Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Ban Thưởng
Hồ Đồ
2024-10-15 00:19:06
Vẻ mặt 789 tràn đầy cảm khái: “Ký chủ à, thời đại này con người thật thuần phát nhỉ, ở thời đại chúng tôi, nếu như cô đột nhiên giúp đỡ người ta làm chuyện tốt, đối phương sẽ hoài nghi cô không có ý tốt, không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì cũng là phường trộm cắp.”
Vẻ mặt Tô Mạn không chút thay đổi đáp: “Như thế mới đúng, nếu không người ngốc như thế gặp phải một kẻ tâm tư bất chính sẽ ăn thiệt thòi.”
789 khổ sở trả lời: “Thế nhưng như vậy, thế giới không có tình yêu.”
Tô Mạn khịt mũi coi thường, tình yêu là gì chứ? Trên đời này, tình yêu là thứ khó tin tưởng nhất.
Vì thế dưới vẻ mặt cảm động nước mắt rưng rưng của Tống Ngọc Hoa, Tô Mạn quét dọn xong sân.
Vào giây phút khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ, trong đầu lập tức vang lên tiếng nhắc nhở: “Đinh, giúp Tống Ngọc Hoa quét sân một lần, nhận được 5 điểm thánh mẫu.”
Sau khi nghe thấy tiếng nhắc nhở, Tô Mạn nhanh chóng trở về phòng của mình, cô thật sự không thể nào chịu nổi vẻ mặt cảm động đó của Tống Ngọc Hoa, rất giống như cô làm chuyện gì rất tốt vậy.
Cô chỉ vì muốn ăn một miếng bánh bao thịt mà thôi, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện tốt gì.
Trở lại trong phòng, Tô Mạn vội vàng mở giao diện của hệ thống, sau đó quả nhiên nhìn thấy mấy chữ bánh bao thịt.
Vừa mới chuẩn bị mua, cô lại nghiêm túc hỏi: “Bánh bao thịt này để bao lâu rồi?”
789 vừa mới nhận được một chút năng lượng thiện ý, lúc này thể xác và tinh thần vui vẻ, nó cười hì hì đáp: “Ký chủ yên tâm, bổn hệ thống có được không gian chứa đồ, thời gian trong đó có thể dừng lại, cho dù là thứ gì đi vào bên trong, mặc kệ bên ngoài qua bao lâu, lúc mang ra chính là lúc tươi mới nhất.”
Tô Mạn nửa tin nửa ngờ, dùng ba điểm thánh mẫu mua hai chiếc bánh bao thịt lớn.
Giây phút cầm đến tay, quả nhiên là nóng hầm hập.
Cô lập tức bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhai đừng chút một, sau khi ăn hai chiếc bánh bao thịt to vào bụng, lúc này cô mới cảm thấy mình còn sống.
Cơ thể này cũng không sợ béo, sau khi ăn no, Tô Mạn nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, tận hưởng hương vị còn sót lại trong miệng, khoảng chừng 10 phút sau, mới ngồi dậy dùng nước súc miệng, hòa tan hương vị, đồng thời mở cửa sổ ra, để gió thổi mùi đi.
Sau khi làm xong tất cả, Tô Mạn bèn quyết định về sau cần phải tiếp tục làm việc tốt.
Dù sao trước đó, ở thế giới kia cũng là vì cuộc sống mà nghe lời ông chủ làm việc, bây giờ ở thế giới này cũng giống như thế, cô tạm thời coi hệ thống như ông chủ của mình, coi việc làm người tốt như công việc của mình mà thực hiện, lấy chút tiền lương cải thiện cuộc sống của mình, nghĩ như thế, Tô Mạn đã cảm thấy chuyện này rất có lời.
Chẳng qua sau khi trải qua lòng người ấm lạnh, bình thường Tô Mạn đều dùng ác ý lớn nhất để đề phòng những người khác, bất kỳ chuyện gì cũng đều cân nhắc tỉ mỉ, sợ bị người ta mưu hại.
Về sau chính mình sẽ thay đổi càng lúc càng lớn, chắc chắn sẽ bị người thân phát hiện không hợp lý, cho dù những người này không nghĩ ra cô có thứ như hệ thống, cũng sẽ cho là cô trộm thứ gì đấy, vì thế vẫn nên để cho bản thân có đồng ra đồng vào, làm cho mọi người biết, chính mình qua ngày lành cũng là chuyện bình thường.
Buổi chiều người một nhà lên đường bắt đầu làm việc, Tống Ngọc Hoa nở một nụ cười thân thiện với Tô Mạn. Tô Mạn có chút không chịu được thiện ý của người khác, vì thế cô giả bộ làm như không thấy, vẻ mặt vô cảm xoay người giúp Lý Xuân Hoa cầm nông cụ.
“Mẹ vất vả rồi, để con giúp mẹ cầm cho, như thế mẹ cũng nhẹ nhõm hơn.”
Lý Xuân Hoa nhìn thấy hành động hiếu thuận của con gái nhà mình, nhất thời cảm động.
Nói đến mới nhớ, tuy bà sinh được mấy đứa con, nhưng chẳng có đứa nào là hiếu thuận cả, ba đứa con trai thì hoặc là thô kệch, hoặc là giảo hoạt, hai đứa con gái, một đứa thì không thích để ý đến người khác, một đứa khác chỉ biết dỗ người ta, nói mấy lời dễ nghe mà thôi, chẳng đứa nào thật lòng hiếu thuận người làm mẹ như bà.
Cho nên lúc này đứa con gái út thật lòng quan tâm đến bà, khiến trong lòng bà cảm thấy ấm áp.
Tuy tính tình vẫn trầm mặc như thế, nhưng ít nhất cũng biết đau lòng cho mẹ, con gái bà trưởng thành rồi.
Vì thế Lý Xuân Hoa bị làm cho cảm động lại kiên định từ chối thiện ý của con gái mình.
Vẻ mặt Tô Mạn không chút thay đổi đáp: “Như thế mới đúng, nếu không người ngốc như thế gặp phải một kẻ tâm tư bất chính sẽ ăn thiệt thòi.”
789 khổ sở trả lời: “Thế nhưng như vậy, thế giới không có tình yêu.”
Tô Mạn khịt mũi coi thường, tình yêu là gì chứ? Trên đời này, tình yêu là thứ khó tin tưởng nhất.
Vì thế dưới vẻ mặt cảm động nước mắt rưng rưng của Tống Ngọc Hoa, Tô Mạn quét dọn xong sân.
Vào giây phút khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ, trong đầu lập tức vang lên tiếng nhắc nhở: “Đinh, giúp Tống Ngọc Hoa quét sân một lần, nhận được 5 điểm thánh mẫu.”
Sau khi nghe thấy tiếng nhắc nhở, Tô Mạn nhanh chóng trở về phòng của mình, cô thật sự không thể nào chịu nổi vẻ mặt cảm động đó của Tống Ngọc Hoa, rất giống như cô làm chuyện gì rất tốt vậy.
Cô chỉ vì muốn ăn một miếng bánh bao thịt mà thôi, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện tốt gì.
Trở lại trong phòng, Tô Mạn vội vàng mở giao diện của hệ thống, sau đó quả nhiên nhìn thấy mấy chữ bánh bao thịt.
Vừa mới chuẩn bị mua, cô lại nghiêm túc hỏi: “Bánh bao thịt này để bao lâu rồi?”
789 vừa mới nhận được một chút năng lượng thiện ý, lúc này thể xác và tinh thần vui vẻ, nó cười hì hì đáp: “Ký chủ yên tâm, bổn hệ thống có được không gian chứa đồ, thời gian trong đó có thể dừng lại, cho dù là thứ gì đi vào bên trong, mặc kệ bên ngoài qua bao lâu, lúc mang ra chính là lúc tươi mới nhất.”
Tô Mạn nửa tin nửa ngờ, dùng ba điểm thánh mẫu mua hai chiếc bánh bao thịt lớn.
Giây phút cầm đến tay, quả nhiên là nóng hầm hập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lập tức bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhai đừng chút một, sau khi ăn hai chiếc bánh bao thịt to vào bụng, lúc này cô mới cảm thấy mình còn sống.
Cơ thể này cũng không sợ béo, sau khi ăn no, Tô Mạn nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, tận hưởng hương vị còn sót lại trong miệng, khoảng chừng 10 phút sau, mới ngồi dậy dùng nước súc miệng, hòa tan hương vị, đồng thời mở cửa sổ ra, để gió thổi mùi đi.
Sau khi làm xong tất cả, Tô Mạn bèn quyết định về sau cần phải tiếp tục làm việc tốt.
Dù sao trước đó, ở thế giới kia cũng là vì cuộc sống mà nghe lời ông chủ làm việc, bây giờ ở thế giới này cũng giống như thế, cô tạm thời coi hệ thống như ông chủ của mình, coi việc làm người tốt như công việc của mình mà thực hiện, lấy chút tiền lương cải thiện cuộc sống của mình, nghĩ như thế, Tô Mạn đã cảm thấy chuyện này rất có lời.
Chẳng qua sau khi trải qua lòng người ấm lạnh, bình thường Tô Mạn đều dùng ác ý lớn nhất để đề phòng những người khác, bất kỳ chuyện gì cũng đều cân nhắc tỉ mỉ, sợ bị người ta mưu hại.
Về sau chính mình sẽ thay đổi càng lúc càng lớn, chắc chắn sẽ bị người thân phát hiện không hợp lý, cho dù những người này không nghĩ ra cô có thứ như hệ thống, cũng sẽ cho là cô trộm thứ gì đấy, vì thế vẫn nên để cho bản thân có đồng ra đồng vào, làm cho mọi người biết, chính mình qua ngày lành cũng là chuyện bình thường.
Buổi chiều người một nhà lên đường bắt đầu làm việc, Tống Ngọc Hoa nở một nụ cười thân thiện với Tô Mạn. Tô Mạn có chút không chịu được thiện ý của người khác, vì thế cô giả bộ làm như không thấy, vẻ mặt vô cảm xoay người giúp Lý Xuân Hoa cầm nông cụ.
“Mẹ vất vả rồi, để con giúp mẹ cầm cho, như thế mẹ cũng nhẹ nhõm hơn.”
Lý Xuân Hoa nhìn thấy hành động hiếu thuận của con gái nhà mình, nhất thời cảm động.
Nói đến mới nhớ, tuy bà sinh được mấy đứa con, nhưng chẳng có đứa nào là hiếu thuận cả, ba đứa con trai thì hoặc là thô kệch, hoặc là giảo hoạt, hai đứa con gái, một đứa thì không thích để ý đến người khác, một đứa khác chỉ biết dỗ người ta, nói mấy lời dễ nghe mà thôi, chẳng đứa nào thật lòng hiếu thuận người làm mẹ như bà.
Cho nên lúc này đứa con gái út thật lòng quan tâm đến bà, khiến trong lòng bà cảm thấy ấm áp.
Tuy tính tình vẫn trầm mặc như thế, nhưng ít nhất cũng biết đau lòng cho mẹ, con gái bà trưởng thành rồi.
Vì thế Lý Xuân Hoa bị làm cho cảm động lại kiên định từ chối thiện ý của con gái mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro