Chương 30 - Dựa Vào Cái Gì Ghét Bỏ Tôi

Dạo Không Gian...

Dạ Dạ Sanh Ca Nhi

2024-08-07 00:08:16

Cha La Tiểu Phương biết được sau đó đến Tào gia lý luận, kết quả xảy ra chuyện mất mạng.

Cuối cùng La Tiểu Phương vẫn ly hôn, dẫn theo ba con nhỏ trở lại đại đội một, sống cùng với người mẹ chịu đả kích hàng năm sinh bệnh.

Cũng vì chuyện này nhà La Tiểu Phương là hộ nghèo khó nhất trong đại đội Thịnh Dương.

Cô ấy bị bức mỗi ngày phải đạt công điểm cao nhất vẫn không thể ăn no, chỉ vì đứa bé trong nhà quá nhỏ, còn có mẹ già hàng năm sinh bệnh.

Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi, than thở thời đại này lạc hậu, không công bằng đối với phụ nữ.

Thực ra cho dù là ở hiện đại, phụ nữ vẫn là quần thể tương đối yếu thế, hôn nhân mang tới cho rất nhiều phụ nữ chỉ có trói buộc và thống khổ.

Liếc mắt nhìn La Tiểu Phương một cái, phát hiện người ta đã chém đổ không ít cây cải dầu, Lục Thanh Nghiên hơi xấu hổ, vội khom lưng bắt đầu làm việc.

Tới gần giữa trưa, cả người Lục Thanh Nghiên bủn rủn đi về nhà.

Hóa ra làm việc có thể mệt như vậy!

Cô cảm thấy tay sắp không còn là tay mình, eo cũng không còn là eo mình, cả người đều là mồ hôi có thể ngửi được.

Về đến nhà, Lục Thanh Nghiên xụi lơ ở trên ghế không muốn nhúc nhích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tay vô cùng đau đớn, Lục Thanh Nghiên vội lấy chậu nước giếng trong không gian ra, đặt tay trắng nõn vào trong chậu nước giếng ngâm.

Ngón tay trắng nõn dài nhỏ đều là vệt đỏ, lòng bàn tay cũng phủ kín vệt đỏ, thoạt nhìn rất bắt mắt.

Lục Thanh Nghiên ngâm nước giếng xong, lúc này mới bôi thuốc cho mình.

Cô rất bội phục người nông thôn, đặc biệt là người trong thời đại gian khổ này.

Trong tình huống mọi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mỗi ngày làm việc lâu như vậy, rõ ràng khổ như vậy, trên mặt đa số người vẫn hướng tới và kỳ vọng vào cuộc sống tốt đẹp hơn.

Lục Thanh Nghiên mệt đến mức trực tiếp lấy đồ ăn chín trong không gian ra, có lẽ là làm việc dễ đói bụng, cô ăn nhiều hơn giữa trưa một bát.

Ăn cơm xong còn có một tiếng nghỉ ngơi, Lục Thanh Nghiên nhân cơ hội này tắm rửa ngủ trưa một lát.

Cả ngày bận rộn như vậy, cuối cùng Lục Thanh Nghiên lấy được 7 công điểm.

So với đám Lý Tố Hoa, Trương Quế Hương, La Tiểu Phương 10 công điểm, đúng là hơi ít.

Khoảng thời gian kế tiếp Lục Thanh Nghiên vẫn đi theo đám Lý Tố Hoa cùng làm việc, đang là ngày mùa nên cô không tiện xin nghỉ.

Vất vả lắm ngày mùa mới kết thúc, Lục Thanh Nghiên phát hiện mình gầy đi nhiều.

Nếu không phải có công hiệu kỳ lạ của nước giếng trong không gian trợ giúp, Lục Thanh Nghiên dám cam đoan cô không chỉ gầy đi như vậy, chắc chắn còn vừa đen vừa xấu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có thể gầy, tuyệt đối không thể xấu, đây là quật cường cuối cùng của phụ nữ!

Sáng sớm Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, nước mưa tí tách rơi trên mái ngói, thanh thúy vang dội.

Lục Thanh Nghiên đứng dậy mở cửa nhà chính ra, một cơn gió lạnh thổi tới.

Trong sân, trong không trung có từng giọt mưa rơi xuống, cây tường vi bị nước mưa đánh lên, hiện ra kiều diễm suy sút.

“Đáng tiếc.”

Lục Thanh Nghiên vốn chuẩn bị hôm nay lên núi đành phải đánh mất ý nghĩ này.

Trở về phòng tiến vào không gian, sau khi rửa mặt xong, Lục Thanh Nghiên thay một chiếc váy sáng màu, chuẩn bị vào không gian lượn lờ một ngày.

Lương thực trồng trong đất lần trước xanh mượt, còn cần một thời gian nữa mới có thể thu hoạch.

Vườn trái cây phía xa có cây ăn quả nở hoa rực rỡ, có cây còn đã kết quả.

Bốn phía không gian còn có ruộng hoa, trồng trọt và trồng hoa, có hoa tươi như hoa hồng, hoa nhài, hoa lan, hoa cúc dùng để pha trà hay là ngâm bồn tắm.

Dọc theo ruộng hoa còn có một vùng ruộng dưa, trồng có dưa hấu, dưa gang, dưa Hami…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Dựa Vào Cái Gì Ghét Bỏ Tôi

Số ký tự: 0