Chương 15: Nghĩ...
Hồ Đồ
2024-08-07 20:16:12
Trằn trọc cả đêm không ngủ, lúc Tô Thanh Hòa thức dậy đã quá trưa. Cô dậy mặc quần áo đi ra, cả nhà im ắng, chỉ có một bát cháo gạo kê để trên bàn.
Tô Thanh Hòa thấy cuộc sống của mình ở thời đại này đúng là xa xỉ.
Bưng bát cháo gạo kê đi ra cửa thì thấy Tam Nha Tô Bán Nguyệt đang quét sân. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đi ra, cô bé không khỏi rùng mình.
Tô Thanh Hòa sờ mặt, khuôn mặt này của cô rất xinh đẹp, hơn nữa do quanh năm không làm việc nặng nhọc, da dẻ không thô ráp. Sao cứ tạo ra hiệu ứng như Mẫu Dạ Xoa hiện hình vậy.
Cô mỉm cười nói: “Tam Nha, qua đây nào, qua đây với cô, cho cô hỏi chút, mẹ cháu với bà nội đâu rồi?”
Cô bé ba tuổi co rúm bả vai lại: “Bà đi kiếm củi, chị cả, chị hai, anh cả với em cháu cũng đi.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy chợt thấy xấu hổ. Ở cùng gia đình từ lớn đến nhỏ đều chịu khó làm lụng này, Tô Thanh Hòa lần đầu tiên nhận ra, được lười biếng thật ra không sung sướng như trong tưởng tượng.
Cô vẫy tay: “Đến đây, cô với cháu cùng ăn cháo.”
Tam Nha mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt phát sáng nhìn qua, chân lại không nhúc nhích.
Tô Thanh Hòa gọi: “Đến đây, nói chuyện với cô, cô đút cháo cho cháu ăn.”
Lúc này Tam Nha mới bước qua, nghiêng người nhìn vào bát cháo gạo kê. Tô Thanh Hòa bưng bát cho cô bé uống một ngụm, rồi đưa lên miệng nhấp một hớp, haizz không có cách nào khác, phòng bếp khóa rồi, không lấy được bát để sẻ ra.
Hai người cô một miếng cháu một miếng, bát cháo gạo kê nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Tô Thanh Hòa lưng lửng no, Tam Nha thỏa mãn xoa xoa bụng nhỏ.
Vừa ăn xong, Cao Tú Lan cùng mấy đứa cháu về, gùi một bó củi lớn trên lưng, tay còn ôm mấy khúc. Mấy đứa nhỏ cũng cầm cơ số củi về, nhìn thấy con gái đã dậy, Cao Tú Lan còn ngạc nhiên. Vừa đặt bó củi xuống, phủi bụi bẩn trên người mình, đi tới hỏi: “Thanh Miêu Nhi, sao con đã dậy rồi, sao không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Mẹ ơi, con không ngủ được, con mơ thấy ác mộng!” Tô Thanh Hòa sợ hãi nói.
Cao Tú Lan thấy cô như thế lo lắng nói: “Ác mộng không phải thật đâu, con đừng sợ. Có mẹ ở đây, ai dám hù dọa con, mẹ liều mạng với hắn!”
“…Là cha con.”
“Cha con cũng không sợ… Cha con?” Cao Tú Lan nhìn cô nói: “Con gái, sao con biết là cha con, con đã nhìn thấy cha lần nào đâu?”
Tô Thanh Hòa gật đầu liên hồi, sau đó nhìn qua mấy đứa nhỏ đang ngồi xếp củi, kéo Cao Tú Lan vào trong phòng: “Mẹ ơi, lúc cha con đi, có phải ông ấy mặc áo phông ngắn tay màu xanh, đầu cạo, phải không.”
“Đúng vậy, người cha không có lương tâm kia của con đúng là trông như thế.” Cao Tú Lan đỏ mắt nói.
Tô Thanh Hòa tỏ vẻ hãi hùng: “Mẹ à, như thế thì đúng rồi. Đúng là cha con về báo mộng.”
“Ông ấy nói gì, con nói cho mẹ nghe.” Cao Tú Lan gấp gáp nói: “Mẹ đã nhiều năm không mơ thấy cha con.”
“Cha con nói, lúc trước ông ấy chưa làm nên nghiệp lớn nên chưa về gặp mặt gia đình, hiện giờ đã vào làm một vị trí chính thức, bảo rằng ông ấy vừa mới biết mình có con gái, muốn đến thăm con. Nói nhà chúng ta ông ấy chỉ hợp bát tự với con, thế nên mới chỉ có thể báo mộng cho con.”
Cao Tú Lan vươn tay ôm cô vào lòng: “Đúng vậy, lúc cha con đi, mẹ cũng không biết đã có con đâu, con gái đáng thương của mẹ.”
“… Mẹ, chúng ta nói về cha tiếp đã đi.”
“Ừm, con nói đi, mẹ nghe đây.” Cao Tú Lan sụt sùi lau nước mắt.
“Cha hỏi chúng ta sống có tốt không, con tủi thân thế là khóc với cha, sống không tốt chút nào, mẹ con vất vả, nuôi bốn đứa trẻ khó nhọc nhường nào. Năm nay còn không được mùa. Mẹ con khổ lắm…”
Cao Tú Lan càng xúc động: “Con gái yêu tri kỷ của mẹ…”
“Mẹ ơi, con còn chưa nói xong.”
Cao Tú Lan lại quệt nước mắt: “Con nói đi mẹ nghe.”
“Thấy con khóc cha luống cuống không biết phải làm sao, nói mới biết cuộc sống nhà mình thành ra như thế. Cảm thấy vô cùng áy náy. Cho nên cha nói muốn nghĩ biện pháp đỡ đần nhà mình.”
“Cha con chỉ giỏi khoác lác, ông ấy giúp kiểu gì được.” Cao Tú Lan không tin chuyện này, cảm thấy là do con gái mình nhớ cha nó quá, lại thương mẹ vất vả, cho nên mới mơ thấy như vậy.
Tô Thanh Hòa nói: “Cha nói vậy thật mà mẹ, nói hai ngày này tới sẽ giúp đỡ nhà mình. Nói ông ấy sẽ mang đồ ăn đến cho chúng ta. Nói mỗi ngày sẽ đưa lương thực quần áo để trong chiếc vại lớn nhà mình.”
Cao Tú Lan thỏa hiệp nói: “Ừ ừ ừ, cha con nhất định sẽ giúp đỡ nhà mình, mẹ tin con.” Đứa nhỏ không có cha thật đáng thương. Đứa bé đáng thương của tôi.
Tô Thanh Hòa biết, hiện giờ chắc chắn Cao Tú Lan sẽ không tin, cho nên cô định về sau ngày nào cũng nói với Cao Tú Lan một lần.
Tô Thanh Hòa thấy cuộc sống của mình ở thời đại này đúng là xa xỉ.
Bưng bát cháo gạo kê đi ra cửa thì thấy Tam Nha Tô Bán Nguyệt đang quét sân. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đi ra, cô bé không khỏi rùng mình.
Tô Thanh Hòa sờ mặt, khuôn mặt này của cô rất xinh đẹp, hơn nữa do quanh năm không làm việc nặng nhọc, da dẻ không thô ráp. Sao cứ tạo ra hiệu ứng như Mẫu Dạ Xoa hiện hình vậy.
Cô mỉm cười nói: “Tam Nha, qua đây nào, qua đây với cô, cho cô hỏi chút, mẹ cháu với bà nội đâu rồi?”
Cô bé ba tuổi co rúm bả vai lại: “Bà đi kiếm củi, chị cả, chị hai, anh cả với em cháu cũng đi.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy chợt thấy xấu hổ. Ở cùng gia đình từ lớn đến nhỏ đều chịu khó làm lụng này, Tô Thanh Hòa lần đầu tiên nhận ra, được lười biếng thật ra không sung sướng như trong tưởng tượng.
Cô vẫy tay: “Đến đây, cô với cháu cùng ăn cháo.”
Tam Nha mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt phát sáng nhìn qua, chân lại không nhúc nhích.
Tô Thanh Hòa gọi: “Đến đây, nói chuyện với cô, cô đút cháo cho cháu ăn.”
Lúc này Tam Nha mới bước qua, nghiêng người nhìn vào bát cháo gạo kê. Tô Thanh Hòa bưng bát cho cô bé uống một ngụm, rồi đưa lên miệng nhấp một hớp, haizz không có cách nào khác, phòng bếp khóa rồi, không lấy được bát để sẻ ra.
Hai người cô một miếng cháu một miếng, bát cháo gạo kê nhanh chóng nhìn thấy đáy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Hòa lưng lửng no, Tam Nha thỏa mãn xoa xoa bụng nhỏ.
Vừa ăn xong, Cao Tú Lan cùng mấy đứa cháu về, gùi một bó củi lớn trên lưng, tay còn ôm mấy khúc. Mấy đứa nhỏ cũng cầm cơ số củi về, nhìn thấy con gái đã dậy, Cao Tú Lan còn ngạc nhiên. Vừa đặt bó củi xuống, phủi bụi bẩn trên người mình, đi tới hỏi: “Thanh Miêu Nhi, sao con đã dậy rồi, sao không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Mẹ ơi, con không ngủ được, con mơ thấy ác mộng!” Tô Thanh Hòa sợ hãi nói.
Cao Tú Lan thấy cô như thế lo lắng nói: “Ác mộng không phải thật đâu, con đừng sợ. Có mẹ ở đây, ai dám hù dọa con, mẹ liều mạng với hắn!”
“…Là cha con.”
“Cha con cũng không sợ… Cha con?” Cao Tú Lan nhìn cô nói: “Con gái, sao con biết là cha con, con đã nhìn thấy cha lần nào đâu?”
Tô Thanh Hòa gật đầu liên hồi, sau đó nhìn qua mấy đứa nhỏ đang ngồi xếp củi, kéo Cao Tú Lan vào trong phòng: “Mẹ ơi, lúc cha con đi, có phải ông ấy mặc áo phông ngắn tay màu xanh, đầu cạo, phải không.”
“Đúng vậy, người cha không có lương tâm kia của con đúng là trông như thế.” Cao Tú Lan đỏ mắt nói.
Tô Thanh Hòa tỏ vẻ hãi hùng: “Mẹ à, như thế thì đúng rồi. Đúng là cha con về báo mộng.”
“Ông ấy nói gì, con nói cho mẹ nghe.” Cao Tú Lan gấp gáp nói: “Mẹ đã nhiều năm không mơ thấy cha con.”
“Cha con nói, lúc trước ông ấy chưa làm nên nghiệp lớn nên chưa về gặp mặt gia đình, hiện giờ đã vào làm một vị trí chính thức, bảo rằng ông ấy vừa mới biết mình có con gái, muốn đến thăm con. Nói nhà chúng ta ông ấy chỉ hợp bát tự với con, thế nên mới chỉ có thể báo mộng cho con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Tú Lan vươn tay ôm cô vào lòng: “Đúng vậy, lúc cha con đi, mẹ cũng không biết đã có con đâu, con gái đáng thương của mẹ.”
“… Mẹ, chúng ta nói về cha tiếp đã đi.”
“Ừm, con nói đi, mẹ nghe đây.” Cao Tú Lan sụt sùi lau nước mắt.
“Cha hỏi chúng ta sống có tốt không, con tủi thân thế là khóc với cha, sống không tốt chút nào, mẹ con vất vả, nuôi bốn đứa trẻ khó nhọc nhường nào. Năm nay còn không được mùa. Mẹ con khổ lắm…”
Cao Tú Lan càng xúc động: “Con gái yêu tri kỷ của mẹ…”
“Mẹ ơi, con còn chưa nói xong.”
Cao Tú Lan lại quệt nước mắt: “Con nói đi mẹ nghe.”
“Thấy con khóc cha luống cuống không biết phải làm sao, nói mới biết cuộc sống nhà mình thành ra như thế. Cảm thấy vô cùng áy náy. Cho nên cha nói muốn nghĩ biện pháp đỡ đần nhà mình.”
“Cha con chỉ giỏi khoác lác, ông ấy giúp kiểu gì được.” Cao Tú Lan không tin chuyện này, cảm thấy là do con gái mình nhớ cha nó quá, lại thương mẹ vất vả, cho nên mới mơ thấy như vậy.
Tô Thanh Hòa nói: “Cha nói vậy thật mà mẹ, nói hai ngày này tới sẽ giúp đỡ nhà mình. Nói ông ấy sẽ mang đồ ăn đến cho chúng ta. Nói mỗi ngày sẽ đưa lương thực quần áo để trong chiếc vại lớn nhà mình.”
Cao Tú Lan thỏa hiệp nói: “Ừ ừ ừ, cha con nhất định sẽ giúp đỡ nhà mình, mẹ tin con.” Đứa nhỏ không có cha thật đáng thương. Đứa bé đáng thương của tôi.
Tô Thanh Hòa biết, hiện giờ chắc chắn Cao Tú Lan sẽ không tin, cho nên cô định về sau ngày nào cũng nói với Cao Tú Lan một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro