Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 20
Mễ Phạn Đích Mễ
2024-11-21 13:07:28
Lúc trước, anh vẫn luôn hối hận vì mình đã xuyên qua quá muộn, bỏ lỡ đại hoàng ngư cho nên cũng không nhớ đến chuyện chia nhà, lúc này vừa nghe cha anh nói tới, anh mới nhớ ra.
Bác cả Diệp ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, cây lớn thì nhánh lớn là chuyện đương nhiên.
Bác hai Diệp ngược lại có hơi hoang mang: "Cha, chuyện này... Mọi chuyện còn đang tốt đẹp mà, tại sao lại phải chia nhà... A!?"
Bác hai Diệp còn chưa kịp dứt lời, vợ của ông ta đã dùng khuỷu tay huých ông ta một cái, ông ta có hơi sửng sốt, hơi liếc mắt nhìn vợ mình, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Diệu Đông trợn tròn mắt, trong nhà anh hai của anh là người thật thà nhất, chị dâu thứ hai của anh là người có mắt nhìn nhất, hai người bù qua sớt lại cho nhau, thật hoàn hảo!
Người nhìn anh không vừa mắt nhất cũng là chị dâu thứ hai...
Cũng chỉ vì cha mẹ anh để mọi người tự kiếm tiền, tự chi tiêu, đồ ăn thức uống hằng ngày đều dựa vào thu hoạch ruộng vườn và đào hair sản, không phải tiêu tiền, cho nên cái nhà này mới có thể miễn cưỡng hòa thuận lâu như vậy, nếu không thì đã lật trời lên từ lâu rồi.
Lí do vì sao ~
Đương nhiên là vì anh kéo chân họ ~
Cha Diệp liếc nhìn anh hai một chút, ông mở hộp sắt nhỏ hình tròn chứa thuốc lào ra, không nhanh không chậm bắt đầu nặn thuốc lào, ngoài miệng nói: "Có tiền rồi còn không muốn chia nhà, con còn muốn một nhà chen chúc nhau ở một chỗ? Thân hương?"
Lần này ai cũng không dám nói vì sợ bị phản bác!
Diệp Diệu Đông ngồi trên ghế, vắt chân rung đùi, anh nhìn đám người trong lòng rõ ràng có tham vọng nhưng cái gì cũng không dám nói, anh không hề sợ hãi, cứ như vậy mà nói ra: "Đúng vậy, thưa cha, bây giờ chúng con đã lập gia đình rồi, đã đến lúc phải phân chia nhà cửa, xây nhà mới để ở rộng rãi hơn một cũng tốt.
"Cha sợ anh sẽ chết đói đấy!" Cha Diệp tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Hả, hả, cũng không đến mức đó, cũng không đến mức đó, sau khi chia nhà, con nhất định sẽ siêng năng chăm chỉ làm việc!"
"Làm sao để chăm chỉ và làm việc chăm chỉ?"
"Ừm... Anh cả và anh hai làm sao để chăm chỉ thì con học theo là được mà."
"Có quỷ mới tin ảnh!"
Diệp Diệu Đông: "..."
Anh đang nghiêm túc, nhưng mà không một ai chịu tin anh...
Bà cụ trấn an vỗ vỗ Diệp Diệu Đông, bà ấy cũng nói: "Sau khi chia nhà, mỗi người có một cuộc sống riêng cũng tốt, xa thơm gần thối, thật ra cũng nên sớm chia nhà rồi,"
Bác cả Diệp ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, cây lớn thì nhánh lớn là chuyện đương nhiên.
Bác hai Diệp ngược lại có hơi hoang mang: "Cha, chuyện này... Mọi chuyện còn đang tốt đẹp mà, tại sao lại phải chia nhà... A!?"
Bác hai Diệp còn chưa kịp dứt lời, vợ của ông ta đã dùng khuỷu tay huých ông ta một cái, ông ta có hơi sửng sốt, hơi liếc mắt nhìn vợ mình, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Diệu Đông trợn tròn mắt, trong nhà anh hai của anh là người thật thà nhất, chị dâu thứ hai của anh là người có mắt nhìn nhất, hai người bù qua sớt lại cho nhau, thật hoàn hảo!
Người nhìn anh không vừa mắt nhất cũng là chị dâu thứ hai...
Cũng chỉ vì cha mẹ anh để mọi người tự kiếm tiền, tự chi tiêu, đồ ăn thức uống hằng ngày đều dựa vào thu hoạch ruộng vườn và đào hair sản, không phải tiêu tiền, cho nên cái nhà này mới có thể miễn cưỡng hòa thuận lâu như vậy, nếu không thì đã lật trời lên từ lâu rồi.
Lí do vì sao ~
Đương nhiên là vì anh kéo chân họ ~
Cha Diệp liếc nhìn anh hai một chút, ông mở hộp sắt nhỏ hình tròn chứa thuốc lào ra, không nhanh không chậm bắt đầu nặn thuốc lào, ngoài miệng nói: "Có tiền rồi còn không muốn chia nhà, con còn muốn một nhà chen chúc nhau ở một chỗ? Thân hương?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này ai cũng không dám nói vì sợ bị phản bác!
Diệp Diệu Đông ngồi trên ghế, vắt chân rung đùi, anh nhìn đám người trong lòng rõ ràng có tham vọng nhưng cái gì cũng không dám nói, anh không hề sợ hãi, cứ như vậy mà nói ra: "Đúng vậy, thưa cha, bây giờ chúng con đã lập gia đình rồi, đã đến lúc phải phân chia nhà cửa, xây nhà mới để ở rộng rãi hơn một cũng tốt.
"Cha sợ anh sẽ chết đói đấy!" Cha Diệp tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Hả, hả, cũng không đến mức đó, cũng không đến mức đó, sau khi chia nhà, con nhất định sẽ siêng năng chăm chỉ làm việc!"
"Làm sao để chăm chỉ và làm việc chăm chỉ?"
"Ừm... Anh cả và anh hai làm sao để chăm chỉ thì con học theo là được mà."
"Có quỷ mới tin ảnh!"
Diệp Diệu Đông: "..."
Anh đang nghiêm túc, nhưng mà không một ai chịu tin anh...
Bà cụ trấn an vỗ vỗ Diệp Diệu Đông, bà ấy cũng nói: "Sau khi chia nhà, mỗi người có một cuộc sống riêng cũng tốt, xa thơm gần thối, thật ra cũng nên sớm chia nhà rồi,"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro