Trò Chơi Tận Thế

Vòng tay

Nhu Đề

2024-11-20 21:11:37



Tuy Phong Mặc đã đồng ý, nhưng đội trưởng là Lâm Việt chưa lên tiếng, người phụ nữ cũng không thể chắc chắn chuyện gì.

Cô ta trông đợi nhìn Lâm Việt: “Đội trưởng, anh thấy thế nào?”

Phong Mặc nở nụ cười với Lâm Việt, đôi mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ và ý chí chiến đấu.

Xem ra tất thảy đúng là kế hoạch của tên điên này.

Lâm Việt trầm mặc một chút, lắc đầu: “Chúng tôi không thích quy củ cho lắm, tạm thời không có hứng thú đi làm vệ sĩ, nếu lúc khác cần chúng tôi sẽ tìm các cô sau. Dù sao giờ chúng ta là đối tác, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc.”

Lâm Dương Dương nghi ngờ nhìn người phụ nữ trung niên, tiếp lời Lâm Việt nói: “Hơn nữa cái yêu cầu chỉ tuyển thanh niên bề ngoài ưa nhìn quá kỳ lạ, vệ sĩ không phải cần ưu tiên khả năng chiến đấu sao? Tôi nghĩ các cô nên điều tra cẩn thận xem cái “ông chủ” kia lai lịch thế nào.”

Nói rồi cô lùi về sau một bước, nhân đó lặng lẽ đụng nhẹ chân Chung Linh.

Chung Linh nhận ra Lâm Dương Dương đang ám chỉ gì đó với mình, nhưng trước đó cô và Lâm Dương Dương còn chưa bàn bạc, giờ cũng không biết phải làm sao!

Cô ấy có ý gì? Muốn mình phụ họa sao? Hay là muốn mình tung hứng diễn trò?

Chung Linh ngây ra một hồi, cuối cùng dứt khoát nói ngược lại lời Lâm Dương Dương. Cô nhìn người phụ nữ trung niên, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi… Tôi không muốn làm vệ sĩ, nếu ông ta muốn nuôi tình nhân thì xin liên lạc với tôi!”

Chung Linh quả thật da mặt mỏng, lời vừa nói ra đã hối hận, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng bừng, hai tai cũng đỏ như sắp nhỏ máu.

Lâm Dương Dương bất đắc dĩ nhìn Chung Linh. Kỳ thực cô chỉ muốn Chung Linh lên tiếng phụ họa mình, sau đó quan sát phản ứng của đối phương khi bị hoài nghi mà thôi, chẳng ngờ cô nhóc kia lại hiểu sai mà cho ra một câu… quá cởi mở. Phải biết rằng đây là địa bàn của người khác, nói thẳng như vậy có thể sẽ khiến đối phương cảm thấy bị xúc phạm, kéo phiền phức về cho đội mình.

May thay, người phụ nữ trung niên chẳng những không tức giận, trái lại còn có vẻ rất sợ bọn họ hiểu lầm, vội vã xua tay: “Tôi biết mọi người chắc chắn sẽ hiểu lầm, cũng không biết nói sao, ông chủ kia thực sự chỉ tìm vệ sĩ chứ không phải “kiểu ấy”, chẳng qua ông ta cực kỳ thích người đẹp. Các anh đừng nghĩ nhiều, tôi thật không phải loại người đó đâu.”

Lâm Việt đập nhẹ đầu Chung Linh: “Chẳng ra làm sao.”

Chung Linh cũng nhận ra lời của mình có thể sẽ gây hiểu lầm, may mà còn có thể viện cớ tuổi nhỏ để giả ngu, cô liền theo lời Lâm Việt xin lỗi người phụ nữ.

Bọn họ đang ở địa bàn của người khác, dù đối phương có vẻ rất hòa nhã, Lâm Việt cũng không thể để lại bất kỳ nhược điểm nào. Ai có thể chắc chắn tính tình cô ta ra sao, biết đâu cô ta chính là kiểu mới một giây trước còn cười ha hả, một giây sau đã ra tay giết người?

May mắn rằng người phụ nữ cũng không để bụng, mặt mày tươi cười đứng lên dẫn đường: “Được rồi, tôi đưa mọi người ra khỏi đây, nếu có thẻ dư thừa hãy liên lạc chúng tôi nhé.”

Người phụ nữ đưa nhóm Lâm Việt trở về theo đường cũ, dẫn họ tới cánh cửa cuối hành lang kia.

Thế nhưng phía sau cánh cửa đã không còn mùi hôi thối tanh tưởi. Rõ ràng vẫn là lối vào mà bọn họ đã đi qua, nhưng bên ngoài lại không phải bãi đậu xe mà là một tòa nhà văn phòng.

Người phụ nữ trung niên vẫn cười rất thân thiết, chỉ một con đường: “Cửa ra ở bên kia, theo cầu thang đi thẳng là ra ngoài được, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.”

Dứt lời, cô ta phất tay chào năm người rồi xoay lưng bước đi. Bức tường phía sau cô ta vặn vẹo, biến thành một con đường khác đi thông tới cánh cổng vào căn cứ của thợ luân hồi.

Năm người đưa mắt nhìn nhau. Chẳng trách những người thợ luân hồi kia không sợ bại lộ căn cứ, xem ra tất cả cửa ra vào đều là giả, được họ dùng năng lực thẻ luân hồi hoặc dị năng chỉnh sửa mà thành.

Khi xuyên tường rời đi, người phụ nữ trung niên vô tình vấp phải một cái chai lăn lóc trên mặt đất. Cổ chân bị trẹo khiến cô ta kêu lên “Ai da!” một tiếng, gập người xoa xoa mắt cá, chớp nhoáng biến mất sau bức tường.

Một tiếng kêu đau này khiến Lâm Việt nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng!

Thanh âm của cô ta thay đổi.

Lúc trước khi hai bên nói chuyện, người phụ nữ này vẫn luôn dùng giọng nói trầm đục chất phác còn mang theo chút cảm giác tự ti, thế nhưng tiếng kêu khi cô ta trẹo chân vừa rồi lại có vẻ… mị hoặc? Hơn nữa trước đó họ vẫn luôn mặt đối mặt, giờ nhìn bóng lưng cô ta, anh bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp nhiều lần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Việt quay sang Phong Mặc. Hắn cũng đang nhìn nơi mà người phụ nữ vừa biến mất, ánh mắt tựa hồ đã biết rõ tất cả.

Suốt dọc đường tới đây, bọn họ quá chú trọng tình hình xung quanh mà bỏ qua người bên cạnh, Lâm Việt quả thật đã không cẩn thận quan sát người phụ nữ trung niên này. Hiện tại nhớ lại mới nhận ra, giữa tiết trời mùa thu rõ ràng không cần thiết phải đeo găng tay, vậy mà cô ta lại đeo một đôi găng tay mỏng, trước đó họ không thấy có gì kỳ quái, nhưng giờ nghĩ tới… Có lẽ đôi găng tay kia là để che đậy thứ gì?

Nếu đã nói mình là thợ luân hồi, hẳn là không cần che hình xăm trên tay?

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lâm Việt là… Yulia?

Anh mở miệng toan hỏi Phong Mặc có nhìn ra chuyện gì, thế nhưng lời chưa kịp nói lại thấy hắn nháy mắt, kín đáo nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Hắn vừa lắc đầu, Lâm Việt lập tức ý thức được còn có vấn đề khác nữa.

Anh liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay, nghiên cứu cách sử dụng của nó. Món đồ thoạt trông rất đơn giản, có vẻ chỉ là một thiết bị phát tín hiệu, mặt trên vỏn vẹn một nút bấm duy nhất.

Trong lúc chăm chú xem xét chiếc vòng, Lâm Việt bí mật dùng ánh mắt ra hiệu với đồng đội, ám chỉ “cẩn thận có người theo dõi”.

Sau khi xác nhận xung quanh an toàn, Lâm Việt không nói một lời, cùng cả nhóm đi xuống cầu thang. Xuống hết ba tầng nhà, anh dẫn các đồng đội vào một căn phòng chứa đồ an toàn, trải vài tấm nệm ra đất, phân chia mọi người thay phiên gác đêm và nghỉ ngơi.

Trong suốt quá trình này, năm người họ chỉ trao đổi vài câu đơn giản, cố gắng không để lộ quá nhiều tin tức. Tuy Lâm Việt vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Phong Mặc, thế nhưng anh không muốn mang theo chiếc vòng này đi hỏi, lại không thể tùy tiện vứt bỏ nó. Anh không biết chiếc vòng này có còn công dụng gì khác, cũng không chắc chắn liệu ném nó đi có gây ra phiền phức cho họ, bởi vậy trước khi tìm ra câu trả lời, có lẽ anh vẫn nên giữ nó thì hơn.

Lâm Việt cho Phong Mặc một ánh mắt, hai người cùng ra khỏi căn phòng.

Phong Mặc tựa hồ có biết một chút thông tin về chiếc vòng tay, bọn họ phải tìm cách thoát khỏi tầm theo dõi của chiếc vòng này, nhanh chóng làm rõ những hiểu lầm lúc trước.



Bên trong căn cứ của thợ luân hồi.

Người phụ nữ trung niên phụ trách tiếp đãi đội ngũ Lâm Việt đang ngả mình trên chiếc ghế salon giữa căn phòng, đờ đẫn nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ tay.

Chiếc vòng đó giống hệt như thứ cô ta đã trao cho Lâm Việt. Trước đó khi tiếp đón họ, cô ta vẫn luôn giấu chiếc vòng dưới cổ tay áo rộng thùng thình, động tác tự nhiên đến mức không khiến ai chú ý.

Hiện giờ cô ta đã cởi bỏ lớp găng mỏng, để lộ một đôi tay trắng nõn mềm mại, hoàn toàn không giống bàn tay của một người phụ nữ trung niên bề ngoài thô kệch. Khí chất và biểu cảm của cô ta cũng thay đổi, không có tang thương hèn mọn, chỉ còn lại điềm đạm yên tĩnh, bắp chân nhẹ nhàng lắc lư bên thành ghế salon, động tác vẽ nên vài phần đẹp đẽ.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Hai nam hai nữ sóng bước vào phòng, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, tuy nhan sắc không đủ khiến người kinh ngạc nhưng cũng là những nam thanh nữ tú đẹp đẽ hơn người.

Bốn người cùng đứng đó, cảnh đẹp ý vui.

Cả bốn người luân hồi mới tới đều rất lễ phép với người phụ nữ trung niên đang nằm trên ghế, chủ động lên tiếng chào cô ta.

Người phụ nữ xoay người ngồi dậy, ngũ quan vốn tầm thường bắt đầu biến đổi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Khuôn mặt hơi bẹt trở nên góc cạnh, đôi đồng tử tối đen chuyển thành lam biếc, màu tóc đen nhánh nhanh chóng rút đi, nhường chỗ cho sợi tóc vàng óng ả rực rỡ.

Nếu như nhóm Lâm Việt còn đang ở đây, nhất định sẽ bị dọa đến giật mình.

Không sai, đúng như phỏng đoán của Lâm Việt, cô ta là Yulia.

Dị năng của Yulia là [cải trang], muốn biến thành bộ dạng phụ nữ trung niên không có gì khó khăn. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của “ông chủ” kia, hiện tại dị năng của cô ta đã đạt tới cấp ba, còn có thể bắt chước giọng địa phương và thanh âm của người khác, bởi vậy mà nhóm Lâm Việt không thể lập tức nhận ra “đồng đội cũ”.

Để duy trì hình tượng và cảm tình của người khác đối với mình, ngoại trừ khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp đãi năm người Lâm Việt vừa rồi, cô ta vẫn luôn sử dụng thẻ luân hồi gia tăng mị lực của bản thân. Mà xét theo phản ứng của bốn người kia, hiệu quả mê hoặc của cô ta vẫn tốt như trước.

Bốn người luân hồi trẻ tuổi đứng nghiêm trang bên cạnh bàn làm việc, đặt một chồng giấy tờ sắp xếp gọn gàng lên mặt bàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lát sau, một người đàn ông xuất hiện.

Bất kỳ người luân hồi nào tham gia vòng Thế giới luân hồi này đều sẽ nhận ra hắn ta – “lãnh chúa” Tống Kim Dân!

Mục tiêu bị cả vạn người săn giết.

Tống Kim Dân có bề ngoài rất bình thường, khuôn mặt chữ điền, đeo kính mắt, trán hơi hói, trên cổ có một vết bớt nhỏ màu đen. Tuy vậy, dung mạo tầm thường lại không hề ảnh hưởng tới “khí tràng”* của hắn ta.

(*Khí tràng: chỉ sức mạnh năng lượng tỏa ra từ một người, tương đương với từ tiếng Anh là “aura” nhưng mà tớ không thể tìm ra được từ tiếng Việt tương ứng nên tạm để nguyên, ai có đề xuất gì comt cho tớ nhé.)

Hắn ta bước vào phòng, không nóng không lạnh chào hỏi Yulia và bốn người trẻ tuổi rồi ngồi xuống trước bàn làm việc, bắt đầu lật xem tài liệu trên bàn.

Rõ ràng động tác không hề cố ý ra vẻ hù dọa nhưng lại khiến người xung quanh cảm thấy hắn không giận tự uy.

Kỳ thực Yulia không sợ hắn ta. Cái gọi là “khí tràng” này chẳng qua chỉ là hàng tặng kèm của “sức mạnh”, dù là tiền tài, sức chiến đấu, sức quyến rũ hay quyền lực… Chỉ cần một người biết rằng mình có thể dựa vào thực lực mà đánh bại phần lớn những người khác, người đó tự nhiên sẽ tỏa ra một cảm giác khác hẳn những người bình thường.

Tống Kim Dân có khí thế như vậy cũng là bởi hắn ta đủ mạnh. Thế giới luân hồi tặng hắn ta một vài ưu ái, vừa phát lệnh đuổi giết vừa cho hắn ta một căn cứ thợ luân hồi vô cùng tử tế, kèm theo hai trăm thợ luân hồi tự nguyện làm việc cho hắn ta. Hơn nữa Tống Kim Dân sở hữu thẻ luân hồi cấp sáu, dị năng cấp năm, năng lực huyết thống cấp bốn, tuy sức mạnh đều không thuộc nhóm chiến đấu nhưng khả năng tự vệ lại là vô địch.

Nói không quá, trong thế giới này, chỉ cần Tống Kim Dân không chủ động muốn chết thì đừng ai mong bắt được hắn ta.

Tống Kim Dân lật xem toàn bộ tài liệu trên bàn, cười hỏi Yulia: “Nhiệm vụ tôi giao cho cô thế nào rồi?”

Yulia cười một tiếng: “Tôi đã tìm được một đội ngũ tương đối đáng tin, họ là đồng đội tạm thời của tôi lúc trước, có thể bảo đảm về nhân phẩm. Nhưng tôi cũng đã theo lời anh cho họ một vòng tay để theo dõi động thái.”

Tống Kim Dân vươn tay tới trước mặt cô ta: “Đưa tôi cái vòng.”

Yulia vô cùng hợp tác, nhanh nhẹn gỡ vòng tay đưa cho hắn ta.

Tống Kim Dân ấn nút bấm trên mặt vòng tay, một khung cảnh tái hiện bằng hình ảnh ba chiều lập tức xuất hiện trước mắt hắn ta, đường nét rõ ràng sống động khiến người xem như thể vừa rơi vào một không gian kỳ lạ. Trong “màn hình”, Lâm Việt và Phong Mặc đang kề vai ngồi trong góc phòng, mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động không biết lấy từ đâu, vừa chơi điện thoại vừa nói chuyện phiếm.

Tống Kim Dân thay đổi góc hình, đặt điểm nhìn tập trung vào chiếc di động trong tay hai người. Bọn họ đang chơi một trò chơi offline dạng thế giới mở (sandbox game)*, nhân vật của Lâm Việt đang đốn cây, còn Phong Mặc đang đào mỏ.

Chăm chú quan sát bọn họ một hồi, Tống Kim Dân dần cảm thấy buồn chán. Hắn ta đóng màn hình ba chiều, trả vòng tay lại cho Yulia, vừa thở dài một hơi vừa nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ…

“Tối hôm nay tìm thêm một vài đội khác đi, thời gian của chúng ta không nhiều. Tôi chỉ có thể kéo dài thêm mấy giờ, đến bình minh ngày mai BUG tôi tạo ra sẽ bị sửa chữa hoàn toàn.”

Dứt lời, ánh mắt Tống Kim Dân thoáng trở nên sắc bén: “Tôi biết, phải là người luân hồi lương thiện lại có bề ngoài ưa nhìn, điều kiện như thế quả thật không dễ tìm lắm, nhưng các cô cậu phải dốc hết sức cho tôi.”

Bốn người luân hồi trẻ trong phòng gật đầu, lập tức ra khỏi căn phòng, bắt tay vào hành động.

Tống Kim Dân tựa hồ vẫn còn những việc cần làm khác, ra lệnh cho Yulia ở lại căn cứ đợi chỉ thị rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi những người khác đều đã đi, Yulia lần nữa ấn nút vòng tay, tò mò quan sát Lâm Việt và Phong Mặc.

Bọn họ vẫn đang chơi trò chơi, bên cạnh chất đống mười mấy cục sạc điện, hoàn toàn đủ để họ chơi một mạch tới sáng.

Cẩn thận nhìn một hồi, Yulia bỗng nhiên nở nụ cười.

Quả nhiên hai người này không ngu như vậy. Người ngoài thoạt nhìn chỉ thấy bọn họ đang chơi trò chơi, nhưng kỳ thực họ đang trao đổi tin tức thông qua những món đồ trong đó.



*Thế giới mở (hay còn gọi game sand-box hay open world) là thể loại game cho phép người chơi rong ruổi, tư do trong một môi trường ảo. Game thủ sẽ khá tự do trong mọi việc, từ cách tiếp cận các nhiệm vụ, NPC hay cách hoàn thành các nhiệm vụ cả chính lẫn phụ. Bối cảnh game thể loại này rất rộng lớn và có nhiều thứ để gamer có thể tương tác. Chính vì vậy, ngoài việc làm nhiệm vụ chính cốt truyện, game thủ có thể làm nhiều hoạt động khác như kết bạn, tương tác với các NPC để tạo ra một thế giới sống động nhất theo ý bạn. Việc được tư do hoàn thành mọi thứ trong game đem lại rất nhiều thú vị ở thể loại game này. (Theo game4v)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tận Thế

Số ký tự: 0