Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn
A
2025-01-03 21:53:43
“Cậu sẽ xuống nông thôn ở đâu vậy?” Vương Nguyệt Nga tò mò hỏi.
“Công xã Thanh Sơn.” Lâm Thanh Vân trả lời.
Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga lập tức vui mừng ra mặt: “Tuyệt quá, tớ cũng đến Công xã Thanh Sơn. Vậy là sau này chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”
Ban đầu, Vương Nguyệt Nga cứ nghĩ mình phải một thân một mình đi đến một nơi xa lạ, điều này khiến cô ấy lo lắng suốt. Nhưng giờ thì tốt rồi, có người quen đi cùng, cô ấy cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Trái ngược với sự hào hứng của Vương Nguyệt Nga, Lâm Thanh Vân tỏ ra rất bình thản.
“Cậu nghĩ Công xã Thanh Sơn sẽ thế nào?” Vương Nguyệt Nga hỏi tiếp.
Lâm Thanh Vân lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng đến nơi thì sẽ rõ thôi.”
Thực lòng mà nói, cô cũng không biết gì cả. Kiếp trước, cô chưa từng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nhưng cô từng nghe người ta kể về những khó khăn vất vả khi làm công việc này. Tuy nhiên, cô chưa từng trải qua, nên cũng không hiểu hết cảm giác ấy.
“Thanh Vân, tớ nghe nói Công xã Thanh Sơn cách đây rất xa, phải ngồi tàu mấy ngày liền mới đến nơi!”
Vương Nguyệt Nga bắt đầu thao thao bất tuyệt. Trước đây, vì không quen ai, cô ấy không biết tâm sự cùng ai. Giờ may mắn gặp người quen, cô ấy liền không ngừng nói chuyện.
Lâm Thanh Vân cũng không cản Vương Nguyệt Nga, để cô ấy tự nhiên nói mãi. Dù gì, cô cũng rất mong chờ cuộc sống sắp tới.
________________________________________
Chẳng mấy chốc, tàu đã vào ga. Mọi người tự giác xếp hàng ngay ngắn, đợi hành khách trên tàu xuống hết thì mới bắt đầu lên tàu.
Phần lớn người lên tàu lúc này đều là thanh niên trí thức đi xuống nông thôn, vì vậy tất cả đều được sắp xếp ngồi chung một toa.
Vị trí của Vương Nguyệt Nga cách Lâm Thanh Vân mấy chỗ ngồi. Vì muốn ngồi cạnh bạn mình, cô ấy liền đổi chỗ với người khác, rồi chuyển qua ngồi bên cạnh Lâm Thanh Vân.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Vương Nguyệt Nga mới nhận ra Lâm Thanh Vân chỉ mang theo một cái túi vải nhỏ.
“Thanh Vân, sao cậu mang ít đồ thế này?”
Chuyến này là đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, không biết bao giờ mới có thể trở về. Lâm Thanh Vân chỉ mang một túi nhỏ, không mang chăn gối gì cả, đến mùa đông thì làm sao chịu nổi?
Hơn nữa, thời buổi này bông vải cũng rất khó mua. Nếu không chuẩn bị sẵn từ trước, làm sao kịp may chăn trong thời gian ngắn?
Lâm Thanh Vân bối rối trả lời: “Mẹ tớ không kịp chuẩn bị đồ.”
Thực ra, không cần lo lắng vì trong không gian của cô có đầy đủ mọi thứ. Nhưng vì không muốn gây chú ý, cô đành lấy cớ này để giải thích.
Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga không tin lắm. Thời buổi này, chỉ cần cha mẹ thương con, khi biết con phải đi xa, chắc chắn sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết từ trước. Làm sao có chuyện không kịp?
Nhớ lại tin đồn và tính cách trọng nam khinh nữ của cha mẹ Lâm Thanh Vân, cô ấy liền hiểu ra. Chắc hẳn lần này Lâm Thanh Vân tự mình đăng ký đi làm thanh niên trí thức, cha mẹ Lâm không mấy quan tâm nên mới thế.
Nghĩ đến đây, Vương Nguyệt Nga không hỏi thêm, chỉ thuận theo lời bạn mình: “Nếu vậy thì đến Công xã Thanh Sơn rồi tính tiếp.”
Sau đó, cả hai không nhắc đến chuyện này nữa mà chuyển sang trò chuyện những chủ đề khác.
________________________________________
Tỉnh Bình, nơi Lâm Thanh Vân ở, nằm ở phía nam, trong khi Công xã Thanh Sơn ở gần phía bắc. Chuyến đi này, họ phải ngồi tàu suốt hai ngày hai đêm.
Ban đầu, những thanh niên trí thức vừa lên tàu đều rất hào hứng, tinh thần phấn chấn. Nhưng sau một ngày ngồi tàu, sự mới mẻ dần tan biến, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, chẳng còn tâm trí để ngắm phong cảnh bên ngoài nữa.
Vì tất cả đều ngồi ghế cứng, Lâm Thanh Vân ngồi lâu đến mức cảm thấy toàn thân ê ẩm. Dù có thể đứng dậy đi lại một chút trên tàu, nhưng không gian quá chật hẹp, hơn nữa thời tiết lúc này lại nóng nực. Rất nhiều người chen chúc trong cùng một toa tàu, không khí bên trong chẳng dễ chịu chút nào.
Hiện tại, tàu hỏa vẫn là loại tàu xanh cũ kỹ, không giống như sau này có điều hòa. Khi trời nóng, chỉ có vài chiếc quạt trần xoay vù vù. Dù cửa sổ có thể mở, nhưng toa tàu đông nghẹt người nên không khí cũng chẳng khá hơn.
“Công xã Thanh Sơn.” Lâm Thanh Vân trả lời.
Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga lập tức vui mừng ra mặt: “Tuyệt quá, tớ cũng đến Công xã Thanh Sơn. Vậy là sau này chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”
Ban đầu, Vương Nguyệt Nga cứ nghĩ mình phải một thân một mình đi đến một nơi xa lạ, điều này khiến cô ấy lo lắng suốt. Nhưng giờ thì tốt rồi, có người quen đi cùng, cô ấy cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Trái ngược với sự hào hứng của Vương Nguyệt Nga, Lâm Thanh Vân tỏ ra rất bình thản.
“Cậu nghĩ Công xã Thanh Sơn sẽ thế nào?” Vương Nguyệt Nga hỏi tiếp.
Lâm Thanh Vân lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng đến nơi thì sẽ rõ thôi.”
Thực lòng mà nói, cô cũng không biết gì cả. Kiếp trước, cô chưa từng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, nhưng cô từng nghe người ta kể về những khó khăn vất vả khi làm công việc này. Tuy nhiên, cô chưa từng trải qua, nên cũng không hiểu hết cảm giác ấy.
“Thanh Vân, tớ nghe nói Công xã Thanh Sơn cách đây rất xa, phải ngồi tàu mấy ngày liền mới đến nơi!”
Vương Nguyệt Nga bắt đầu thao thao bất tuyệt. Trước đây, vì không quen ai, cô ấy không biết tâm sự cùng ai. Giờ may mắn gặp người quen, cô ấy liền không ngừng nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Vân cũng không cản Vương Nguyệt Nga, để cô ấy tự nhiên nói mãi. Dù gì, cô cũng rất mong chờ cuộc sống sắp tới.
________________________________________
Chẳng mấy chốc, tàu đã vào ga. Mọi người tự giác xếp hàng ngay ngắn, đợi hành khách trên tàu xuống hết thì mới bắt đầu lên tàu.
Phần lớn người lên tàu lúc này đều là thanh niên trí thức đi xuống nông thôn, vì vậy tất cả đều được sắp xếp ngồi chung một toa.
Vị trí của Vương Nguyệt Nga cách Lâm Thanh Vân mấy chỗ ngồi. Vì muốn ngồi cạnh bạn mình, cô ấy liền đổi chỗ với người khác, rồi chuyển qua ngồi bên cạnh Lâm Thanh Vân.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Vương Nguyệt Nga mới nhận ra Lâm Thanh Vân chỉ mang theo một cái túi vải nhỏ.
“Thanh Vân, sao cậu mang ít đồ thế này?”
Chuyến này là đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, không biết bao giờ mới có thể trở về. Lâm Thanh Vân chỉ mang một túi nhỏ, không mang chăn gối gì cả, đến mùa đông thì làm sao chịu nổi?
Hơn nữa, thời buổi này bông vải cũng rất khó mua. Nếu không chuẩn bị sẵn từ trước, làm sao kịp may chăn trong thời gian ngắn?
Lâm Thanh Vân bối rối trả lời: “Mẹ tớ không kịp chuẩn bị đồ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra, không cần lo lắng vì trong không gian của cô có đầy đủ mọi thứ. Nhưng vì không muốn gây chú ý, cô đành lấy cớ này để giải thích.
Nghe vậy, Vương Nguyệt Nga không tin lắm. Thời buổi này, chỉ cần cha mẹ thương con, khi biết con phải đi xa, chắc chắn sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết từ trước. Làm sao có chuyện không kịp?
Nhớ lại tin đồn và tính cách trọng nam khinh nữ của cha mẹ Lâm Thanh Vân, cô ấy liền hiểu ra. Chắc hẳn lần này Lâm Thanh Vân tự mình đăng ký đi làm thanh niên trí thức, cha mẹ Lâm không mấy quan tâm nên mới thế.
Nghĩ đến đây, Vương Nguyệt Nga không hỏi thêm, chỉ thuận theo lời bạn mình: “Nếu vậy thì đến Công xã Thanh Sơn rồi tính tiếp.”
Sau đó, cả hai không nhắc đến chuyện này nữa mà chuyển sang trò chuyện những chủ đề khác.
________________________________________
Tỉnh Bình, nơi Lâm Thanh Vân ở, nằm ở phía nam, trong khi Công xã Thanh Sơn ở gần phía bắc. Chuyến đi này, họ phải ngồi tàu suốt hai ngày hai đêm.
Ban đầu, những thanh niên trí thức vừa lên tàu đều rất hào hứng, tinh thần phấn chấn. Nhưng sau một ngày ngồi tàu, sự mới mẻ dần tan biến, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, chẳng còn tâm trí để ngắm phong cảnh bên ngoài nữa.
Vì tất cả đều ngồi ghế cứng, Lâm Thanh Vân ngồi lâu đến mức cảm thấy toàn thân ê ẩm. Dù có thể đứng dậy đi lại một chút trên tàu, nhưng không gian quá chật hẹp, hơn nữa thời tiết lúc này lại nóng nực. Rất nhiều người chen chúc trong cùng một toa tàu, không khí bên trong chẳng dễ chịu chút nào.
Hiện tại, tàu hỏa vẫn là loại tàu xanh cũ kỹ, không giống như sau này có điều hòa. Khi trời nóng, chỉ có vài chiếc quạt trần xoay vù vù. Dù cửa sổ có thể mở, nhưng toa tàu đông nghẹt người nên không khí cũng chẳng khá hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro