Trò Chơi Vô Hạn: Các Nam Chính Điên Cuồng Muốn Thủ Tiêu Cô
Chương 20
2024-12-03 01:23:35
Editor: L’espoir
*
A Nghiêm nhắm mắt theo đuôi cũng không ngồi theo vị trí bên cạnh, mà chỉ trầm mặc đứng ở phía sau cô cách đó không xa, giống như là sẵn sàng hầu hạ cô bất cứ lúc nào.
Vương Khanh Khanh không quen cách hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cô rất muốn gọi A Nghiêm hãy cùng ngồi xuống dùng cơm, nhưng làm như vậy có thể sẽ khiến hắn cảm thấy kỳ quái trong từng thói quen của mình.
Cô đành phải từ bỏ ý nghĩ này, tiếp tục đóng vai thiên kim con nhà giàu có đủ tư cách.
Vương Khanh Khanh ngồi không lâu, một người hầu bưng khay đi ra từ cửa hông của nhà hàng.
Bngười hầu rất nhanh đặt hai phần thức ăn trên khay lên bàn ăn trước mặt, cho dù bên ngoài có nắp kim loại đậy lại, chóp mũi của cô vẫn có thể ngửi được một mùi thịt thoang thoảng.
Rõ ràng chỉ là chuyện cực kỳ bình thường, trong lòng Vương Khanh Khanh lại thoáng qua cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Sau cái chết của chủ nhân của bữa tiệc, các người hầu trong lâu đài vẫn tiếp tục làm việc một cách có trật tự đâu vào đấy ư?
Trận hỗn loạn nguy hiểm kia, đã là chuyện mười ngày trước.
Trong thời kỳ thiếu hụt tài nguyên mất liên lạc với thế giới bên ngoài, lâu đài cổ vẫn còn nguyên liệu tươi sống sao?
Còn có thể tạo ra một chế độ ăn uống đủ để cung cấp cho hàng trăm người?
Vương Khanh Khanh không cho rằng đáp án là có.
Nói không chừng, bữa ăn trước mặt cũng không phải là thức ăn bình thường.
Xét cho cùng, khi các vấn đề cơ bản về cơm ăn áo mặc không thể được đáp ứng được, để mọi người có thể tồn tại, rất dễ dàng làm ra các hành động cực đoan.
Cô không thể không nghĩ tới một số thi thể đã bị bắn chết.
Nói như vậy, những cái xác đó ở đâu?
Chắc không phải là…
Vương Khanh Khanh rũ con ngươi xuống, nhìn nắp bữa ăn hình bán cầu đậy lại hoàn toàn bữa ăn trước mắt.
Bề mặt bằng inox không gỉ phản chiếu, phản ánh thần sắc sợ hãi không ngừng của cô. Ngũ quan vốn xinh đẹp giờ bị tùy ý kéo ra phóng đại, trở thành bộ dáng dị dạng kỳ lạ.
Trán cô nhanh chóng tiết ra mồ hôi lạnh, mùi thơm mê người quanh chóp mũi cũng trở nên kinh khủng dị thường.
*
A Nghiêm nhắm mắt theo đuôi cũng không ngồi theo vị trí bên cạnh, mà chỉ trầm mặc đứng ở phía sau cô cách đó không xa, giống như là sẵn sàng hầu hạ cô bất cứ lúc nào.
Vương Khanh Khanh không quen cách hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cô rất muốn gọi A Nghiêm hãy cùng ngồi xuống dùng cơm, nhưng làm như vậy có thể sẽ khiến hắn cảm thấy kỳ quái trong từng thói quen của mình.
Cô đành phải từ bỏ ý nghĩ này, tiếp tục đóng vai thiên kim con nhà giàu có đủ tư cách.
Vương Khanh Khanh ngồi không lâu, một người hầu bưng khay đi ra từ cửa hông của nhà hàng.
Bngười hầu rất nhanh đặt hai phần thức ăn trên khay lên bàn ăn trước mặt, cho dù bên ngoài có nắp kim loại đậy lại, chóp mũi của cô vẫn có thể ngửi được một mùi thịt thoang thoảng.
Rõ ràng chỉ là chuyện cực kỳ bình thường, trong lòng Vương Khanh Khanh lại thoáng qua cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Sau cái chết của chủ nhân của bữa tiệc, các người hầu trong lâu đài vẫn tiếp tục làm việc một cách có trật tự đâu vào đấy ư?
Trận hỗn loạn nguy hiểm kia, đã là chuyện mười ngày trước.
Trong thời kỳ thiếu hụt tài nguyên mất liên lạc với thế giới bên ngoài, lâu đài cổ vẫn còn nguyên liệu tươi sống sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có thể tạo ra một chế độ ăn uống đủ để cung cấp cho hàng trăm người?
Vương Khanh Khanh không cho rằng đáp án là có.
Nói không chừng, bữa ăn trước mặt cũng không phải là thức ăn bình thường.
Xét cho cùng, khi các vấn đề cơ bản về cơm ăn áo mặc không thể được đáp ứng được, để mọi người có thể tồn tại, rất dễ dàng làm ra các hành động cực đoan.
Cô không thể không nghĩ tới một số thi thể đã bị bắn chết.
Nói như vậy, những cái xác đó ở đâu?
Chắc không phải là…
Vương Khanh Khanh rũ con ngươi xuống, nhìn nắp bữa ăn hình bán cầu đậy lại hoàn toàn bữa ăn trước mắt.
Bề mặt bằng inox không gỉ phản chiếu, phản ánh thần sắc sợ hãi không ngừng của cô. Ngũ quan vốn xinh đẹp giờ bị tùy ý kéo ra phóng đại, trở thành bộ dáng dị dạng kỳ lạ.
Trán cô nhanh chóng tiết ra mồ hôi lạnh, mùi thơm mê người quanh chóp mũi cũng trở nên kinh khủng dị thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro