Suriel
Nhu Đề
2024-11-20 21:11:37
Lâm Việt chỉ mặc độc một chiếc quần hắt hơi một cái. Lúc này anh mới phát hiện mình mải mê đào phần thưởng đến quên luôn mặc đồ, vội vàng lôi từng thứ trang phục ra tròng lên, vừa mặc vừa hít mũi lo lắng mình sắp cảm lạnh rồi.
Cả đội đã trao đổi phần thưởng xong, Chung Linh và Giang Thủy Hàn bắt đầu thử kích hoạt dị năng.
Mỗi viên đá dị năng có tỷ lệ kích hoạt thành công khác nhau, tỷ lệ chênh lệch, giá trị cũng chênh lệch.
Viên đá mà Phong Mặc cho Chung Linh có tỷ lệ thành công 11%, còn viên đá cho Giang Thủy Hàn là 15%. Chung Linh hấp thu hết viên đá vẫn không có gì thay đổi, nhưng tỷ lệ ban đầu vốn đã thấp, bởi vậy cô chỉ thất vọng đôi chút rồi nhanh chóng bình thản trở lại.
Giang Thủy Hàn sử dụng viên đá Phong Mặc cho mình, vẫn là thất bại. Hắn ta không nản chí, tiếp tục dùng viên đá chính mình đào được, có điều viên đá đó chỉ có tỷ lệ thành công 9%, hắn ta cũng không dám ôm hy vọng xa vời.
Nhưng lần này, một luồng sức mạnh bỗng chảy tràn khắp toàn thân, cuồn cuộn dồn tới từng khớp xương mạch máu khiến hắn vô cùng mừng rỡ!
Năng lượng kia ban đầu chỉ man mát dễ chịu, thế nhưng sau khi đi một vòng khắp cơ thể lại càng ngày càng lạnh lẽo, lạnh đến ép hắn rùng mình. Cảm giác buốt giá ập tới khiến hắn ta tựa hồ rơi vào giấc mộng, não bộ nháy mắt đóng băng.
Sự trì trệ thoáng qua chỉ như vài giây, lại dường như đã qua hàng thế kỷ, hoàn toàn đảo lộn nhận thức về thời gian của hắn ta.
Năm người xung quanh chỉ thấy Giang Thủy Hàn ngẩn người đứng yên tại chỗ, cứ đứng như vậy hơn mười phút, dù gọi thế nào cũng không trả lời. Họ cũng không dám tiếp tục lên tiếng nữa, sợ mình quấy rầy ảnh hưởng đến quá trình hắn ta kích hoạt dị năng.
Đứng nhìn hồi lâu, Yulia khẽ khàng quay sang Lâm Việt đánh tiếng: “Tôi cũng muốn bổ sung năng lượng, nếu lát nữa tôi kích hoạt dị năng và sức mạnh huyết thống thì mọi người đừng ngạc nhiên quá.”
Yulia vốn rất cẩn thận, bởi vậy cô quyết định nhắc nhở trước, tránh cho những người khác sinh lòng hoài nghi tấn công mình.
Lâm Việt gật đầu, sau khi tận mắt nhìn Yulia hấp thu đá dị năng, anh chuyển mắt tiếp tục theo dõi Giang Thủy Hàn.
Vài phút trôi qua, hai chân Giang Thủy Hàn bỗng lảo đảo, thân thể bất giác lùi về sau một bước. Đôi đồng tử của hắn ta đã sáng trở lại, tuy nét mặt vẫn biếng nhác như thường nhưng đáy mắt lại không che giấu nổi hưng phấn.
Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Kích hoạt rồi?”
Giang Thủy Hàn nở nụ cười: “Phải, tôi cũng có dị năng rồi, là “thôn tính bóng tối”.”
Trong trí nhớ của Lâm Việt không hề có thông tin về loại dị năng này, anh vô thức liếc nhìn Phong Mặc: “… Đây là dị năng gì?”
Chỉ thấy Phong Mặc hai mắt lóe sáng, chống cằm mỉm cười nhìn anh: “Cái này không tệ đâu nhé, có thể gây tác động về mặt tinh thần đối với động vật có trí khôn, anh muốn thử không?”
“Không.” Lâm Việt lạnh lùng từ chối. Nếu Giang Thủy Hàn sử dụng năng lực này kèm thêm một vài hình ảnh máu me, có lẽ chẳng cần tốn bao nhiêu công sức cũng có thể khơi lên nỗi sợ hãi đã ghim chặt trong lòng anh, chẳng trách Phong Mặc lại tỏ vẻ phấn khích như vậy.
Việc Phong Mặc giả chết trước đó đã khiến Lâm Việt nảy sinh tâm lý đề phòng với Giang Thủy Hàn, ánh mắt nhìn hắn ta cũng tràn đầy cảnh giác.
Phong Mặc vô tội cười: “Thật ra là tôi muốn lấy độc trị độc, chữa lành vướng mắc tâm lý của anh mà… Anh tin không?”
Lâm Việt quăng cho hắn một ánh mắt còn lạnh hơn bội phần: có thằng ngu mới tin.
Phong Mặc kỳ thực chỉ thuận miệng nói đùa một câu, thấy anh như vậy liền bật cười, không tiếp tục chọc anh nữa.
Chiến lợi phẩm sau cuộc chiến với chuột bạch biến dị đã giúp sáu người giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn, hiện tại trong đội ngũ chỉ còn một người sức chiến đấu thấp, dị năng chưa kích hoạt là Chung Linh, vậy nên những thứ họ tìm được tiếp theo hẳn sẽ đều dồn cho cô, giúp cô nhanh chóng bù đắp điểm yếu.
Rốt cuộc đã kích hoạt được dị năng, Giang Thủy Hàn vô cùng mãn nguyện, nheo mắt nhìn thi thể con chuột: “Giờ có đụng với đội ngũ toàn người có sức chiến đấu 100 chúng ta cũng không thiệt đâu nhỉ?”
Dù sao đội ngũ của họ còn dôi thêm một Yulia. Thế giới này mới mở ra chưa bao lâu, các đội ngũ hầu hết đều sẽ không dám nhận thêm người mới, số đội có thành viên ngoài biên chế như họ cũng không nhiều, vậy chỉ cần không va chạm với nhóm quá năm người, bọn họ vẫn đủ sức đánh một trận.
Trên lý thuyết là vậy…
Lâm Việt vẫn không nén được lo âu. Anh còn nhớ rõ trong tờ giấy mà NPC trong hẻm nhỏ để lại lúc trước, cô ta nói có một người luân hồi nữ hợp tác với con chó trắng biến dị, người kia có thể đang âm thầm theo dõi họ.
Trước đó bọn họ mạo hiểm ở lại trong nhà xưởng này vì cần cấp bách thu hoạch phần thưởng, nâng cao thực lực, nhưng giờ đã tới lúc nên ra khỏi đây rồi.
Những NPC ở khu phố nghèo khiến anh luôn cảm thấy có chút quái dị, nỗi bất an mơ hồ dâng lên. Họ đã gây động tĩnh ồn ào lâu đến vậy mà không có một người luân hồi nào tới gần, điều này quả thật không thể coi là may mắn. Hơn nữa đám chuột trong xưởng cũng không xuất hiện trả đũa họ, không phải chúng là loài động vật thù dai sao?
Không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Lâm Việt dứt khoát nhấc chân trở lại chiếc xe jeep đang đậu trong sân của họ, gọi đồng đội phía sau: “Phải đi thôi, khu này yên tĩnh quá mức, không bình thường chút nào.”
Khi chỉ còn cách xe jeep mấy bước chân, Lâm Việt bỗng nhiên khựng lại.
Anh nghe thấy từ trong xe vọng ra âm thanh kỳ quái, rất giống như âm thanh văng vẳng khi anh bị đè dưới thân thể chuột bạch biến dị lúc trước…
Tiếng tim đập.
Xe của họ bị kẻ khác giở trò!
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Lâm Việt lập tức lùi lại phía sau hơn mười mét, trầm giọng quát: “Rút lui!”.
Những người khác theo chỉ huy nhanh chóng rút quân ra thật xa.
Ba giây sau, chiếc xe jeep bỗng biến đổi hình dạng, chứng minh phỏng đoán của Lâm Việt rất chính xác.
Bọn họ vừa lùi đến trong nhà xưởng, “chiếc xe” bỗng phát ra một giọng phụ nữ khẽ cười, nắp capo* tự động mở ra, nhẹ nhàng chuyển động theo nhịp điệu của tiếng cười đó.
“Xe jeep” không ngừng thu nhỏ lại, một vầng sáng lóa lên, nó biến thành một người phụ nữ trung niên mập mạp.
Người phụ nữ toàn thân không một mảnh vải quỳ rạp trên mặt đất, dị năng của bà ta có lẽ cũng tương tự như Lâm Việt, là khả năng thật sự thay đổi bề ngoài thành một hình dạng khác, khiến cơ thể căng rách quần áo, không giống như ảo thuật chỉ đánh lừa thị giác con người.
Nhìn chiếc xe của họ bỗng biến thành một bà béo, Chung Linh trợn tròn hai mắt, vừa kinh ngạc vừa tự trách bản thân. Rõ ràng vừa rồi cô canh gác rất cẩn thận, hơn nữa vì lo lắng nếu xe jeep có vấn đề sẽ khiến họ khó mà chạy trốn, cô còn tập trung quan sát nó không rời, vậy mà lại hoàn toàn không biết ai là thủ phạm, kẻ đó đã ra tay vào lúc nào!
Cũng vì cô quá yếu… Suy nghĩ này khiến Chung Linh cảm thấy thật không cam tâm, gương mặt thoáng ủ rũ thất vọng.
Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách cô. Con chuột bạch biến dị vừa rồi quá mạnh, nếu năm người không đồng thời xông lên sẽ khó mà giết chết nó, như vậy nhiệm vụ canh gác chỉ có thể giao cho Chung Linh, xảy ra vấn đề cũng là kết quả khó tránh.
Người phụ nữ kia dám trắng trợn hiện nguyên hình như vậy chắc chắn bởi còn có đồng đội mai phục xung quanh, bọn họ đều ăn ý không coi bà ta là mục tiêu tấn công, bắt đầu cảnh giác quan sát tứ phía, chuẩn bị sẵn sàng đối phó kẻ địch.
Lâm Dương Dương nhanh nhẹn bay vút lên giữa không trung, từ trên cao rà soát toàn bộ khu nhà máy, đôi mắt màu lưu ly trong suốt không bỏ sót một góc khuất nào.
Cô cố ý dùng chính mình làm mồi nhử!
Lâm Việt bên dưới giận đến bốc khói, con nhóc này quá liều lĩnh rồi!
Lúc này chỉ có Lâm Dương Dương biết, đôi mắt đã qua cải tạo của cô hóa ra lại hữu dụng vô cùng. Thế giới mà cô nhìn thấy là thế giới hoạt hình, vừa khoa trương vặn vẹo lại sặc sỡ sắc màu, bởi vậy khi bay lên cao, cô chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra vài bóng người ẩn nấp gần đó.
Những bóng người đó trong mắt cô được tô thêm một đường viền đen!
Ngay khi Lâm Dương Dương vừa phát hiện ra những kẻ kia, một trong số đó đã kịp ra tay công kích cô. Một thanh kiếm màu băng lam phóng ra như tia sét, ầm ầm nhắm tới vị trí giữa hai hàng mày thiếu nữ!
Thanh kiếm kia vùn vụt lao đi bằng tốc độ không tưởng, may mắn Lâm Dương Dương chỉ cao 150cm, vóc người nhỏ nhắn, muốn ném một thanh kiếm trúng cô cũng cần có trình độ nhất định.
Hiển nhiên những kẻ tập kích kia chỉ là giữa đường rẽ ngang, không có đủ thời gian chuẩn bị kế hoạch chu đáo, kẻ tấn công cũng không phải xạ thủ điêu luyện. Quỹ đạo thanh kiếm lệch đi vài phân, Lâm Dương Dương vội vàng hạ mình xuống đất, vất vả tránh né.
Trở lại bên cạnh Lâm Việt, Lâm Dương Dương dùng ám hiệu chiến thuật tiêu chuẩn thông báo vị trí kẻ địch, khoảng cách ước lượng cho anh. Xung quanh nhà máy hiện tại có tổng cộng bốn tên đang mai phục, cộng thêm người phụ nữ vừa biến thành xe jeep vừa đủ một đội năm người.
Lâm Việt sử dụng dị năng, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trong lúc những người khác đều tập trung vào Lâm Dương Dương và kẻ địch vừa xuất hiện bên cạnh, Phong Mặc bỗng chú ý có chuyện không ổn, cười lạnh nói: “Yulia biến mất rồi.”
Người phụ nữ trung niên mập mạp chợt cất tiếng cười cổ quái, bộ dạng đắc ý vì mưu kế đã thành công.
Xem ra mục đích của bà ta chính là biến thành xe jeep thu hút sự chú ý của họ, tạo cơ hội cho những kẻ khác bắt Yulia!
Thế nhưng Yulia đã biến mất, những người kia cũng không có ý định bỏ đi. Nhìn khí thế của họ, trận đấu này không thể không đánh.
Vậy đánh thôi!
Lâm Việt hung hăng trợn trừng đôi mắt thú, vung vuốt xông lên.
…
Yulia chìm trong mê man.
Cô vẫn nhớ rõ nháy mắt trước đó mình còn đang ở trong nhà xưởng, vậy mà khi tỉnh lại đã thấy mình nằm giữa một căn phòng trắng xóa.
Bức tường trắng không tì vết, giá sách, bàn ghế trắng, gạch lát nền trắng, chăn ga đệm giường cũng một màu trắng tinh.
Trắng đến chói mắt, trắng đến mơ hồ.
Ngay cả quần áo trên người cô cũng đã bị đổi thành váy ngủ trắng muốt.
Cuối giường, một thanh niên tóc vàng áo trắng đang lẳng lặng ngồi đó, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt kia vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Yulia căng thẳng, tình hình này hẳn không dễ giải quyết. Cô cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh, lặng lẽ kích hoạt năng lực thẻ luân hồi và sức mạnh huyết thống, nở một nụ cười nhẹ nhàng với người kia: “Tôi tên Yulia, anh là ai? Vì sao anh lại đưa tôi tới đây?”
Sức mạnh “mị ma” của Yulia có thể khiến người khác phái thích mình trong một khoảng thời gian ngắn, lại có thêm tác dụng của thẻ luân hồi hỗ trợ, hiệu quả càng tăng gấp bội lần. Dưới sự mê hoặc của cô, đôi mắt người trẻ tuổi kia thoáng hiện chút hốt hoảng, không tự chủ trả lời: “Tôi? Tôi tên Suriel. Tôi thích gương mặt của cô, thích vô cùng…”
Đồng tử Yulia co lại. Trước người đàn ông này, thời gian hiệu lực của năng lực mị hoặc bỗng bị rút ngắn đến không ngờ, đôi mắt kia thoáng chốc đã lại trở về vẻ điên cuồng như cũ.
Suriel nhẹ liếm đôi môi, chậm rãi vuốt ve lưỡi dao trong tay. Hắn từ từ tiến tới gần cô, đường nhìn tràn ngập dục vọng chiếm đoạt tà ác.
Lưỡi dao lá lúa* mỏng tang bén ngót nhẹ nhàng đè lên da thịt Yulia, bộ ngực trắng nõn của cô lập tức xuất hiện một đường máu dài ba centimet.
Vết thương rất nông, máu chậm chạp rỉ ra ngưng tụ thành một giọt đỏ thắm. Giọt máu rung động theo từng nhịp thở, tựa hồ có thể chảy xuôi bất cứ lúc nào, ấy vậy mà lại cứng đầu không chịu rơi xuống.
Vừa nhìn thấy giọt máu mê người xuất hiện, hô hấp của Suriel bỗng dồn dập nặng nề. Hắn run rẩy đưa ngón trỏ về phía vết thương, ánh mắt khát vọng sáng lên thành kính.
Giọt máu chạm tới đầu ngón tay của hắn, dần dần tan ra thấm vào móng tay. Suriel thở phào đầy thỏa mãn, vẻ mặt say mê ngậm đầu ngón trỏ kia, mút lấy giọt máu.
Máu tươi tanh mặn đối với hắn chẳng khác nào một miếng ga tô thơm ngon. Dù sao Yulia xinh đẹp như vậy, người xinh đẹp chắc chắn ngay cả máu cũng ngọt ngào.
Suriel không chấp nhận mùi vị thật sự của nó, hắn chỉ biết chìm đắm vào huyễn tưởng của bản thân mà thôi.
Yulia im lặng nằm trên giường, cô không phản kháng, cũng không có sức để phản kháng.
Cô biết, mình đã gặp phải một gã biến thái rồi.
Làm sao đây… Lẽ nào mình phải chết ở đây?
Yulia âm thầm cầu nguyện, tha thiết hy vọng đội Lâm Việt sẽ tới cứu mình, chỉ là… Quan hệ giữa cô và họ không thể coi là thân thiết, hy vọng này cũng rất mong manh.
Vậy nhưng cô vẫn không thể buông xuôi, biết đâu họ thực sự sẽ đến?
Cô phải tranh thủ cơ hội, phải tìm cách sống lâu thêm một chút!
Yulia lần nữa sử dụng năng lực huyết thống, quyến rũ nói: “Anh thô bạo quá, không thể dịu dàng hơn được sao?”
Tâm trí của Suriel dường như cuốn theo lời nói của cô, trong vài giây ngắn ngủi, hắn lộ ra ánh mắt gần như mê đắm.
Trong hưng phấn, chính hắn bỗng hiểu ra một điều – thân thể đẹp đẽ nên được quan sát tỉ mỉ, từ từ thưởng thức. Hắn vốn đã định sẽ nhanh chóng rạch mở thân thể trước mắt kia, thế nhưng giờ hắn đã đổi ý, nhẹ nhàng cởi chiếc váy ngủ che khuất đường nhìn, say sưa lướt qua từng tấc da thịt nõn nà trắng mịn.
Yulia từ lâu đã quen thuộc với đủ loại đàn ông, dễ dàng thuận theo thể hiện chút thẹn thùng căng thẳng.
Cảm giác này tuy rất ghê tởm, nhưng… ít nhất… có thể giữ mạng.
Mong rằng tên biến thái này sẽ lưu luyến thân thể hoàn chỉnh của cô một lát, cho cô thêm đôi chút thời gian.
…
—
*Nắp capo: cái nắp phần trước ô tô, mở ra là thấy động cơ máy móc các kiểu ấy.
*Dao lá lúa: tiếng Tàu là dao lá liễu nhưng mà tớ tra thì có vẻ Việt Nam ta gọi là dao lá lúa, là loại dao lưỡi mỏng cong cong ấy.
—
Cả đội đã trao đổi phần thưởng xong, Chung Linh và Giang Thủy Hàn bắt đầu thử kích hoạt dị năng.
Mỗi viên đá dị năng có tỷ lệ kích hoạt thành công khác nhau, tỷ lệ chênh lệch, giá trị cũng chênh lệch.
Viên đá mà Phong Mặc cho Chung Linh có tỷ lệ thành công 11%, còn viên đá cho Giang Thủy Hàn là 15%. Chung Linh hấp thu hết viên đá vẫn không có gì thay đổi, nhưng tỷ lệ ban đầu vốn đã thấp, bởi vậy cô chỉ thất vọng đôi chút rồi nhanh chóng bình thản trở lại.
Giang Thủy Hàn sử dụng viên đá Phong Mặc cho mình, vẫn là thất bại. Hắn ta không nản chí, tiếp tục dùng viên đá chính mình đào được, có điều viên đá đó chỉ có tỷ lệ thành công 9%, hắn ta cũng không dám ôm hy vọng xa vời.
Nhưng lần này, một luồng sức mạnh bỗng chảy tràn khắp toàn thân, cuồn cuộn dồn tới từng khớp xương mạch máu khiến hắn vô cùng mừng rỡ!
Năng lượng kia ban đầu chỉ man mát dễ chịu, thế nhưng sau khi đi một vòng khắp cơ thể lại càng ngày càng lạnh lẽo, lạnh đến ép hắn rùng mình. Cảm giác buốt giá ập tới khiến hắn ta tựa hồ rơi vào giấc mộng, não bộ nháy mắt đóng băng.
Sự trì trệ thoáng qua chỉ như vài giây, lại dường như đã qua hàng thế kỷ, hoàn toàn đảo lộn nhận thức về thời gian của hắn ta.
Năm người xung quanh chỉ thấy Giang Thủy Hàn ngẩn người đứng yên tại chỗ, cứ đứng như vậy hơn mười phút, dù gọi thế nào cũng không trả lời. Họ cũng không dám tiếp tục lên tiếng nữa, sợ mình quấy rầy ảnh hưởng đến quá trình hắn ta kích hoạt dị năng.
Đứng nhìn hồi lâu, Yulia khẽ khàng quay sang Lâm Việt đánh tiếng: “Tôi cũng muốn bổ sung năng lượng, nếu lát nữa tôi kích hoạt dị năng và sức mạnh huyết thống thì mọi người đừng ngạc nhiên quá.”
Yulia vốn rất cẩn thận, bởi vậy cô quyết định nhắc nhở trước, tránh cho những người khác sinh lòng hoài nghi tấn công mình.
Lâm Việt gật đầu, sau khi tận mắt nhìn Yulia hấp thu đá dị năng, anh chuyển mắt tiếp tục theo dõi Giang Thủy Hàn.
Vài phút trôi qua, hai chân Giang Thủy Hàn bỗng lảo đảo, thân thể bất giác lùi về sau một bước. Đôi đồng tử của hắn ta đã sáng trở lại, tuy nét mặt vẫn biếng nhác như thường nhưng đáy mắt lại không che giấu nổi hưng phấn.
Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Kích hoạt rồi?”
Giang Thủy Hàn nở nụ cười: “Phải, tôi cũng có dị năng rồi, là “thôn tính bóng tối”.”
Trong trí nhớ của Lâm Việt không hề có thông tin về loại dị năng này, anh vô thức liếc nhìn Phong Mặc: “… Đây là dị năng gì?”
Chỉ thấy Phong Mặc hai mắt lóe sáng, chống cằm mỉm cười nhìn anh: “Cái này không tệ đâu nhé, có thể gây tác động về mặt tinh thần đối với động vật có trí khôn, anh muốn thử không?”
“Không.” Lâm Việt lạnh lùng từ chối. Nếu Giang Thủy Hàn sử dụng năng lực này kèm thêm một vài hình ảnh máu me, có lẽ chẳng cần tốn bao nhiêu công sức cũng có thể khơi lên nỗi sợ hãi đã ghim chặt trong lòng anh, chẳng trách Phong Mặc lại tỏ vẻ phấn khích như vậy.
Việc Phong Mặc giả chết trước đó đã khiến Lâm Việt nảy sinh tâm lý đề phòng với Giang Thủy Hàn, ánh mắt nhìn hắn ta cũng tràn đầy cảnh giác.
Phong Mặc vô tội cười: “Thật ra là tôi muốn lấy độc trị độc, chữa lành vướng mắc tâm lý của anh mà… Anh tin không?”
Lâm Việt quăng cho hắn một ánh mắt còn lạnh hơn bội phần: có thằng ngu mới tin.
Phong Mặc kỳ thực chỉ thuận miệng nói đùa một câu, thấy anh như vậy liền bật cười, không tiếp tục chọc anh nữa.
Chiến lợi phẩm sau cuộc chiến với chuột bạch biến dị đã giúp sáu người giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn, hiện tại trong đội ngũ chỉ còn một người sức chiến đấu thấp, dị năng chưa kích hoạt là Chung Linh, vậy nên những thứ họ tìm được tiếp theo hẳn sẽ đều dồn cho cô, giúp cô nhanh chóng bù đắp điểm yếu.
Rốt cuộc đã kích hoạt được dị năng, Giang Thủy Hàn vô cùng mãn nguyện, nheo mắt nhìn thi thể con chuột: “Giờ có đụng với đội ngũ toàn người có sức chiến đấu 100 chúng ta cũng không thiệt đâu nhỉ?”
Dù sao đội ngũ của họ còn dôi thêm một Yulia. Thế giới này mới mở ra chưa bao lâu, các đội ngũ hầu hết đều sẽ không dám nhận thêm người mới, số đội có thành viên ngoài biên chế như họ cũng không nhiều, vậy chỉ cần không va chạm với nhóm quá năm người, bọn họ vẫn đủ sức đánh một trận.
Trên lý thuyết là vậy…
Lâm Việt vẫn không nén được lo âu. Anh còn nhớ rõ trong tờ giấy mà NPC trong hẻm nhỏ để lại lúc trước, cô ta nói có một người luân hồi nữ hợp tác với con chó trắng biến dị, người kia có thể đang âm thầm theo dõi họ.
Trước đó bọn họ mạo hiểm ở lại trong nhà xưởng này vì cần cấp bách thu hoạch phần thưởng, nâng cao thực lực, nhưng giờ đã tới lúc nên ra khỏi đây rồi.
Những NPC ở khu phố nghèo khiến anh luôn cảm thấy có chút quái dị, nỗi bất an mơ hồ dâng lên. Họ đã gây động tĩnh ồn ào lâu đến vậy mà không có một người luân hồi nào tới gần, điều này quả thật không thể coi là may mắn. Hơn nữa đám chuột trong xưởng cũng không xuất hiện trả đũa họ, không phải chúng là loài động vật thù dai sao?
Không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Lâm Việt dứt khoát nhấc chân trở lại chiếc xe jeep đang đậu trong sân của họ, gọi đồng đội phía sau: “Phải đi thôi, khu này yên tĩnh quá mức, không bình thường chút nào.”
Khi chỉ còn cách xe jeep mấy bước chân, Lâm Việt bỗng nhiên khựng lại.
Anh nghe thấy từ trong xe vọng ra âm thanh kỳ quái, rất giống như âm thanh văng vẳng khi anh bị đè dưới thân thể chuột bạch biến dị lúc trước…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng tim đập.
Xe của họ bị kẻ khác giở trò!
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Lâm Việt lập tức lùi lại phía sau hơn mười mét, trầm giọng quát: “Rút lui!”.
Những người khác theo chỉ huy nhanh chóng rút quân ra thật xa.
Ba giây sau, chiếc xe jeep bỗng biến đổi hình dạng, chứng minh phỏng đoán của Lâm Việt rất chính xác.
Bọn họ vừa lùi đến trong nhà xưởng, “chiếc xe” bỗng phát ra một giọng phụ nữ khẽ cười, nắp capo* tự động mở ra, nhẹ nhàng chuyển động theo nhịp điệu của tiếng cười đó.
“Xe jeep” không ngừng thu nhỏ lại, một vầng sáng lóa lên, nó biến thành một người phụ nữ trung niên mập mạp.
Người phụ nữ toàn thân không một mảnh vải quỳ rạp trên mặt đất, dị năng của bà ta có lẽ cũng tương tự như Lâm Việt, là khả năng thật sự thay đổi bề ngoài thành một hình dạng khác, khiến cơ thể căng rách quần áo, không giống như ảo thuật chỉ đánh lừa thị giác con người.
Nhìn chiếc xe của họ bỗng biến thành một bà béo, Chung Linh trợn tròn hai mắt, vừa kinh ngạc vừa tự trách bản thân. Rõ ràng vừa rồi cô canh gác rất cẩn thận, hơn nữa vì lo lắng nếu xe jeep có vấn đề sẽ khiến họ khó mà chạy trốn, cô còn tập trung quan sát nó không rời, vậy mà lại hoàn toàn không biết ai là thủ phạm, kẻ đó đã ra tay vào lúc nào!
Cũng vì cô quá yếu… Suy nghĩ này khiến Chung Linh cảm thấy thật không cam tâm, gương mặt thoáng ủ rũ thất vọng.
Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách cô. Con chuột bạch biến dị vừa rồi quá mạnh, nếu năm người không đồng thời xông lên sẽ khó mà giết chết nó, như vậy nhiệm vụ canh gác chỉ có thể giao cho Chung Linh, xảy ra vấn đề cũng là kết quả khó tránh.
Người phụ nữ kia dám trắng trợn hiện nguyên hình như vậy chắc chắn bởi còn có đồng đội mai phục xung quanh, bọn họ đều ăn ý không coi bà ta là mục tiêu tấn công, bắt đầu cảnh giác quan sát tứ phía, chuẩn bị sẵn sàng đối phó kẻ địch.
Lâm Dương Dương nhanh nhẹn bay vút lên giữa không trung, từ trên cao rà soát toàn bộ khu nhà máy, đôi mắt màu lưu ly trong suốt không bỏ sót một góc khuất nào.
Cô cố ý dùng chính mình làm mồi nhử!
Lâm Việt bên dưới giận đến bốc khói, con nhóc này quá liều lĩnh rồi!
Lúc này chỉ có Lâm Dương Dương biết, đôi mắt đã qua cải tạo của cô hóa ra lại hữu dụng vô cùng. Thế giới mà cô nhìn thấy là thế giới hoạt hình, vừa khoa trương vặn vẹo lại sặc sỡ sắc màu, bởi vậy khi bay lên cao, cô chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra vài bóng người ẩn nấp gần đó.
Những bóng người đó trong mắt cô được tô thêm một đường viền đen!
Ngay khi Lâm Dương Dương vừa phát hiện ra những kẻ kia, một trong số đó đã kịp ra tay công kích cô. Một thanh kiếm màu băng lam phóng ra như tia sét, ầm ầm nhắm tới vị trí giữa hai hàng mày thiếu nữ!
Thanh kiếm kia vùn vụt lao đi bằng tốc độ không tưởng, may mắn Lâm Dương Dương chỉ cao 150cm, vóc người nhỏ nhắn, muốn ném một thanh kiếm trúng cô cũng cần có trình độ nhất định.
Hiển nhiên những kẻ tập kích kia chỉ là giữa đường rẽ ngang, không có đủ thời gian chuẩn bị kế hoạch chu đáo, kẻ tấn công cũng không phải xạ thủ điêu luyện. Quỹ đạo thanh kiếm lệch đi vài phân, Lâm Dương Dương vội vàng hạ mình xuống đất, vất vả tránh né.
Trở lại bên cạnh Lâm Việt, Lâm Dương Dương dùng ám hiệu chiến thuật tiêu chuẩn thông báo vị trí kẻ địch, khoảng cách ước lượng cho anh. Xung quanh nhà máy hiện tại có tổng cộng bốn tên đang mai phục, cộng thêm người phụ nữ vừa biến thành xe jeep vừa đủ một đội năm người.
Lâm Việt sử dụng dị năng, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trong lúc những người khác đều tập trung vào Lâm Dương Dương và kẻ địch vừa xuất hiện bên cạnh, Phong Mặc bỗng chú ý có chuyện không ổn, cười lạnh nói: “Yulia biến mất rồi.”
Người phụ nữ trung niên mập mạp chợt cất tiếng cười cổ quái, bộ dạng đắc ý vì mưu kế đã thành công.
Xem ra mục đích của bà ta chính là biến thành xe jeep thu hút sự chú ý của họ, tạo cơ hội cho những kẻ khác bắt Yulia!
Thế nhưng Yulia đã biến mất, những người kia cũng không có ý định bỏ đi. Nhìn khí thế của họ, trận đấu này không thể không đánh.
Vậy đánh thôi!
Lâm Việt hung hăng trợn trừng đôi mắt thú, vung vuốt xông lên.
…
Yulia chìm trong mê man.
Cô vẫn nhớ rõ nháy mắt trước đó mình còn đang ở trong nhà xưởng, vậy mà khi tỉnh lại đã thấy mình nằm giữa một căn phòng trắng xóa.
Bức tường trắng không tì vết, giá sách, bàn ghế trắng, gạch lát nền trắng, chăn ga đệm giường cũng một màu trắng tinh.
Trắng đến chói mắt, trắng đến mơ hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả quần áo trên người cô cũng đã bị đổi thành váy ngủ trắng muốt.
Cuối giường, một thanh niên tóc vàng áo trắng đang lẳng lặng ngồi đó, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt kia vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Yulia căng thẳng, tình hình này hẳn không dễ giải quyết. Cô cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh, lặng lẽ kích hoạt năng lực thẻ luân hồi và sức mạnh huyết thống, nở một nụ cười nhẹ nhàng với người kia: “Tôi tên Yulia, anh là ai? Vì sao anh lại đưa tôi tới đây?”
Sức mạnh “mị ma” của Yulia có thể khiến người khác phái thích mình trong một khoảng thời gian ngắn, lại có thêm tác dụng của thẻ luân hồi hỗ trợ, hiệu quả càng tăng gấp bội lần. Dưới sự mê hoặc của cô, đôi mắt người trẻ tuổi kia thoáng hiện chút hốt hoảng, không tự chủ trả lời: “Tôi? Tôi tên Suriel. Tôi thích gương mặt của cô, thích vô cùng…”
Đồng tử Yulia co lại. Trước người đàn ông này, thời gian hiệu lực của năng lực mị hoặc bỗng bị rút ngắn đến không ngờ, đôi mắt kia thoáng chốc đã lại trở về vẻ điên cuồng như cũ.
Suriel nhẹ liếm đôi môi, chậm rãi vuốt ve lưỡi dao trong tay. Hắn từ từ tiến tới gần cô, đường nhìn tràn ngập dục vọng chiếm đoạt tà ác.
Lưỡi dao lá lúa* mỏng tang bén ngót nhẹ nhàng đè lên da thịt Yulia, bộ ngực trắng nõn của cô lập tức xuất hiện một đường máu dài ba centimet.
Vết thương rất nông, máu chậm chạp rỉ ra ngưng tụ thành một giọt đỏ thắm. Giọt máu rung động theo từng nhịp thở, tựa hồ có thể chảy xuôi bất cứ lúc nào, ấy vậy mà lại cứng đầu không chịu rơi xuống.
Vừa nhìn thấy giọt máu mê người xuất hiện, hô hấp của Suriel bỗng dồn dập nặng nề. Hắn run rẩy đưa ngón trỏ về phía vết thương, ánh mắt khát vọng sáng lên thành kính.
Giọt máu chạm tới đầu ngón tay của hắn, dần dần tan ra thấm vào móng tay. Suriel thở phào đầy thỏa mãn, vẻ mặt say mê ngậm đầu ngón trỏ kia, mút lấy giọt máu.
Máu tươi tanh mặn đối với hắn chẳng khác nào một miếng ga tô thơm ngon. Dù sao Yulia xinh đẹp như vậy, người xinh đẹp chắc chắn ngay cả máu cũng ngọt ngào.
Suriel không chấp nhận mùi vị thật sự của nó, hắn chỉ biết chìm đắm vào huyễn tưởng của bản thân mà thôi.
Yulia im lặng nằm trên giường, cô không phản kháng, cũng không có sức để phản kháng.
Cô biết, mình đã gặp phải một gã biến thái rồi.
Làm sao đây… Lẽ nào mình phải chết ở đây?
Yulia âm thầm cầu nguyện, tha thiết hy vọng đội Lâm Việt sẽ tới cứu mình, chỉ là… Quan hệ giữa cô và họ không thể coi là thân thiết, hy vọng này cũng rất mong manh.
Vậy nhưng cô vẫn không thể buông xuôi, biết đâu họ thực sự sẽ đến?
Cô phải tranh thủ cơ hội, phải tìm cách sống lâu thêm một chút!
Yulia lần nữa sử dụng năng lực huyết thống, quyến rũ nói: “Anh thô bạo quá, không thể dịu dàng hơn được sao?”
Tâm trí của Suriel dường như cuốn theo lời nói của cô, trong vài giây ngắn ngủi, hắn lộ ra ánh mắt gần như mê đắm.
Trong hưng phấn, chính hắn bỗng hiểu ra một điều – thân thể đẹp đẽ nên được quan sát tỉ mỉ, từ từ thưởng thức. Hắn vốn đã định sẽ nhanh chóng rạch mở thân thể trước mắt kia, thế nhưng giờ hắn đã đổi ý, nhẹ nhàng cởi chiếc váy ngủ che khuất đường nhìn, say sưa lướt qua từng tấc da thịt nõn nà trắng mịn.
Yulia từ lâu đã quen thuộc với đủ loại đàn ông, dễ dàng thuận theo thể hiện chút thẹn thùng căng thẳng.
Cảm giác này tuy rất ghê tởm, nhưng… ít nhất… có thể giữ mạng.
Mong rằng tên biến thái này sẽ lưu luyến thân thể hoàn chỉnh của cô một lát, cho cô thêm đôi chút thời gian.
…
—
*Nắp capo: cái nắp phần trước ô tô, mở ra là thấy động cơ máy móc các kiểu ấy.
*Dao lá lúa: tiếng Tàu là dao lá liễu nhưng mà tớ tra thì có vẻ Việt Nam ta gọi là dao lá lúa, là loại dao lưỡi mỏng cong cong ấy.
—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro