Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn
A
2025-01-03 21:53:43
"Chị Lâm, chị nhổ xong cây lạc này rồi mà!"
"Hả?" Lâm Thanh Vân giật mình, nhìn xuống tay mới phát hiện cây lạc đã sạch trơn.
"Chị Lâm, có phải chị vui quá vì sắp gặp anh trai em không?" Trần Cẩm Sắc cười tinh nghịch, ngước mắt hỏi.
Lâm Thanh Vân im lặng.
Cô bé này, thật sự không chịu từ bỏ ý định ghép cô làm chị dâu sao?
"Chị Lâm…" Trần Cẩm Sắc định nói tiếp, nhưng ánh mắt bỗng lóe lên, rồi như chú ngựa hoang thoát cương, cô bé chạy ào đi.
Tốc độ đó nhanh đến mức sánh ngang với vận động viên chạy nước rút. Lâm Thanh Vân chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, rồi bóng dáng cô bé đã biến mất.
“Anh… anh ơi…” Trần Cẩm Sắc vừa chạy vừa gọi lớn.
Khi Lâm Thanh Vân quay lại nhìn, cô thấy trên con đường phía xa có một người đàn ông cao lớn đang đứng. Do khoảng cách khá xa, cô chỉ loáng thoáng nhìn được vóc dáng khỏe khoắn cùng dáng đứng thẳng tắp của anh.
Chẳng mấy chốc, Trần Cẩm Sắc đã chạy đến trước mặt người đàn ông, và anh nhanh chóng cúi xuống, bế cô bé lên từ mặt đất.
Không biết cô bé đã nói gì với người đàn ông, chỉ thấy anh quay đầu nhìn về phía này, sau đó bế cô bé tiến lại gần.
Mấy bà cô gần đó hiển nhiên đã quen với cảnh này, nên khi thấy cô bé chạy vội đi, lập tức đoán ra được chuyện gì.
“Chắc chắn là cậu con trai nhà họ Trần đã về rồi.” Bà Vương cười nói.
“Còn phải nói sao! Lần nào thằng nhóc nhà họ Trần về, con bé này cũng vui mừng chạy ra đón như thế.”
Nghe mấy lời này, Lâm Thanh Vân không khỏi cảm thán, tình cảm của anh em nhà họ Trần thật sự rất tốt! Không giống như cô và Lâm Chí Cường.
Dù từ nhỏ cô đã luôn coi Lâm Chí Cường là em trai mà yêu thương, nhưng cậu ta lại chẳng bao giờ xem cô là chị gái.
Khi mẹ Lâm định bán cô cho một ông già, Lâm Chí Cường rõ ràng biết chuyện nhưng lại không hề có ý khuyên can. Ngược lại, cậu ta còn trách mẹ Lâm vì quá chần chừ, không bán cô sớm hơn để cậu ta sớm có tiền mua việc làm.
Lâm Thanh Vân nghĩ đến đây, thì tiếng gọi trong trẻo của Trần Cẩm Sắc vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Chị Lâm, chị nhìn đi, đây là anh trai của em."
Giọng nói trong trẻo, vui vẻ của Trần Cẩm Sắc làm Lâm Thanh Vân bừng tỉnh. Cô ngước mắt nhìn sang phía Cẩm Sắc, nhưng khi thấy người anh trai mà cô nhắc tới, Lâm Thanh Vân lập tức sững người.
Mặc dù gương mặt này giờ vẫn còn nét non nớt, chưa chín chắn như kiếp trước, nhưng Lâm Thanh Vân chỉ cần liếc một cái là nhận ra người trước mặt chính là đại gia thương trường nổi tiếng, Trần Húc Đông.
Kiếp trước, Trần Húc Đông được biết đến với một đế chế kinh doanh trải dài từ bất động sản, thời trang, đến cả ngành mỹ phẩm. Bất kỳ lĩnh vực nào có thể sinh lợi, hầu như đều có sự tham gia của anh.
Khoan đã, hình như trước đó cô có nghe Cẩm Sắc nói qua, rằng anh trai cô bé tên là Trần Húc Đông. Khi đó, cô chỉ nghe qua lời kể đầy tự hào của cô bé về anh trai mình mà không để tâm lắm.
Không ngờ, anh trai của cô bé lại chính là đại gia thương trường kiếp trước! Nghĩ đến việc cô bé đáng yêu này giờ đang ríu rít gọi mình là " chị Lâm" với vẻ vô cùng thân thiết, lòng Lâm Thanh Vân không khỏi dâng lên cảm giác phấn khích.
Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Giờ đã biết Trần Húc Đông là đại gia thương trường tương lai, Lâm Thanh Vân tự nhủ không nên kỳ vọng quá nhiều vào mối quan hệ này. Đừng nói tới những thiên kim nhà giàu từng chạy theo anh ở kiếp trước, ngay tại đại đội này cũng có không ít cô gái chưa chồng để mắt đến anh, chưa kể các nữ thanh niên trí thức từ viện khoa học nữa.
Vì tương lai của bản thân, cô quyết định giữ khoảng cách với Trần Húc Đông, tránh để trở thành "đối thủ" trong mắt các cô gái kia.
Thấy Lâm Thanh Vân sau khi gặp anh trai mình lại bỗng dưng có vẻ khác thường, Trần Cẩm Sắc không khỏi thắc mắc.
"Hả?" Lâm Thanh Vân giật mình, nhìn xuống tay mới phát hiện cây lạc đã sạch trơn.
"Chị Lâm, có phải chị vui quá vì sắp gặp anh trai em không?" Trần Cẩm Sắc cười tinh nghịch, ngước mắt hỏi.
Lâm Thanh Vân im lặng.
Cô bé này, thật sự không chịu từ bỏ ý định ghép cô làm chị dâu sao?
"Chị Lâm…" Trần Cẩm Sắc định nói tiếp, nhưng ánh mắt bỗng lóe lên, rồi như chú ngựa hoang thoát cương, cô bé chạy ào đi.
Tốc độ đó nhanh đến mức sánh ngang với vận động viên chạy nước rút. Lâm Thanh Vân chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, rồi bóng dáng cô bé đã biến mất.
“Anh… anh ơi…” Trần Cẩm Sắc vừa chạy vừa gọi lớn.
Khi Lâm Thanh Vân quay lại nhìn, cô thấy trên con đường phía xa có một người đàn ông cao lớn đang đứng. Do khoảng cách khá xa, cô chỉ loáng thoáng nhìn được vóc dáng khỏe khoắn cùng dáng đứng thẳng tắp của anh.
Chẳng mấy chốc, Trần Cẩm Sắc đã chạy đến trước mặt người đàn ông, và anh nhanh chóng cúi xuống, bế cô bé lên từ mặt đất.
Không biết cô bé đã nói gì với người đàn ông, chỉ thấy anh quay đầu nhìn về phía này, sau đó bế cô bé tiến lại gần.
Mấy bà cô gần đó hiển nhiên đã quen với cảnh này, nên khi thấy cô bé chạy vội đi, lập tức đoán ra được chuyện gì.
“Chắc chắn là cậu con trai nhà họ Trần đã về rồi.” Bà Vương cười nói.
“Còn phải nói sao! Lần nào thằng nhóc nhà họ Trần về, con bé này cũng vui mừng chạy ra đón như thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe mấy lời này, Lâm Thanh Vân không khỏi cảm thán, tình cảm của anh em nhà họ Trần thật sự rất tốt! Không giống như cô và Lâm Chí Cường.
Dù từ nhỏ cô đã luôn coi Lâm Chí Cường là em trai mà yêu thương, nhưng cậu ta lại chẳng bao giờ xem cô là chị gái.
Khi mẹ Lâm định bán cô cho một ông già, Lâm Chí Cường rõ ràng biết chuyện nhưng lại không hề có ý khuyên can. Ngược lại, cậu ta còn trách mẹ Lâm vì quá chần chừ, không bán cô sớm hơn để cậu ta sớm có tiền mua việc làm.
Lâm Thanh Vân nghĩ đến đây, thì tiếng gọi trong trẻo của Trần Cẩm Sắc vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Chị Lâm, chị nhìn đi, đây là anh trai của em."
Giọng nói trong trẻo, vui vẻ của Trần Cẩm Sắc làm Lâm Thanh Vân bừng tỉnh. Cô ngước mắt nhìn sang phía Cẩm Sắc, nhưng khi thấy người anh trai mà cô nhắc tới, Lâm Thanh Vân lập tức sững người.
Mặc dù gương mặt này giờ vẫn còn nét non nớt, chưa chín chắn như kiếp trước, nhưng Lâm Thanh Vân chỉ cần liếc một cái là nhận ra người trước mặt chính là đại gia thương trường nổi tiếng, Trần Húc Đông.
Kiếp trước, Trần Húc Đông được biết đến với một đế chế kinh doanh trải dài từ bất động sản, thời trang, đến cả ngành mỹ phẩm. Bất kỳ lĩnh vực nào có thể sinh lợi, hầu như đều có sự tham gia của anh.
Khoan đã, hình như trước đó cô có nghe Cẩm Sắc nói qua, rằng anh trai cô bé tên là Trần Húc Đông. Khi đó, cô chỉ nghe qua lời kể đầy tự hào của cô bé về anh trai mình mà không để tâm lắm.
Không ngờ, anh trai của cô bé lại chính là đại gia thương trường kiếp trước! Nghĩ đến việc cô bé đáng yêu này giờ đang ríu rít gọi mình là " chị Lâm" với vẻ vô cùng thân thiết, lòng Lâm Thanh Vân không khỏi dâng lên cảm giác phấn khích.
Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Giờ đã biết Trần Húc Đông là đại gia thương trường tương lai, Lâm Thanh Vân tự nhủ không nên kỳ vọng quá nhiều vào mối quan hệ này. Đừng nói tới những thiên kim nhà giàu từng chạy theo anh ở kiếp trước, ngay tại đại đội này cũng có không ít cô gái chưa chồng để mắt đến anh, chưa kể các nữ thanh niên trí thức từ viện khoa học nữa.
Vì tương lai của bản thân, cô quyết định giữ khoảng cách với Trần Húc Đông, tránh để trở thành "đối thủ" trong mắt các cô gái kia.
Thấy Lâm Thanh Vân sau khi gặp anh trai mình lại bỗng dưng có vẻ khác thường, Trần Cẩm Sắc không khỏi thắc mắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro