Chương 30 - Dựa Vào Cái Gì Ghét Bỏ Tôi
Mua Nhà
Dạ Dạ Sanh Ca Nhi
2024-08-07 00:08:16
Lục Thanh Nghiên lại mấy 10 tệ ra đưa cho đại đội trưởng: “Không biết làm hộ khẩu cần bao nhiêu tiền, 10 tệ này…”
“Không cần, cất đi.”
Đội trưởng Từ lắc đầu, làm hộ khẩu chỉ có ít phí mà thôi, chỉ có mấy xu.
Thấy thái độ của đội trưởng Từ kiên quyết, Lục Thanh Nghiên cất tiền đi, không nhận tiền sau này bổ sung chỗ khác là được.
“Còn có một chuyện nữa, không biết trong đội còn nhà trống hay không?”
Nếu ở lại đại đội Thịnh Dương, chắc chắn cần nhà ở.
“Có thì có nhưng mà hơi chếch chút, bởi vì là nhà ngói nên cũng đắt hơn.”
Đội trưởng Từ chần chừ trả lời, không gạt Lục Thanh Nghiên.
“Không sao, không biết có thể dẫn cháu qua xem được không?”
Chệch một chút mới tốt, cô thích ở nơi hẻo lánh chút.
“Có thể!”
Đại đội trưởng bảo vợ đi lấy chìa khóa nhà ngói kia, lúc này mới dẫn theo Lục Thanh Nghiên đến chỗ nhà ngói.
Nhà ngói ở vị trí đuôi vào thôn, ở trên một sườn núi, cách 50 mét bên phải căn nhà là phương hướng đi vào núi.
“Đây là nhà của chú ba Từ, năm trước con trai của chú ba đón ông ấy đến thành phố khác sống, nhà này không ở nên để cho đại đội, nếu cháu hài lòng đưa 200 tệ là được.”
Nhà ngói này vốn cần 220 tệ, đội trưởng Từ không thu lên còn giảm đi 20 tệ.
Lục Thanh Nghiên rất hài lòng, lập tức móc hai mươi tờ đại đoàn kết ra đưa cho đội trưởng Từ.
Khi đội trưởng Từ nói đắt cô còn sợ 500 tệ trên người mình không đủ, không nghĩ tới chỉ có 200 tệ, giá hàng lúc này đúng là rẻ, nhà ngói 200 tệ là mua được.
“Lát nữa chú làm biên lai mua bán nhà này cho cháu, sau này nhà này sẽ là nhà của cháu.”
Đội trưởng Từ lộ ra tươi cười, lại chỉ ngọn núi cách đó không xa cho Lục Thanh Nghiên:
“Đó là ngọn núi của đội chúng ta, nếu cháu muốn đi thì đừng đi một mình, rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn đại đội trưởng.”
Nhìn theo phương hướng đội trưởng Từ chỉ, Lục Thanh Nghiên gật đầu.
Nhà của cô cách ngọn núi kia khoảng trăm mét, nhìn phía xa còn có mấy đứa bé cõng sọt lên núi.
“Chú còn có việc tự cháu cầm chìa khóa xem đi, cần đồ đạc gì cứ nói trong đội có người làm, còn có chuyện gì không hiểu thì cứ tới tìm vợ chú.”
Đội trưởng Từ nói xong, thì vội vã rời đi.
Lục Thanh Nghiên nắm chặt chìa khóa, nhìn nhà ngói trước mặt.
Nhà ngói ở sườn núi, muốn tới gần cần trèo độ dốc khoảng 30 độ.
Cả nhà ngói được hàng rào gỗ vây quanh, hơn nữa diện tích khoảng hơn 300 mét vuông, diện tích nhà hơn trăm mét vuông.
Đẩy hàng rào ra, Lục Thanh Nghiên đi vào, có lẽ thực sự đã lâu không có người ở, trong sân đều là cỏ dại.
Hướng căn nhà rất tốt, có bốn gian nhà chính.
Kề bên trái nhà là nhà vệ sinh, bên nhà vệ sinh là nhà tranh chứa củi dùng rơm rạ và gỗ đơn giản làm thành, bên phải còn có phòng bếp và phòng tắm rửa.
Nhìn kỹ một lần, Lục Thanh Nghiên càng hài lòng.
Chủ nhân cũ của nhà ngói này hẳn là người tương đối chú trọng mọi chuyện, nhà vệ sinh từng được sửa chữa lại, cũng không bẩn thỉu dơ dáy như cô tưởng tượng.
Khiến người ta kinh ngạc vui mừng nhất là trong sân còn có giếng nước, như vậy sau này nước ăn sẽ tiện hơn.
“Thanh Nghiên.”
Lý Tố Hoa đi tới, trong tay còn cầm lưỡi hái và thùng nước.
“Bác gái, sao bác lại tới đây?”
Lục Thanh Nghiên tiến lên đón, khi mua nhà Lý Tố Hoa không theo tới, bà ấy ở nhà đại đội trưởng thăm hỏi con gái Từ Kiều Kiều.
“Biết cháu mua nhà, bác chạy tới đây giúp đỡ.”
“Không cần, cất đi.”
Đội trưởng Từ lắc đầu, làm hộ khẩu chỉ có ít phí mà thôi, chỉ có mấy xu.
Thấy thái độ của đội trưởng Từ kiên quyết, Lục Thanh Nghiên cất tiền đi, không nhận tiền sau này bổ sung chỗ khác là được.
“Còn có một chuyện nữa, không biết trong đội còn nhà trống hay không?”
Nếu ở lại đại đội Thịnh Dương, chắc chắn cần nhà ở.
“Có thì có nhưng mà hơi chếch chút, bởi vì là nhà ngói nên cũng đắt hơn.”
Đội trưởng Từ chần chừ trả lời, không gạt Lục Thanh Nghiên.
“Không sao, không biết có thể dẫn cháu qua xem được không?”
Chệch một chút mới tốt, cô thích ở nơi hẻo lánh chút.
“Có thể!”
Đại đội trưởng bảo vợ đi lấy chìa khóa nhà ngói kia, lúc này mới dẫn theo Lục Thanh Nghiên đến chỗ nhà ngói.
Nhà ngói ở vị trí đuôi vào thôn, ở trên một sườn núi, cách 50 mét bên phải căn nhà là phương hướng đi vào núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là nhà của chú ba Từ, năm trước con trai của chú ba đón ông ấy đến thành phố khác sống, nhà này không ở nên để cho đại đội, nếu cháu hài lòng đưa 200 tệ là được.”
Nhà ngói này vốn cần 220 tệ, đội trưởng Từ không thu lên còn giảm đi 20 tệ.
Lục Thanh Nghiên rất hài lòng, lập tức móc hai mươi tờ đại đoàn kết ra đưa cho đội trưởng Từ.
Khi đội trưởng Từ nói đắt cô còn sợ 500 tệ trên người mình không đủ, không nghĩ tới chỉ có 200 tệ, giá hàng lúc này đúng là rẻ, nhà ngói 200 tệ là mua được.
“Lát nữa chú làm biên lai mua bán nhà này cho cháu, sau này nhà này sẽ là nhà của cháu.”
Đội trưởng Từ lộ ra tươi cười, lại chỉ ngọn núi cách đó không xa cho Lục Thanh Nghiên:
“Đó là ngọn núi của đội chúng ta, nếu cháu muốn đi thì đừng đi một mình, rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn đại đội trưởng.”
Nhìn theo phương hướng đội trưởng Từ chỉ, Lục Thanh Nghiên gật đầu.
Nhà của cô cách ngọn núi kia khoảng trăm mét, nhìn phía xa còn có mấy đứa bé cõng sọt lên núi.
“Chú còn có việc tự cháu cầm chìa khóa xem đi, cần đồ đạc gì cứ nói trong đội có người làm, còn có chuyện gì không hiểu thì cứ tới tìm vợ chú.”
Đội trưởng Từ nói xong, thì vội vã rời đi.
Lục Thanh Nghiên nắm chặt chìa khóa, nhìn nhà ngói trước mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà ngói ở sườn núi, muốn tới gần cần trèo độ dốc khoảng 30 độ.
Cả nhà ngói được hàng rào gỗ vây quanh, hơn nữa diện tích khoảng hơn 300 mét vuông, diện tích nhà hơn trăm mét vuông.
Đẩy hàng rào ra, Lục Thanh Nghiên đi vào, có lẽ thực sự đã lâu không có người ở, trong sân đều là cỏ dại.
Hướng căn nhà rất tốt, có bốn gian nhà chính.
Kề bên trái nhà là nhà vệ sinh, bên nhà vệ sinh là nhà tranh chứa củi dùng rơm rạ và gỗ đơn giản làm thành, bên phải còn có phòng bếp và phòng tắm rửa.
Nhìn kỹ một lần, Lục Thanh Nghiên càng hài lòng.
Chủ nhân cũ của nhà ngói này hẳn là người tương đối chú trọng mọi chuyện, nhà vệ sinh từng được sửa chữa lại, cũng không bẩn thỉu dơ dáy như cô tưởng tượng.
Khiến người ta kinh ngạc vui mừng nhất là trong sân còn có giếng nước, như vậy sau này nước ăn sẽ tiện hơn.
“Thanh Nghiên.”
Lý Tố Hoa đi tới, trong tay còn cầm lưỡi hái và thùng nước.
“Bác gái, sao bác lại tới đây?”
Lục Thanh Nghiên tiến lên đón, khi mua nhà Lý Tố Hoa không theo tới, bà ấy ở nhà đại đội trưởng thăm hỏi con gái Từ Kiều Kiều.
“Biết cháu mua nhà, bác chạy tới đây giúp đỡ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro