Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Quản lý cấp cao...

2024-10-04 09:56:39

Chương Hi thực sự không biết Ngụy Đình đang nói thật hay nói đùa nữa. Cô chỉ đứng chôn chân ở đó, nhìn Ngụy Đình không chút biểu cảm.

" Vâng, tùy Ngài ạ. Tôi không có ý kiến."

Ngụy Đình giương đôi mắt lên, nhìn Chương Hi, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói:

" Có vẻ như cậu...không còn căng thẳng như ngày đầu nữa nhỉ?"

" Sao...sao ạ?"

Chương Hi ngẩng mặt ngơ ngác, ý là sao? Là từ nãy giờ anh ta chỉ đùa thôi hả?

" Làm sao tôi đuổi việc cậu được, chẳng mấy khi lại có nhân viên vượt trội thế này." - Ánh mắt của Ngụy Đình chợt hiện lên ý cười, ngón tay vẫn không ngừng xoay cây viết.

" Ngụy Tổng...thật biết đùa."

Chương Hi nghiến răng ken két, hận không thể bóp cổ hắn. " Đùa nhau..." Cô hít một hơi rồi thở ra như để kìm nén cơn ức chế đang sắp trào trực, khoé miệng cô giật giật, cứng nhắc mà không nói thêm được câu nào.

" Cậu sẽ được chuyển sang làm Quản lý cao cấp, phòng làm việc...ngay bên cạnh phòng tôi đây."

Nhìn thái độ bình thản của Ngụy Đình, Chương Hi không khỏi há hốc.

" Quản lý...cao cấp ạ?"

" Sao?" - Ngụy Đình khẽ nhăn mặt.

" Không...không có gì ạ."

Chương Hi vẫn còn shock, cô tự hỏi có phải hắn nhầm lẫn gì không? Nhân viên mới đã cho làm Quản lý cao cấp - đúng là chỉ có mơ thật...

" Cậu đi sắp xếp đi. Bắt đầu từ hôm nay."

" Vâng..."

Chương Hi chậm rãi đi ra khỏi phòng Giám đốc, lấy tay day tâm mi. Vừa ra ngoài lại gặp ngay Lâm Nặc.

" Cậu nói chuyện xong rồi sao?"

" Vâng."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Được, đó là phòng làm việc mới của cậu."

Lâm Nặc nói rồi chỉ tay về phía căn phòng gần đấy, phía trên cửa còn viết " Quản lý cấp cao "

" Nghe cũng sang thiệt chớ! " - Chương Hi tự đáng giá trong đầu.

Mải nhìn căn phòng mà cô không biết Lâm Nặc rời đi lúc nào, cô luống cuống đi lấy giấy tờ chuyển lên phòng làm việc mới rồi bắt tay vào công việc.

11 giờ trưa...

Tiếng chuông điện thoại bàn bỗng reo lên khiến cho Chương Hi giật mình, cô với tay cầm lấy điện thoại, áp vào tai nghe.

" Alo, Quản lý cấp cao TopB xin nghe."

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc.

" Có vẻ cậu làm quen với chức vụ rất nhanh."

" Ngụy Tổng... Ngài...gọi tôi có việc gì sao?"

Gương mặt Chương Hi bỗng trở nên cứng nhắc, đành phải đánh trống lảng.

" Trưa nay đi ăn với đối tác. Nhớ xuống sảnh."

" Sao...sao..."

Chưa kịp nói hết câu thì Ngụy Đình đã dập máy, Chương Hi lại một lần nữa lên cơn ức chế, cô lấy tay đập mạnh lên bàn, toan hét lớn nhưng chợt nhận ra phòng mình ngay bên cạnh phòng Ngụy Đình nên đành cắn chặt răng để không văng tục.

Đúng giờ tan ca, Chương Hi đi xuống sảnh đợi, khoảng chừng 2 phút sau, chiếc xe Rolls Royce quen thuộc đỗ ngay trước mắt cô. Cửa kính sau hạ xuống, để lộ đôi mắt lạnh tanh của Ngụy Đình.

" Lên xe."

" Vâng..."

Chương Hi ủ rũ bước lên xe, ngồi bên cạnh tài xế. Bất giác nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Ngụy Đình đang cau mày. Cô cũng không mấy để ý tâm trạng của hắn, cứ thế thắt dây an toàn, ngồi dựa lưng vào ghế ròi từ từ nhắm mắt lại.

Ngụy Đình không nói gì, người hắn toả ra luồng khí đáng sợ, khiến cho không gian trên xe trở nên bức bối. Nhưng biết làm sao chứ? Chương Hi đã ngủ từ đời nào, hơi đâu đê ý đến hắn chứ...

Đúng 10 phút sau, xe dừng trước khách sạn 5 sao trang hoàng, Chương Hi hẵng còn buồn ngủ, cô lấy tay che đi cái miệng đang ngáp của mình, lẽo đẽo đi sau Ngụy Đình. Hai người đi thẳng đến phòng Vip rồi vào trong. Bên trong đã sớm được bày soạn đồ ăn, chỉ trống đúng một ghế.

" Chắc là của Ngụy Đình." - Chương Hi chợt nghĩ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Ngụy Tổng, cuối cùng Ngài cũng đến rồi." - Giọng của người đàn ông trung niên vang lên, ông ta đứng dậy, cung kính trước Ngụy Đình.

Ngụy Đình chỉ nhìn ông ta một cái rồi đi đến chỗ còn trống, bỗng nhiên, hắn lại cau mày.

Nguỵ Đình quay sang nhìn phục vụ, ra hiệu lấy thêm một cái ghế rồi mới ngồi xuống.

" Vị này là..."

Một trong số đối tác đưa đôi mắt nhìn Chương Hi, tỏ vẻ lạ lẫm.

" A, tôi là Dạ Xuyên, Quản lý cấp cao của TopB. Hân hạnh được gặp."

" Thì ra là Quản lý. Được, hân hạnh."

Vừa lúc phục vụ mang ghế vào để ngay bên cạnh Ngụy Đình. Thấy cô vẫn còn đứng, hắn đưa mắt nhìn. Hiểu được ý hắn, Chương Hi vội ngồi xuống bên cạnh.

" Thế nào, cậu uống được chứ?"

" Vâng, một chút ạ." - Chương Hi dời tầm nhìn, nhanh chóng trả lời rồi cầm ngay ly rượu vang lên, đứng dậy cung kính mời...

Suốt bữa tiệc, cô không ăn được mấy, giờ thấy đầu quay cuồng, hình như chẳng còn được tỉnh táo. Tranh thủ lúc còn ý thức được điều mình nói, cô đã xin phép ra khỏi phòng.

Ngay khi đóng cửa phòng lại, cô chạy như bay đến nhà vệ sinh, nôn tháo. Bước đi của cô sau khi từ nhà vệ sinh ra trở nên loạng choạng, tập tễnh, đôi mắt trở nên lúc rõ lúc mờ. Cô cố gắng mở mắt thật to để nhìn đường nhưng chẳng có gì thay đổi. Cứ như thế, cô bám sát vào tường mà đi. Đi được một đoạn, Chương Hi bỗng ngồi thụp xuống sàn, tựa người vào tường, mắt nhắm tịt. Cô ngồi bất động nhưng thở mạnh. " Buồn ngủ quá...Hình như...bụng mình không ổn lắm" Dứt lời, cô im lìm, gục đầu xuống, một tay để sạt trên sàn, tay còn lại ôm bụng, hai chân duỗi thẳng cứ vậy mà ngủ, chẳng thèm để ý đến xung quanh.

Tại phòng Vip

Ngay sau khi Chương Hi rời đi, Ngụy Đình cũng uống thêm một ly rồi tự tàn tiệc. Mấy vị đối tác ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà hắn ta lại về sơm vậy.

" Ngụy Tổng, Ngài có việc gì sao?"

Người đàn ông ngồi bên cạnh bỗng ngẩng đầu lên hỏi Ngụy Đình, ngay lập tức bị hắn ném cho ánh nhìn khiến mặt mày tái ngắt, vội cúi đầu xuống.

Hắn rời phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nặc. Sau khi cúp máy, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống. Ngụy Đình bỏ điện thoại vào trong túi áo, trên tay hắn vẫn còn xách chiếc cặp mà Chương Hi mang đi làm hằng ngày. Mắt hắn nhìn quanh, tức tốc chạy thẳng về phía cuối hành lang...

Ngụy Đình đến phòng camera, nhìn thấy Chương Hi đang ngồi sệt dưới sàn nhà, bất giác hắn im lặng.

Lúc Ngụy Đình đến chỗ của Chương Hi thì cô vẫn còn nhắm nghiền mắt, hắn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngắm nghía gương mặt đang đỏ ửng vì say rượu của cô. Ánh mắt hắn đột nhiên trong thoáng chốc đã thay đổi, nó trở nên dịu dàng, chấp chứa sự cưng chiều.

" Tôi không biết tửu lượng em kém tới vậy đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Đùa Dành Cho Tiểu Thư

Số ký tự: 0