Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

A

2025-01-03 21:53:43

“Sao lại mặn thế này nhỉ?” Vương Nguyệt Nga lẩm bẩm, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Thanh Vân đầy bất mãn.

“Thanh Vân, rõ ràng bánh này mặn như vậy, sao cậu còn bảo là ngon?”

Lâm Thanh Vân nhìn cô ấy với vẻ vô tội:

“Đây là lần đầu cậu làm món này. Nếu tớ chê không ngon ngay, chẳng phải sẽ làm cậu mất tinh thần sao?”

Vương Nguyệt Nga nghẹn lời, nghĩ đến việc Lâm Thanh Vân nói vậy chỉ vì muốn cô ấy vui, nên cũng không dám trách thêm.

Dù bánh bột ngô mặn, nhưng vì lương thực quý giá, cả hai vẫn cố gắng ăn hết, uống nước để trôi bớt vị mặn. Tuy nhiên, tối đó, cả hai phải dậy đi vệ sinh nhiều lần vì uống quá nhiều nước, đến mức không ngủ yên được.

Sáng hôm sau, hai người đều trông mệt mỏi, uể oải. May mắn thay, đội trưởng vẫn còn nể tình họ vừa cứu mạng cháu trai của mình, nên công việc được giao cũng nhẹ nhàng hơn.

Lúc này đang là giữa tháng tám, mùa thu hoạch lạc. Người dân phải nhổ lạc lên từ ruộng, gánh về sân phơi, sau đó nhặt từng củ. Công việc nhặt lạc thường được giao cho người già và phụ nữ yếu sức.

Đội trưởng sắp xếp cho Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga nhặt lạc ở sân phơi, trong khi các nữ thanh niên trí thức khác phải ra đồng nhổ lạc cùng dân làng. Những người đàn ông khỏe mạnh thì chịu trách nhiệm gánh lạc về sân.

Người dân trong làng không ai phàn nàn về cách sắp xếp này, bởi họ hiểu rằng Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga đã cứu cháu trai đội trưởng. Ông ấy chiếu cố họ là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, các thanh niên trí thức khác lại không mấy vui vẻ. Họ cảm thấy bất mãn vì cùng là thanh niên trí thức như nhau, nhưng Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga lại được giao công việc nhẹ nhàng hơn.

Người bức xúc nhất chính là Lưu Tâm Vũ. Thực ra, từ lâu cô ta đã không vừa ý khi thấy Lâm Thanh Vân được ưu ái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đội trưởng, tôi không đồng ý với cách sắp xếp này! Chúng tôi đều là trí thức, tại sao họ được làm việc nhẹ, còn chúng tôi thì phải làm những việc nặng nhọc?” Lưu Tâm Vũ lớn tiếng phản đối.

Đội trưởng Vương Thắng Lợi lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén:

“Dựa vào đâu à? Dựa vào việc tôi giao việc gì, người ta đều làm cẩn thận, không như cô lúc nào cũng chọn việc, kêu ca, không chịu làm việc tử tế.”

Những năm qua, có không ít thanh niên trí thức được cử xuống làng. Lúc đầu, đội trưởng từng mong họ sẽ góp phần xây dựng đội, nhưng dần dần ông ấy nhận ra, nhiều người chỉ giỏi gây chuyện, chẳng làm được việc gì ra hồn.

Lưu Tâm Vũ không cam tâm, tiếp tục tranh cãi:

“Đội trưởng, dù thế nào đi nữa, cách làm của ông là không công bằng. Nếu hôm nay ông không cho chúng tôi một lời giải thích, tôi sẽ lên công xã để đòi công bằng!”

Vương Thắng Lợi bật cười vì tức: “Được thôi! Các cô muốn đến công xã đòi công bằng thì cứ đi! Tôi làm đội trưởng nhiều năm như vậy, tự hỏi chưa từng làm điều gì có lỗi với đội, cũng chẳng có gì không công bằng với mọi người. Dù lãnh đạo công xã có đến kiểm tra thì tôi cũng chẳng có gì phải sợ.”

Với đội Hồng Kỳ này, bất kể là dân làng hay những thanh niên trí thức về đây, ông ấy đều có thể vỗ ngực mà đảm bảo rằng mình chưa từng đối xử bất công. Nhiệm vụ được phân chia một cách công bằng, không mập mờ, cũng chẳng giống một số đội khác làm khó dễ cho thanh niên trí thức.

Nghe xong lời của Vương Thắng Lợi, đám thanh niên trí thức đứng đó im thin thít. Thành thật mà nói, đội trưởng Vương là người rất tốt, đặc biệt quan tâm đến những người trẻ từ thành phố về đây. Ngay từ lúc họ mới đến, ông ấy đã sắp xếp cho họ những công việc nhẹ nhàng hơn.

Thực ra, trong nhóm thanh niên trí thức, không ai có ý kiến về việc đội trưởng giao cho Lâm Thanh Vân và nhóm của cô những công việc tương tự. Dù sao, trước kia họ cũng từng trải qua những việc như thế.

Cho đến giờ, dù họ đã ở đây nhiều năm, nhưng công việc mà đội trưởng sắp xếp vẫn không quá nặng nhọc. Ví dụ như những nam thanh niên trí thức, công việc họ làm hiện tại so với các lao động khỏe mạnh trong làng rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

Số ký tự: 0