Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

A

2025-01-03 21:53:43

Trần Húc Đông vừa bế Trần Cẩm Sắc đến cổng sân, cô bé đã lớn tiếng gọi:

"Mẹ ơi, anh cả về rồi!"

Mẹ Trần vừa nghe con gái gọi, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Quả nhiên, bà nhìn thấy đứa con trai đã nửa tháng nay không gặp, giờ đang đứng ở cổng sân, bế theo cô con gái nhỏ.

"Con về rồi đấy à, Húc Đông?" Mẹ Trần vui mừng nói.

"Vâng, con về rồi." Trần Húc Đông mỉm cười đáp.

"Tốt rồi, về là tốt rồi. Mau đặt em xuống, rồi vào rửa tay đi." Mẹ Trần hớn hở nói.

Suốt nửa tháng con trai đi xa, lòng bà lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Giờ thấy con bình an trở về, bà mừng không sao tả xiết.

Vào đến sân, Trần Húc Đông đặt em gái xuống, rồi đi vào bếp múc một chậu nước mang ra.

"Cẩm Sắc, mau lại đây rửa tay." Anh gọi.

Trần Cẩm Sắc lập tức chạy tới, thò tay vào nước rửa sạch. Bàn tay cô bé trước đó đầy bùn đất sau khi hái lạc, chỉ chốc lát nước trong chậu đã đục ngầu.

Mẹ Trần nhìn thấy chậu nước bẩn, liền cau mày hỏi:

"Con lại đi nghịch bùn đất phải không? Tay chân dơ bẩn thế này."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Cẩm Sắc lắc lắc tay, hất bớt nước rồi cãi lại:

"Mẹ, mẹ đừng mắng oan cho con. Hôm nay con không nghịch bùn đất đâu."

"Không nghịch thì sao tay lại bẩn thế kia?"

"Con đi giúp chị Lâm hái lạc đấy."

Mẹ Trần từng nghe con gái nhắc đến chị Lâm, người vừa mới xuống nông thôn không lâu. Giờ nghe con nói đi giúp cô ấy hái lạc, mặt bà liền cau lại sâu hơn.

Quả nhiên đám thanh niên trí thức trẻ xuống nông thôn chẳng ai là người tốt. Suốt ngày nghĩ cách lười biếng, thậm chí còn kéo cả con nít như con gái bà vào làm việc cho mình.

"Chẳng lẽ là chị Lâm bảo con giúp việc sao?" Mẹ Trần khó chịu hỏi.

Trần Cẩm Sắc vội vàng lắc đầu:

"Không phải đâu! Chị Lâm không cho con giúp, là con tự muốn làm thôi. Mẹ, mẹ đừng trách oan chị Lâm."

Nếu mẹ hiểu nhầm, chị Lâm biết được chắc chắn sẽ buồn lắm.

Nghe con gái nói vậy, mẹ Trần thoáng ngạc nhiên. Bà không ngờ con gái mình lại thích người tên Lâm Thanh Vân đến vậy.

Tính cách con gái bà ra sao, bà biết rất rõ. Nếu không thật lòng quý mến, nó tuyệt đối sẽ không chủ động giúp người khác.

"Sao con lại muốn giúp chị Lâm?" Mẹ Trần mỉm cười hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Cẩm Sắc hớn hở đáp:

"Mẹ, chị Lâm tốt lắm, con muốn chị ấy làm chị dâu của con."

Nụ cười trên mặt mẹ Trần thoáng cứng lại. Bà không ngờ con gái mình lại nói ra câu đó.

Đúng lúc này, Trần Húc Đông từ bếp bê chậu nước ra nghe được câu nói của em gái, suýt nữa thì ngã sõng soài xuống đất cùng cái chậu.

"Con gái, những gì con vừa nói là thật sao?" Mẹ Trần khó khăn hỏi.

Trần Cẩm Sắc không nhận ra sự khác lạ trên mặt mẹ, chỉ tiếp tục nói về những điểm tốt của chị Lâm:

"Mẹ, nếu mẹ gặp chị Lâm, mẹ nhất định cũng sẽ thích chị ấy. Chị Lâm tốt hơn mọi người trong đội chúng ta nhiều. Không chỉ cho con kẹo, mà lần trước còn bảo vệ con khi gặp nguy hiểm nữa!"

" Tiểu Sắc, người ta vừa mới chuyển đến đội chúng ta, người đó là người như thế nào chúng ta còn chưa rõ, sao con lại chắc chắn rằng chị Lâm là người tốt chứ?" Mẹ Trần nhẹ giọng nói.

Nghe mẹ mình nói vậy, Trần Cẩm Sắc lập tức không đồng ý. Để mẹ tin rằng những điều cô bé nói là sự thật, Cẩm Sắc vội vàng kể lại chuyện chị Lâm Thanh Vân từng cứu cháu của đội trưởng bên bờ sông.

Cô bé cũng không quên kể thêm chuyện lần trước khi họ lên núi nhặt củi, Cẩu Đản trốn trong bụi cỏ cố tình dọa bọn họ.

"Hôm đó tụi con sợ chết khiếp, nhưng chị Lâm đã đứng chắn trước mặt bọn con và nói sẽ bảo vệ tụi con. Sau đó chị ấy còn một mình chạy đến bụi cỏ kiểm tra tình hình nữa!"

Vừa nói, Trần Cẩm Sắc bỗng nhận ra mình đã lỡ miệng. Cô vội đưa tay che miệng lại.

Trước đó cô bé đã hứa với Cẩu Đản sẽ không kể chuyện cậu ta cố tình dọa họ ra ngoài, vậy mà bây giờ cô bé lại lỡ nói hết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại 70, Ta Mang Không Gian Một Mình Xuống Nông Thôn

Số ký tự: 0