Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

A

2025-01-03 21:53:43

Rõ ràng, người ta không tin hai cô gái mảnh mai như Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga có thể cứu người từ dưới sông lên. Họ đoán chắc rằng Cường Tử tự mình bơi lên được, còn hai cô gái chỉ giúp đỡ một chút mà thôi.

Mấy cô dì lớn tuổi khác nghe vậy cũng tò mò nhìn về phía Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga, chờ đợi câu trả lời.

Vương Nguyệt Nga nghe vậy, không đợi Lâm Thanh Vân lên tiếng, đã hăng hái kể lại chi tiết chuyện hôm đó với vẻ mặt đầy tự hào.

Mấy cô dì nghe kể xong, ai nấy đều ngạc nhiên không thốt nên lời.

“Trời ơi, hóa ra thật sự là hai cô cứu thằng bé à!” Một bác gái thốt lên, như vừa hiểu ra.

“Bà Trần kia, vừa rồi thanh niên trí thức Vương đã kể hết sự việc rồi, nếu không phải họ cứu, làm sao biết rõ ràng thế được!” Một bác gái khác đứng bên cạnh chen vào, có chút khó chịu.

“Bà Vương này, tôi chẳng qua là hỏi thêm một câu thôi, cần gì phải làm căng thế!” Bà Trần liếc mắt phản bác.

Cứ thế, hai bà bắt đầu đôi co, càng nói càng lớn tiếng. Mấy bà còn lại thì chỉ đứng xem, cười thầm trước màn khẩu chiến.

Một thím tốt bụng quay sang giải thích với Lâm Thanh Vân:

“Thanh niên trí thức Lâm, hai người họ từ trẻ đã thế rồi, cứ động một chút là cãi nhau. Cô đừng để bụng, họ cãi chán thì sẽ tự dừng thôi.”

Nghe vậy, Lâm Thanh Vân cũng yên tâm, không bận tâm nữa, mà còn tò mò đứng xem như những người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lúc sau, có người mang lạc đến, khiến mọi người ngừng tranh cãi, quay lại làm việc.

Lâm Thanh Vân quan sát cách họ tách lạc, rồi làm theo. Ban đầu còn hơi vụng về, nhưng làm quen tay, cô cũng thấy thuần thục hơn. Chỉ là tay cô đã bị dính đầy bùn đất.

Nhìn cách làm việc của Lâm Thanh Vân và Vương Nguyệt Nga, mấy bác gái tỏ ra rất hài lòng.

“Cô thanh niên trí thức Lâm, không ngờ cô vừa xinh đẹp lại vừa khéo léo, làm việc nhanh nhẹn thế này! Không giống mấy cô gái thanh niên trí thức khác ở viện kia, đến giờ làm việc vẫn lóng ngóng, còn không bằng một bà già như tôi!” Bà Trần vừa cười vừa nói.

Mấy người phụ nữ khác nghe vậy cũng gật đầu phụ họa:

“Mấy người thanh niên trí thức đó trông chẳng giống như đến xây dựng nông thôn gì cả. Làm chút việc đã kêu ca đủ kiểu, đúng là không thể so với cô thanh niên trí thức Lâm được!”

Nghe họ trò chuyện, Lâm Thanh Vân cũng ngầm hiểu rằng người dân trong đội có không ít bất mãn với những thanh niên trí thức đến trước đây.

Nghĩ lại cũng phải. Sản lượng nông sản mỗi năm chỉ có hạn, nếu không có nhóm thanh niên trí thức, phần chia cho từng nhà sẽ nhiều hơn. Nhưng khi có thanh niên trí thức, phần lương thực phải chia ra thêm, tất nhiên dân làng sẽ không vui nếu những người đó làm việc không ra gì.

Dù hiện giờ lương thực được chia theo công điểm, nhưng nếu công điểm của trí thức không đủ để đổi lấy lương thực, đội chắc chắn cũng không thể để mặc họ chết đói. Thế là phải tạm ứng lương thực cho họ. Còn chuyện trả nợ, ai mà biết khi nào họ mới trả được? Đã không đủ ăn, lấy gì trả nợ?

Khi mấy bác gái đang nói chuyện rôm rả, Lâm Thanh Vân bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói của người đó vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

Số ký tự: 0