Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 35
Mễ Phạn Đích Mễ
2024-11-12 10:53:53
Lâm Tú Thanh thấy mẹ chồng cô lưu loát xách cua xanh đi bán cũng yên tâm, hai con cua xanh này có thể bằng cô làm lưới cá mấy ngày.
Là người thì đều ích kỷ, chồng cô vốn lười, không kiếm tiền bằng anh cả và anh hai, lúc này bất ngờ có thêm thu nhập một hai đồng, cô cũng không muốn lấy đi cho mọi người ăn.
Dâu hai nhà họ Diệp thấy hành động của mẹ Diệp thì bĩu môi nhưng cũng không nói gì, là cô ta thì cô ta cũng cầm đi bán, sau đó ngồi chồm hổm xuống tiếp tục đào.
Dâu cả nhà họ Diệp lại hơi ngạc nhiên: "Diệu Đông, em bắt cua xanh ở đâu thế, khó trách vừa rồi không thấy em."
"Bên kia!"
Trải qua chuyện vừa rồi, anh cũng không muốn nói chuyện với những người này, anh tùy tiện hất đầu chỉ phương hướng rồi đi về phía vợ mình, nhìn chậu gần đầy bên cạnh cô.
"Thu hoạch không tệ, đào không ít."
Lâm Tú Thanh thản nhiên cười: "Tạm được, đáng tiếc thủy triều sắp lên, đợi thuỷ triều xuống phải đến đêm, chỉ có thể quay lại vào ngày mai."
Cô nhìn quần anh xắn lên thật cao, lại nhìn tảng đá bên kia: "Anh đi ra ngoài chỗ thủy triều đào những thứ này sao?"
Dù gì cô cũng phải cười với anh một cái, Diệp Diệu Đông gật đầu: "Ừ, trên tảng đá gần đây không có gì cả, nghêu biển và con ốc chỉ lớn cỡ chừng này nên anh đi ra ngoài một chút, có lẽ bị những tảng đá lớn với hình thù kỳ lạ kia chặn lại nên mọi người mới không thấy."
Trở nên chịu khó rồi sao? Thế mà nghiêm túc đào lâu như vậy? Khó trách không thấy bóng dáng gần đây, lại đi tới bên ngoài thủy triều.
"Mấy con nghêu biển và ốc cay này vẫn hơi nhỏ." Cô thò tay vào trong giỏ chọn lựa.
"Anh đã cố hết sức đào những thứ có thể ăn rồi, nghêu biển tạm được, chín là ăn thôi, đừng thấy nó hơi nhỏ chứ rất có thịt. Ốc thì hơi nhỏ chút, cầm về nhà chia, kêu mấy đứa nhỏ lấy đá đập vỡ rồi hấp dầu hành."
"Gì? Dầu hành? Nấu ốc còn phải dùng dầu? Dùng nước nấu rồi gẩy thịt ăn là được, anh lấy cách đó ở đâu ra vậy, ăn ốc còn phải dùng dầu?"
Lâm Tú Thanh cau mày không thể tin nhìn anh, thật là không lo liệu việc nhà không biết trà, gạo, dầu, muối đắt!
"Ừm… ha… nghe nói, vậy thì luộc đi." Diệp Diệu Đông cười ngượng, anh lấy cách nấu ăn trong gia đình đời sau theo quán tính ra, nhất thời nhớ bây giờ ăn mỡ heo, mọi người cũng không thường nấu như thế.
Hản sản tươi chỉ đần luộc là được, nhà bọn họ giờ tất cả có thể luộc thì cứ luộc, thế thì không cần tốn tiền gia vị.
Là người thì đều ích kỷ, chồng cô vốn lười, không kiếm tiền bằng anh cả và anh hai, lúc này bất ngờ có thêm thu nhập một hai đồng, cô cũng không muốn lấy đi cho mọi người ăn.
Dâu hai nhà họ Diệp thấy hành động của mẹ Diệp thì bĩu môi nhưng cũng không nói gì, là cô ta thì cô ta cũng cầm đi bán, sau đó ngồi chồm hổm xuống tiếp tục đào.
Dâu cả nhà họ Diệp lại hơi ngạc nhiên: "Diệu Đông, em bắt cua xanh ở đâu thế, khó trách vừa rồi không thấy em."
"Bên kia!"
Trải qua chuyện vừa rồi, anh cũng không muốn nói chuyện với những người này, anh tùy tiện hất đầu chỉ phương hướng rồi đi về phía vợ mình, nhìn chậu gần đầy bên cạnh cô.
"Thu hoạch không tệ, đào không ít."
Lâm Tú Thanh thản nhiên cười: "Tạm được, đáng tiếc thủy triều sắp lên, đợi thuỷ triều xuống phải đến đêm, chỉ có thể quay lại vào ngày mai."
Cô nhìn quần anh xắn lên thật cao, lại nhìn tảng đá bên kia: "Anh đi ra ngoài chỗ thủy triều đào những thứ này sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù gì cô cũng phải cười với anh một cái, Diệp Diệu Đông gật đầu: "Ừ, trên tảng đá gần đây không có gì cả, nghêu biển và con ốc chỉ lớn cỡ chừng này nên anh đi ra ngoài một chút, có lẽ bị những tảng đá lớn với hình thù kỳ lạ kia chặn lại nên mọi người mới không thấy."
Trở nên chịu khó rồi sao? Thế mà nghiêm túc đào lâu như vậy? Khó trách không thấy bóng dáng gần đây, lại đi tới bên ngoài thủy triều.
"Mấy con nghêu biển và ốc cay này vẫn hơi nhỏ." Cô thò tay vào trong giỏ chọn lựa.
"Anh đã cố hết sức đào những thứ có thể ăn rồi, nghêu biển tạm được, chín là ăn thôi, đừng thấy nó hơi nhỏ chứ rất có thịt. Ốc thì hơi nhỏ chút, cầm về nhà chia, kêu mấy đứa nhỏ lấy đá đập vỡ rồi hấp dầu hành."
"Gì? Dầu hành? Nấu ốc còn phải dùng dầu? Dùng nước nấu rồi gẩy thịt ăn là được, anh lấy cách đó ở đâu ra vậy, ăn ốc còn phải dùng dầu?"
Lâm Tú Thanh cau mày không thể tin nhìn anh, thật là không lo liệu việc nhà không biết trà, gạo, dầu, muối đắt!
"Ừm… ha… nghe nói, vậy thì luộc đi." Diệp Diệu Đông cười ngượng, anh lấy cách nấu ăn trong gia đình đời sau theo quán tính ra, nhất thời nhớ bây giờ ăn mỡ heo, mọi người cũng không thường nấu như thế.
Hản sản tươi chỉ đần luộc là được, nhà bọn họ giờ tất cả có thể luộc thì cứ luộc, thế thì không cần tốn tiền gia vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro