Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Lôi Kéo
Hồ Đồ
2024-10-15 00:19:06
Lý Xuân Hoa thuận miệng đáp: “Nếu là mẹ thì mẹ không chọn con đâu. Dù sao cũng đã có được lợi ích, quan tâm nhiều làm gì? Chị gái con nói rồi, có của hời mà không chiếm thì là đứa ngốc.”
Tô Mạn: “…Nói cho cùng thì cũng sẽ gặp phải mấy kẻ ngốc đúng không?”
“Cũng phải.” Lý Xuân Hoa đồng ý sâu sắc, đã thân chinh trăm trận trong đại đội, bà cũng cảm thấy trong đội có rất nhiều người ngốc.
Tô Mạn không chớp mắt mà vỗ vào tay bà: “Vậy nên mẹ đừng đi tìm người ta đòi đồ nữa. Đều nghèo cả, người ta cho mẹ cái gì được? Hơn nữa còn làm hỏng chuyện lớn trong tương lai của con. Chúng ta thả dây dài để câu con cá lớn.”
Lúc này Lý Xuân Hoa mới gật đầu hiểu ra. Bà cảm thấy con gái nhỏ của mình nói rất có lý.
Sau đó bà lại tò mò nhìn con gái của mình: “Nhị Nha, sao bỗng nhiên con thông minh thế hả?”
Tô Mạn cũng không vội, trên mặt lộ ra vẻ thê lương: “Con vẫn luôn suy nghĩ, chỉ là không nói ra mà thôi. Thân thể con không khỏe, không bì được với chị cả, nhưng lại muốn có cho mình một cuộc sống tốt. Con biết, mẹ thích chị lớn hơn…”
Lý Xuân Hoa: “…” Đừng thấy bình thường bà ăn vạ trước mặt người ngoài, nhưng rốt cuộc thì bà cũng là một người mẹ, đứng trước mặt con gái, đương nhiên là cực kỳ thật lòng, không có chút tâm tư nào cả.
Nghe thấy con gái nói như vậy, trong lòng bà cũng không cảm thấy rất không thoải mái. Chỉ còn lại cảm giác chột dạ với con mình. Đương nhiên bà cũng sẽ không cảm thấy quyết định đột ngột của con có gì kỳ lạ.
Nghĩ lại thì bản thân trước đây quả thực là xem trọng con gái lớn hơn. Bởi vì con gái lớn giống bà, còn đặc biệt có chủ kiến, bà coi con gái lớn là niềm tự hào của mình. Lúc này đối diện với con gái út, trong lòng bà có chút ngại ngùng, nhưng miệng thì vẫn không thừa nhận: “Đương nhiên là mẹ thương cả hai đứa như nhau rồi, chỉ là lúc bình thường chị con nói nhiều hơn. Sau này mẹ cũng sẽ thương con nhiều hơn. Con gái à con đừng lo lắng, mẹ không đi tìm người ta đòi lợi lộc nữa đâu.”
Tô Mạn mỉm cười: “Vậy chuyện này, mẹ đừng nói cho người khác. Bao gồm cả cha con. Nhiều người phức tạp.”
Đương nhiên Lý Xuân Hoa đồng ý hết. Bản thân không làm tốt vai trò làm mẹ, sao có thể kéo chân con gái mình được.
Nhìn thấy biểu hiện của Lý Xuân Hoa, trong lòng Tô Mạn rất vừa ý. Sở dĩ cô phí lòng giao tiếp với Lý Xuân Hoa như vậy, đương nhiên là vì lôi kéo Lý Xuân Hoa.
Cô nhớ là mình còn có nhiệm vụ chính là xây dựng một gia đình hài hòa.
Theo như sự quan sát của bản thân, đồng chí Lý Xuân Hoa chiếm một địa vị đặc biệt trong nhà họ Tô. Chỉ cần lôi kéo được Lý Xuân Hoa, về cơ bản thì cha Tô và anh ba Tô đã gần xong rồi.
Những người còn lại thì không có gì phải lo.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, mới có một hai lần giao tiếp thì không thể thay đổi đường lối suy nghĩ trong lòng Lý Xuân Hoa. Dù sao hiện tại, trong lòng Lý Xuân Hoa vẫn thích con gái lớn hơn. Nếu như cô và con gái lớn Tô Thu Nguyệt nói chuyện cùng lúc, Lý Xuân Hoa chắc chắn sẽ sẵn lòng nghe Tô Thu Nguyệt. Đây chính là vấn đề thói quen.
Lúc hai mẹ con đi ra ngoài, Lâm Tuyết Cúc còn đang chuẩn bị nghe ngóng xem chuyện gì, thì bị Lý Xuân Hoa quát đuổi đi.
“Mấy chuyện này liên quan gì đến con? Làm một người con dâu sao mà thích nghe chuyện của mẹ chồng thế, lúc mẹ làm dâu không có thế đâu. Sau này chuyện của Nhị Nha mấy đứa bớt quan tâm đi.”
Lâm Tuyết Cúc giận dỗi quay người đi tìm chồng mình, bảo Tô Đại Trụ nhắc cha mẹ chuyện phòng ở.
“Anh không dám.” Tô Đại Trụ từ chối một cách kiên định. Mặc dù anh ta sợ vợ, nhưng mà sợ cha nhiều hơn. Từ nhỏ đã bị ăn đòn mà lớn lên, phản bác lại cha là điều không thể.
Mà cha thì lại nghe lời mẹ, chuyện này anh ta không giải quyết được.
Lâm Tuyết Cúc bị chồng mình làm cho tức chết. Cô ta chỉ cảm thấy mình đã tìm được một tên bỏ đi rồi.
Dù có thế nào, chuyện phòng ở chắc chắn phải giải quyết sớm một chút.
Buổi tối người nhà họ Tô tùy tiện ăn tạm gì đó cho xong chuyện. Chẳng qua là buổi tối bản thân Tô Mạn có thể ăn thêm, không cần lo đói bụng. Chỉ có điều mong muốn cải thiện hoàn cảnh sống càng thêm cấp bách.
Không nói đâu xa, mới đây lúc đi vệ sinh, mùi vị ấy thật sự còn khó chịu hơn lúc ăn ít.
Từ trong ngăn bàn, cô lấy ra một cái bút chì và một tờ giấy trắng trong quyển vở bài tập, liệt kê ra những nhân vật quan trọng trong cả đại đội.
Tô Mạn: “…Nói cho cùng thì cũng sẽ gặp phải mấy kẻ ngốc đúng không?”
“Cũng phải.” Lý Xuân Hoa đồng ý sâu sắc, đã thân chinh trăm trận trong đại đội, bà cũng cảm thấy trong đội có rất nhiều người ngốc.
Tô Mạn không chớp mắt mà vỗ vào tay bà: “Vậy nên mẹ đừng đi tìm người ta đòi đồ nữa. Đều nghèo cả, người ta cho mẹ cái gì được? Hơn nữa còn làm hỏng chuyện lớn trong tương lai của con. Chúng ta thả dây dài để câu con cá lớn.”
Lúc này Lý Xuân Hoa mới gật đầu hiểu ra. Bà cảm thấy con gái nhỏ của mình nói rất có lý.
Sau đó bà lại tò mò nhìn con gái của mình: “Nhị Nha, sao bỗng nhiên con thông minh thế hả?”
Tô Mạn cũng không vội, trên mặt lộ ra vẻ thê lương: “Con vẫn luôn suy nghĩ, chỉ là không nói ra mà thôi. Thân thể con không khỏe, không bì được với chị cả, nhưng lại muốn có cho mình một cuộc sống tốt. Con biết, mẹ thích chị lớn hơn…”
Lý Xuân Hoa: “…” Đừng thấy bình thường bà ăn vạ trước mặt người ngoài, nhưng rốt cuộc thì bà cũng là một người mẹ, đứng trước mặt con gái, đương nhiên là cực kỳ thật lòng, không có chút tâm tư nào cả.
Nghe thấy con gái nói như vậy, trong lòng bà cũng không cảm thấy rất không thoải mái. Chỉ còn lại cảm giác chột dạ với con mình. Đương nhiên bà cũng sẽ không cảm thấy quyết định đột ngột của con có gì kỳ lạ.
Nghĩ lại thì bản thân trước đây quả thực là xem trọng con gái lớn hơn. Bởi vì con gái lớn giống bà, còn đặc biệt có chủ kiến, bà coi con gái lớn là niềm tự hào của mình. Lúc này đối diện với con gái út, trong lòng bà có chút ngại ngùng, nhưng miệng thì vẫn không thừa nhận: “Đương nhiên là mẹ thương cả hai đứa như nhau rồi, chỉ là lúc bình thường chị con nói nhiều hơn. Sau này mẹ cũng sẽ thương con nhiều hơn. Con gái à con đừng lo lắng, mẹ không đi tìm người ta đòi lợi lộc nữa đâu.”
Tô Mạn mỉm cười: “Vậy chuyện này, mẹ đừng nói cho người khác. Bao gồm cả cha con. Nhiều người phức tạp.”
Đương nhiên Lý Xuân Hoa đồng ý hết. Bản thân không làm tốt vai trò làm mẹ, sao có thể kéo chân con gái mình được.
Nhìn thấy biểu hiện của Lý Xuân Hoa, trong lòng Tô Mạn rất vừa ý. Sở dĩ cô phí lòng giao tiếp với Lý Xuân Hoa như vậy, đương nhiên là vì lôi kéo Lý Xuân Hoa.
Cô nhớ là mình còn có nhiệm vụ chính là xây dựng một gia đình hài hòa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo như sự quan sát của bản thân, đồng chí Lý Xuân Hoa chiếm một địa vị đặc biệt trong nhà họ Tô. Chỉ cần lôi kéo được Lý Xuân Hoa, về cơ bản thì cha Tô và anh ba Tô đã gần xong rồi.
Những người còn lại thì không có gì phải lo.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, mới có một hai lần giao tiếp thì không thể thay đổi đường lối suy nghĩ trong lòng Lý Xuân Hoa. Dù sao hiện tại, trong lòng Lý Xuân Hoa vẫn thích con gái lớn hơn. Nếu như cô và con gái lớn Tô Thu Nguyệt nói chuyện cùng lúc, Lý Xuân Hoa chắc chắn sẽ sẵn lòng nghe Tô Thu Nguyệt. Đây chính là vấn đề thói quen.
Lúc hai mẹ con đi ra ngoài, Lâm Tuyết Cúc còn đang chuẩn bị nghe ngóng xem chuyện gì, thì bị Lý Xuân Hoa quát đuổi đi.
“Mấy chuyện này liên quan gì đến con? Làm một người con dâu sao mà thích nghe chuyện của mẹ chồng thế, lúc mẹ làm dâu không có thế đâu. Sau này chuyện của Nhị Nha mấy đứa bớt quan tâm đi.”
Lâm Tuyết Cúc giận dỗi quay người đi tìm chồng mình, bảo Tô Đại Trụ nhắc cha mẹ chuyện phòng ở.
“Anh không dám.” Tô Đại Trụ từ chối một cách kiên định. Mặc dù anh ta sợ vợ, nhưng mà sợ cha nhiều hơn. Từ nhỏ đã bị ăn đòn mà lớn lên, phản bác lại cha là điều không thể.
Mà cha thì lại nghe lời mẹ, chuyện này anh ta không giải quyết được.
Lâm Tuyết Cúc bị chồng mình làm cho tức chết. Cô ta chỉ cảm thấy mình đã tìm được một tên bỏ đi rồi.
Dù có thế nào, chuyện phòng ở chắc chắn phải giải quyết sớm một chút.
Buổi tối người nhà họ Tô tùy tiện ăn tạm gì đó cho xong chuyện. Chẳng qua là buổi tối bản thân Tô Mạn có thể ăn thêm, không cần lo đói bụng. Chỉ có điều mong muốn cải thiện hoàn cảnh sống càng thêm cấp bách.
Không nói đâu xa, mới đây lúc đi vệ sinh, mùi vị ấy thật sự còn khó chịu hơn lúc ăn ít.
Từ trong ngăn bàn, cô lấy ra một cái bút chì và một tờ giấy trắng trong quyển vở bài tập, liệt kê ra những nhân vật quan trọng trong cả đại đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro