùng giành thắng lợi, thế nhưng đám người kia hiển nhiên không để hắn ta vào mắt.

Bọn chúng đang lục lọi khắp nơi, chúng muốn tìm một thứ.

Không cần biết thứ chúng đang tìm là gì, Suriel chỉ biết hắn ta không thể cho phép chúng giễu võ giương oai trong địa bàn của chính mình!

Suriel quay đầu nhìn thoáng qua Yulia, ánh mắt lộ ra vài phần sát khí. Thế nhưng sự tàn độc kia chẳng mấy chốc đã bị che khuất sau vẻ thương tiếc, hắn ta cuối cùng vẫn không nỡ giết chết “món đồ chơi” xinh đẹp này.

Ném lại một câu “Ngoan ngoãn chờ ta.”, Suriel bước ra ngoài, khóa cửa phòng lại.

Dị năng và thẻ luân hồi của Yulia đều không thể dùng để chạy trốn, căn phòng giam cũng quây kín song sắt khó mà thoát ra. Cô ta nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, cau mày quan sát tình hình bên ngoài.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta kinh hãi.

Suriel đang đi về hướng con rồng nước xuất hiện, sau lưng hắn là mười mấy tên thoạt trông như một đoàn zombie. Những kẻ kia hai mắt vô thần, bước chân nặng nề gượng gạo, mu bàn tay mang hình xăm đặc trưng của người luân hồi.

Không chỉ vậy, quanh thân mỗi người này đều có chút dấu hiệu đặc biệt, rõ ràng họ đều có dị năng!

Tên Suriel này… có thể điều khiển người luân hồi khác chiến đấu cho hắn?!

Nếu thật sự như vậy, Yulia càng không dám chống lại hắn nữa, cô ta trốn không thoát rồi. Hiện giờ cô ta chỉ còn dám cầu nguyện một điều – năm người Lâm Việt đừng tới cứu mình.

Tới, chính là chịu chết!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tận Thế

Số ký tự: 0