Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Góa Phụ Kiều
Dạ Tử Vũ
2024-07-29 17:02:51
Ngoại trừ chiếc áo khoác này ra, những thứ khác đều có chút khoa trương, mặc dù có hơi bẩn, nhưng không nhìn kĩ thì sẽ không thấy.
Nhưng vừa đi ra, cô phát hiện nam xứng cũng đi theo, cô quay đầu lại nhìn với dáng vẻ vô cùng nghi hoặc.
Lận Xuyên quay đầu sang một bên không giải thích, chỉ là âm thầm đi theo.
Tô Tô cũng quen rồi, suốt đường đi cô nói nói cười cười với Lận Đông Hà.
Phải nói là, đừng thấy nam chính từ nhỏ đã sống ở nông thôn, nhưng mà về mặt đối nhân xử thế thì thật sự không tầm thường.
Hơn nữa cô nói câu nào anh ta cũng tiếp được, nói chuyện với anh ta là một kiểu hưởng thụ.
Nhưng mà, ý chí tìm tòi nghiên cứu quá mạnh rồi.
Chỉ một lúc như vậy, ngay cả Tô Tô bao nhiêu tuổi, có người yêu chưa, anh ta đã hỏi được cả rồi.
Lận Xuyên ở đằng sau cũng chau mày, sợ cô gái này quá thành thật, nói những điều không nên nói. May mà đường đi ngắn, chớp mắt đã đến đại đội của thôn.
Ở đây vẫn là một ngôi nhà đất thấp, rộng như nhà kho, ngay cả cửa cũng đóng bằng đinh gỗ, không hề chắc chắn chút nào.
Sau khi bước vào, Tô Tô chau mày, cả căn phòng toàn là mùi khói thuốc.
Cô quay lại hít vài hơi để lấy hơi, sau đó nhìn thấy bên trong đã có năm, sáu người đàn ông với hai, ba người phụ nữ, trông tuổi tác cũng không nhỏ nữa rồi.
Nhìn thấy Tô Tô bước vào, mắt họ đều sáng lên, sau đó có người đứng lên nhường chỗ cho cô, có người thì cười chào, xem ra rất hoan nghênh.
Còn Lận Xuyên ở đằng sau lại cảm thấy họ tràn đầy toan tính, bởi vì mấy người này đều là đồ ba gai trong thôn.
Lận Đông Hà lập tức giới thiệu: “Vị này chính là đồng chí Tô từ thành phố đến thông chúng ta mở lớp xóa nạn mù chữ, cô ấy còn nhỏ, nhưng là sinh viên đại học, mọi người vỗ tay hoan nghênh.” Nói xong anh ta dẫn đầu vỗ tay.
Những người trong thôn đó cũng vỗ vỗ tay, có lẽ họ không quen với việc vỗ tay này, vỗ vài cái rồi bỏ xuống.
Lận Đông Hà cảm thấy bất lực, chỉ vỗ vài cái đó thì có thể chứng minh được cái gì chứ, người thành phố người ta nhìn là biết liền.
Tô Tô thì lại không bận tâm đến điều đó, cô cười giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Tô Tô.”
Lận Đông Hà lại nói: “Đồng chí Tô vừa đến thôn núi nhỏ của chúng tôi, mọi người đều rất quan tâm đến vấn đề ăn ở đi lại của cô, cho nên……”
“Được rồi đại đội trưởng, chúng ta không nói những lời sáo rỗng này, tôi mở đầu nhé. Đồng chí Tô này, một cô gái thành phố như cô đến thôn chúng tôi, có chịu nổi cái khổ đó không, đặc biệt là gia đình họ Lận, nhà họ nhiều người, lương thực ít, hay là cô đến ở nhà chúng tôi đi. Nhà tôi chỉ có tôi với bà vợ, hai người cộng thêm hai cô con gái, nhà rộng, đủ cho cô ở. Mỗi tuần còn có thể ăn được một bữa cơm trắng, thế nào?” Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi lên tiếng nói.
Nhưng mà một người phụ nữ lại tiếp lời: “Tôi nói ông này ông béo, ông nói vậy là đang dụ dỗ cô gái nhỏ người ta đấy à? Ai mà không biết hai cô con gái nhà ông có một đứa bị liệt, đến lúc đó cô gái này đến nhà ông còn phải thay phiên nấu cơm nữa à. Hơn nữa, chỉ có hai phòng, cô ấy phải ở chung với người bị liệt của nhà ông, mùi vị đó……”
“Góa phụ Kiều, bà nói gì đấy?” Người đàn ông gọi là ông béo đó liền đứng dậy, trông có vẻ như muốn đánh người vậy.
Còn góa phụ Kiều thì không quan tâm đến ông ta, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Tô, định kéo tay cô thì đột nhiên người trước mặt biến mất trong nháy mất, thay vào đó là một bóng dáng cao lớn đứng đó trong bộ quân phục, khiến người khác không thể nhìn thẳng được, người đó là Lận Xuyên.
Bà ta hoảng sợ lùi ra sau một bước, nói chuyện có chút lắp bắp: “Cô cũng nghe thấy rồi đó, tôi là một góa phụ, trong nhà chỉ có tôi và đứa con trai, có chỗ ở, người ít, còn…...”
“Không đi.” Lời này không phải Tô Tô nói mà là Lận Xuyên nói.
Không khí im lặng một hồi, Tô Tô bị ép vào góc tường không có cơ hội ló mặt ra, trên đầu nổi lên một mặt dấu chấm hỏi đen.
Một là cô không hiểu tại sao những người này lại bắt đầu giành giật mình, hai là cô không hiểu tại sao đầu gỗ Lận Xuyên lại đứng chặn trước mặt cô, không cho mình tiếp xúc với người phụ nữ kia, thậm chí còn từ chối thay cô.
Nhưng mà, ngay sau đó cô đã hiểu ra.
Nhưng vừa đi ra, cô phát hiện nam xứng cũng đi theo, cô quay đầu lại nhìn với dáng vẻ vô cùng nghi hoặc.
Lận Xuyên quay đầu sang một bên không giải thích, chỉ là âm thầm đi theo.
Tô Tô cũng quen rồi, suốt đường đi cô nói nói cười cười với Lận Đông Hà.
Phải nói là, đừng thấy nam chính từ nhỏ đã sống ở nông thôn, nhưng mà về mặt đối nhân xử thế thì thật sự không tầm thường.
Hơn nữa cô nói câu nào anh ta cũng tiếp được, nói chuyện với anh ta là một kiểu hưởng thụ.
Nhưng mà, ý chí tìm tòi nghiên cứu quá mạnh rồi.
Chỉ một lúc như vậy, ngay cả Tô Tô bao nhiêu tuổi, có người yêu chưa, anh ta đã hỏi được cả rồi.
Lận Xuyên ở đằng sau cũng chau mày, sợ cô gái này quá thành thật, nói những điều không nên nói. May mà đường đi ngắn, chớp mắt đã đến đại đội của thôn.
Ở đây vẫn là một ngôi nhà đất thấp, rộng như nhà kho, ngay cả cửa cũng đóng bằng đinh gỗ, không hề chắc chắn chút nào.
Sau khi bước vào, Tô Tô chau mày, cả căn phòng toàn là mùi khói thuốc.
Cô quay lại hít vài hơi để lấy hơi, sau đó nhìn thấy bên trong đã có năm, sáu người đàn ông với hai, ba người phụ nữ, trông tuổi tác cũng không nhỏ nữa rồi.
Nhìn thấy Tô Tô bước vào, mắt họ đều sáng lên, sau đó có người đứng lên nhường chỗ cho cô, có người thì cười chào, xem ra rất hoan nghênh.
Còn Lận Xuyên ở đằng sau lại cảm thấy họ tràn đầy toan tính, bởi vì mấy người này đều là đồ ba gai trong thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lận Đông Hà lập tức giới thiệu: “Vị này chính là đồng chí Tô từ thành phố đến thông chúng ta mở lớp xóa nạn mù chữ, cô ấy còn nhỏ, nhưng là sinh viên đại học, mọi người vỗ tay hoan nghênh.” Nói xong anh ta dẫn đầu vỗ tay.
Những người trong thôn đó cũng vỗ vỗ tay, có lẽ họ không quen với việc vỗ tay này, vỗ vài cái rồi bỏ xuống.
Lận Đông Hà cảm thấy bất lực, chỉ vỗ vài cái đó thì có thể chứng minh được cái gì chứ, người thành phố người ta nhìn là biết liền.
Tô Tô thì lại không bận tâm đến điều đó, cô cười giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Tô Tô.”
Lận Đông Hà lại nói: “Đồng chí Tô vừa đến thôn núi nhỏ của chúng tôi, mọi người đều rất quan tâm đến vấn đề ăn ở đi lại của cô, cho nên……”
“Được rồi đại đội trưởng, chúng ta không nói những lời sáo rỗng này, tôi mở đầu nhé. Đồng chí Tô này, một cô gái thành phố như cô đến thôn chúng tôi, có chịu nổi cái khổ đó không, đặc biệt là gia đình họ Lận, nhà họ nhiều người, lương thực ít, hay là cô đến ở nhà chúng tôi đi. Nhà tôi chỉ có tôi với bà vợ, hai người cộng thêm hai cô con gái, nhà rộng, đủ cho cô ở. Mỗi tuần còn có thể ăn được một bữa cơm trắng, thế nào?” Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi lên tiếng nói.
Nhưng mà một người phụ nữ lại tiếp lời: “Tôi nói ông này ông béo, ông nói vậy là đang dụ dỗ cô gái nhỏ người ta đấy à? Ai mà không biết hai cô con gái nhà ông có một đứa bị liệt, đến lúc đó cô gái này đến nhà ông còn phải thay phiên nấu cơm nữa à. Hơn nữa, chỉ có hai phòng, cô ấy phải ở chung với người bị liệt của nhà ông, mùi vị đó……”
“Góa phụ Kiều, bà nói gì đấy?” Người đàn ông gọi là ông béo đó liền đứng dậy, trông có vẻ như muốn đánh người vậy.
Còn góa phụ Kiều thì không quan tâm đến ông ta, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Tô, định kéo tay cô thì đột nhiên người trước mặt biến mất trong nháy mất, thay vào đó là một bóng dáng cao lớn đứng đó trong bộ quân phục, khiến người khác không thể nhìn thẳng được, người đó là Lận Xuyên.
Bà ta hoảng sợ lùi ra sau một bước, nói chuyện có chút lắp bắp: “Cô cũng nghe thấy rồi đó, tôi là một góa phụ, trong nhà chỉ có tôi và đứa con trai, có chỗ ở, người ít, còn…...”
“Không đi.” Lời này không phải Tô Tô nói mà là Lận Xuyên nói.
Không khí im lặng một hồi, Tô Tô bị ép vào góc tường không có cơ hội ló mặt ra, trên đầu nổi lên một mặt dấu chấm hỏi đen.
Một là cô không hiểu tại sao những người này lại bắt đầu giành giật mình, hai là cô không hiểu tại sao đầu gỗ Lận Xuyên lại đứng chặn trước mặt cô, không cho mình tiếp xúc với người phụ nữ kia, thậm chí còn từ chối thay cô.
Nhưng mà, ngay sau đó cô đã hiểu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro