Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn
A
2025-01-03 21:53:43
Nghe giá, người phụ nữ lập tức quyết định mua.
"Em gái, cho chị hai cân."
Lâm Thanh Vân lấy cân ra, cân đúng hai cân thịt rồi đưa cho người phụ nữ.
"Hai đồng." Cô nói.
Người phụ nữ lấy từ túi ra hai đồng, đưa cho Lâm Thanh Vân rồi bỏ thịt vào giỏ và rời đi.
Không bao lâu, nhiều người khác cũng kéo đến mua. Chẳng mấy chốc, hai mươi cân thịt mà Lâm Thanh Vân mang theo đã bán sạch.
Sau đó, cô cất cân vào giỏ rồi dùng số tiền kiếm được mua gạo và bột mì.
Rời khỏi chợ đen, Lâm Thanh Vân rẽ vào một con hẻm vắng người, nhanh chóng cất toàn bộ số gạo và bột mì vào biệt thự không gian của mình.
Khi về đến nhà, mẹ Lâm đã tan làm và đang ở nhà. Thấy cô từ bên ngoài trở về, mẹ chỉ dặn dò: "Nhớ giữ sức khỏe nhé! Mấy ngày nữa phải về nhà trai rồi, lỡ bị ốm thì sao mà chu toàn được?"
Lâm Thanh Vân ậm ừ đáp lời rồi nhanh chóng về phòng. Cô khóa trái cửa, sau đó lập tức bước vào không gian của mình.
Cô đi vào biệt thự, lấy một chiếc xẻng nhỏ, rồi ra ngoài mảnh đất màu mỡ phía sau biệt thự.
Từ cửa hàng bách hóa, cô đã mua một số hạt giống. Vì chưa biết chất lượng thế nào, cô chỉ gieo thử một ít mỗi loại.
Sau khi gieo hạt xong, cô quay lại biệt thự và lên tầng hai. Trước đây cô chưa có cơ hội khám phá tầng hai, giờ có thời gian, cô quyết định lên xem thử.
Kiếp trước, cô rất chú trọng việc chăm sóc da nên mua không ít mỹ phẩm. Giờ đây, dù mới mười bảy tuổi nhưng cô vẫn nghĩ việc dưỡng da là cần thiết.
Vừa lên tầng hai, cô tìm thấy một lọ kem dưỡng da trên bàn trang điểm. Tuy nhiên, khi cầm lên, một cảnh tượng kỳ diệu lại xảy ra.
Ngay vị trí mà lọ kem dưỡng da vừa được nhấc lên, một lọ giống hệt xuất hiện ngay lập tức.
Lâm Thanh Vân cầm lọ kem dưỡng trong tay, lòng tràn đầy niềm vui khó tả.
Niềm vui này đến bất ngờ đến mức cô không biết nên phản ứng thế nào. Từ nay, cô sẽ không còn phải lo lắng về mỹ phẩm dưỡng da nữa.
"Rầm... rầm rầm rầm..."
Khi Lâm Thanh Vân đang âm thầm vui vẻ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô vội vàng bước ra khỏi căn biệt thự trong không gian, không kịp suy nghĩ thêm.
Khi Thanh Vân mở cửa, mẹ Lâm lập tức nhìn cô từ đầu đến chân.
"Con làm gì trong đó mà phải chốt cửa bên trong?" Mẹ Lâm không vui hỏi.
"Con vừa thay quần áo, nên mới khóa cửa." Lâm Thanh Vân bình thản trả lời.
Mẹ Lâm có chút nghi ngờ, nhưng thấy cô mặc đồ khác so với lúc về nhà nên cũng không nói thêm.
"Ban ngày ban mặt thay đồ gì chứ?" Mẹ Lâm hậm hực lẩm bẩm.
Lâm Thanh Vân cúi đầu, im lặng không nói.
Mẹ Lâm sợ nói nhiều sẽ khiến Lâm Thanh Vân phật lòng, nên cũng kiềm lại, nghĩ thầm: Nếu con bé đổi ý không chịu kết hôn nữa, chẳng phải tiền sính lễ 200 đồng sẽ đi tong sao?
"Con sắp lấy chồng rồi, mà không có bộ quần áo tử tế thì cũng không ra sao. Đây, mẹ cho con ít tiền, chiều ra mua vải về may một bộ mới, nghe chưa?" Mẹ Lâm dặn dò.
Thời đó, quần áo thường được vá chằng vá đụp, ít ai dám mua vải mới may đồ, trừ khi nhà có chuyện vui lớn.
Lâm Thanh Vân hiểu rõ tính cách keo kiệt của mẹ mình, để bà ta chịu bỏ tiền ra mua vải chẳng khác nào mất cả mạng sống. Hôm nay bà ta hào phóng như vậy, chắc chắn vì số tiền sính lễ kia.
Cô nhận tiền, khẽ nói: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."
Dù số tiền không nhiều, nhưng có còn hơn không, huống hồ mẹ Lâm còn cho cả phiếu vải nữa!
Mẹ Lâm dặn thêm vài câu rồi về phòng ngủ. Tối qua bà đã làm ca đêm, giờ mệt nhoài rồi.
Lâm Thanh Vân cầm tiền, nhưng chiều hôm đó cũng không ra ngoài. Cô quyết định nghỉ ngơi trong phòng, vì sáng sớm mai phải dậy sớm để kịp đón xe, cần tranh thủ ngủ bù.
________________________________________
Sáng hôm sau, chưa đến sáu giờ, tiếng gõ cửa "cộc cộc" đã vang lên ngoài nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Vân nghe tiếng liền tỉnh dậy ngay, thay đồ chuẩn bị ra mở cửa thì mẹ Lâm đã nhanh chân hơn, bước ra trước.
"Ai đấy?" Mẹ Lâm vừa ngáp vừa hỏi.
"Em gái, cho chị hai cân."
Lâm Thanh Vân lấy cân ra, cân đúng hai cân thịt rồi đưa cho người phụ nữ.
"Hai đồng." Cô nói.
Người phụ nữ lấy từ túi ra hai đồng, đưa cho Lâm Thanh Vân rồi bỏ thịt vào giỏ và rời đi.
Không bao lâu, nhiều người khác cũng kéo đến mua. Chẳng mấy chốc, hai mươi cân thịt mà Lâm Thanh Vân mang theo đã bán sạch.
Sau đó, cô cất cân vào giỏ rồi dùng số tiền kiếm được mua gạo và bột mì.
Rời khỏi chợ đen, Lâm Thanh Vân rẽ vào một con hẻm vắng người, nhanh chóng cất toàn bộ số gạo và bột mì vào biệt thự không gian của mình.
Khi về đến nhà, mẹ Lâm đã tan làm và đang ở nhà. Thấy cô từ bên ngoài trở về, mẹ chỉ dặn dò: "Nhớ giữ sức khỏe nhé! Mấy ngày nữa phải về nhà trai rồi, lỡ bị ốm thì sao mà chu toàn được?"
Lâm Thanh Vân ậm ừ đáp lời rồi nhanh chóng về phòng. Cô khóa trái cửa, sau đó lập tức bước vào không gian của mình.
Cô đi vào biệt thự, lấy một chiếc xẻng nhỏ, rồi ra ngoài mảnh đất màu mỡ phía sau biệt thự.
Từ cửa hàng bách hóa, cô đã mua một số hạt giống. Vì chưa biết chất lượng thế nào, cô chỉ gieo thử một ít mỗi loại.
Sau khi gieo hạt xong, cô quay lại biệt thự và lên tầng hai. Trước đây cô chưa có cơ hội khám phá tầng hai, giờ có thời gian, cô quyết định lên xem thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước, cô rất chú trọng việc chăm sóc da nên mua không ít mỹ phẩm. Giờ đây, dù mới mười bảy tuổi nhưng cô vẫn nghĩ việc dưỡng da là cần thiết.
Vừa lên tầng hai, cô tìm thấy một lọ kem dưỡng da trên bàn trang điểm. Tuy nhiên, khi cầm lên, một cảnh tượng kỳ diệu lại xảy ra.
Ngay vị trí mà lọ kem dưỡng da vừa được nhấc lên, một lọ giống hệt xuất hiện ngay lập tức.
Lâm Thanh Vân cầm lọ kem dưỡng trong tay, lòng tràn đầy niềm vui khó tả.
Niềm vui này đến bất ngờ đến mức cô không biết nên phản ứng thế nào. Từ nay, cô sẽ không còn phải lo lắng về mỹ phẩm dưỡng da nữa.
"Rầm... rầm rầm rầm..."
Khi Lâm Thanh Vân đang âm thầm vui vẻ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô vội vàng bước ra khỏi căn biệt thự trong không gian, không kịp suy nghĩ thêm.
Khi Thanh Vân mở cửa, mẹ Lâm lập tức nhìn cô từ đầu đến chân.
"Con làm gì trong đó mà phải chốt cửa bên trong?" Mẹ Lâm không vui hỏi.
"Con vừa thay quần áo, nên mới khóa cửa." Lâm Thanh Vân bình thản trả lời.
Mẹ Lâm có chút nghi ngờ, nhưng thấy cô mặc đồ khác so với lúc về nhà nên cũng không nói thêm.
"Ban ngày ban mặt thay đồ gì chứ?" Mẹ Lâm hậm hực lẩm bẩm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Vân cúi đầu, im lặng không nói.
Mẹ Lâm sợ nói nhiều sẽ khiến Lâm Thanh Vân phật lòng, nên cũng kiềm lại, nghĩ thầm: Nếu con bé đổi ý không chịu kết hôn nữa, chẳng phải tiền sính lễ 200 đồng sẽ đi tong sao?
"Con sắp lấy chồng rồi, mà không có bộ quần áo tử tế thì cũng không ra sao. Đây, mẹ cho con ít tiền, chiều ra mua vải về may một bộ mới, nghe chưa?" Mẹ Lâm dặn dò.
Thời đó, quần áo thường được vá chằng vá đụp, ít ai dám mua vải mới may đồ, trừ khi nhà có chuyện vui lớn.
Lâm Thanh Vân hiểu rõ tính cách keo kiệt của mẹ mình, để bà ta chịu bỏ tiền ra mua vải chẳng khác nào mất cả mạng sống. Hôm nay bà ta hào phóng như vậy, chắc chắn vì số tiền sính lễ kia.
Cô nhận tiền, khẽ nói: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."
Dù số tiền không nhiều, nhưng có còn hơn không, huống hồ mẹ Lâm còn cho cả phiếu vải nữa!
Mẹ Lâm dặn thêm vài câu rồi về phòng ngủ. Tối qua bà đã làm ca đêm, giờ mệt nhoài rồi.
Lâm Thanh Vân cầm tiền, nhưng chiều hôm đó cũng không ra ngoài. Cô quyết định nghỉ ngơi trong phòng, vì sáng sớm mai phải dậy sớm để kịp đón xe, cần tranh thủ ngủ bù.
________________________________________
Sáng hôm sau, chưa đến sáu giờ, tiếng gõ cửa "cộc cộc" đã vang lên ngoài nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Vân nghe tiếng liền tỉnh dậy ngay, thay đồ chuẩn bị ra mở cửa thì mẹ Lâm đã nhanh chân hơn, bước ra trước.
"Ai đấy?" Mẹ Lâm vừa ngáp vừa hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro