Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 23
Mễ Phạn Đích Mễ
2024-11-12 10:53:53
"Cả ngày sờ hết chỗ này đến chỗ khác, cái gì cũng nhét vào trong miệng mà còn có thể nói là sạch sẽ sao?" Diệp Diệu Đông phủi mông đứng dậy, anh thấy con trai sắp đạp lên lưới đánh cá để bày trò, anh vội vàng xách nó sang một bên: "Đừng nghịch ngợm, còn nghịch nữa cha sẽ đánh con."
"Anh đừng hù dọa nó, nó thì biết cái gì chứ? Hiếm có dịp hôm nay anh không chạy ra ngoài chơi thì ở nhà trông coi con nhỏ đi, để cho vợ đan được nhiều lưới."
"Lệ Hương ~ thủy triều đã rút đừng đan lưới nữa, mau ra biển thôi..."
Tên thật của mẹ Diệp là Trần Lệ Hương, bà là con thứ hai trong nhà, bà còn chưa nói hết câu đã bị người khác cắt ngang, cho nên bà đã ngẩng đầu lên nhìn qua đ, thì ra là chị cả đang gọi bà.
Bà là người của thôn này, lấy chồng ở thôn này, đầu năm nay nhà nào cũng sinh rất nhiều con cái, cả thôn Bạch Sa có đến bốn năm trăm hộ dân, một nửa trong số đó là thì họ hàng thân thích của nhau.
"Ngày mai mới là mùng một, hôm nay thì có cái gì để đào chứ?" Tuy rằng nói như vậy, nhưng bà vẫn cắm kim con thoi vào lưới rồi đứng dậy.
"Cứ đi xem một chút thì biết, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, nghe nói đã có người tới đó rồi, em nhanh lên đi, chị đi trước đây."
"Ôi, được rồi" Mẹ Diệp sau khi đồng ý với bà ấy, lập tức hướng về sân sau nói với mọi người: "Trước tiên cứ cất lưới đi đã, cầm nồi, cầm xẻng và thùng nước đến đó xem một chút."
Lúc này phần lớn mọi người đều gọi là đào biển, rất ít người gọi là đi biển bắt hải sản.
Dù sao thì Diệp Diệu Đông cũng đang nhàn rỗi cho nên anh cũng đi theo họ.
Sau khi tái sinh trở về, anh còn chưa ra ngoài thăm lại làng chài nhỏ của họ.
Lâm Tú Thanh ôm con nhỏ, buồn bực nhìn anh, cô có cảm giác hình như hôm nay anh đã uống lộn thuốc: "Hôm nay anh không ra ngoài à?"
"Đi đâu? Em rất muốn anh đi ra ngoài à?"
Cô quay đầu sang chỗ khác, làm gì có ai có thể vui vẻ nổi khi chồng cả ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng: "Không có, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Hôm nay anh không muốn đi ra ngoài, anh sẽ cùng mọi người đi đào biển để xem có thu hoạch gì không, cũng lâu rồi anh chưa đi dạo trên bãi biển."
Quả thực cũng đã rất lâu rồi anh mới có thể nhàn nhã đi dạo trên biển như thế này, kiếp trước có thời gian rảnh anh cũng không ra biển dạo chơi, chỉ là thỉnh thoảng anh có dẫn cháu nhỏ ra biển chơi.
"Anh đừng hù dọa nó, nó thì biết cái gì chứ? Hiếm có dịp hôm nay anh không chạy ra ngoài chơi thì ở nhà trông coi con nhỏ đi, để cho vợ đan được nhiều lưới."
"Lệ Hương ~ thủy triều đã rút đừng đan lưới nữa, mau ra biển thôi..."
Tên thật của mẹ Diệp là Trần Lệ Hương, bà là con thứ hai trong nhà, bà còn chưa nói hết câu đã bị người khác cắt ngang, cho nên bà đã ngẩng đầu lên nhìn qua đ, thì ra là chị cả đang gọi bà.
Bà là người của thôn này, lấy chồng ở thôn này, đầu năm nay nhà nào cũng sinh rất nhiều con cái, cả thôn Bạch Sa có đến bốn năm trăm hộ dân, một nửa trong số đó là thì họ hàng thân thích của nhau.
"Ngày mai mới là mùng một, hôm nay thì có cái gì để đào chứ?" Tuy rằng nói như vậy, nhưng bà vẫn cắm kim con thoi vào lưới rồi đứng dậy.
"Cứ đi xem một chút thì biết, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, nghe nói đã có người tới đó rồi, em nhanh lên đi, chị đi trước đây."
"Ôi, được rồi" Mẹ Diệp sau khi đồng ý với bà ấy, lập tức hướng về sân sau nói với mọi người: "Trước tiên cứ cất lưới đi đã, cầm nồi, cầm xẻng và thùng nước đến đó xem một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này phần lớn mọi người đều gọi là đào biển, rất ít người gọi là đi biển bắt hải sản.
Dù sao thì Diệp Diệu Đông cũng đang nhàn rỗi cho nên anh cũng đi theo họ.
Sau khi tái sinh trở về, anh còn chưa ra ngoài thăm lại làng chài nhỏ của họ.
Lâm Tú Thanh ôm con nhỏ, buồn bực nhìn anh, cô có cảm giác hình như hôm nay anh đã uống lộn thuốc: "Hôm nay anh không ra ngoài à?"
"Đi đâu? Em rất muốn anh đi ra ngoài à?"
Cô quay đầu sang chỗ khác, làm gì có ai có thể vui vẻ nổi khi chồng cả ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng: "Không có, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Hôm nay anh không muốn đi ra ngoài, anh sẽ cùng mọi người đi đào biển để xem có thu hoạch gì không, cũng lâu rồi anh chưa đi dạo trên bãi biển."
Quả thực cũng đã rất lâu rồi anh mới có thể nhàn nhã đi dạo trên biển như thế này, kiếp trước có thời gian rảnh anh cũng không ra biển dạo chơi, chỉ là thỉnh thoảng anh có dẫn cháu nhỏ ra biển chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro