Chương 30 - Dựa Vào Cái Gì Ghét Bỏ Tôi
Nhanh Đưa Đến B...
Dạ Dạ Sanh Ca Nhi
2024-08-07 00:08:16
Nữu Nữu xung phong nhận việc, mấy bé trai còn lại cũng giơ tay lên nói: “Chúng cháu cũng có thể.”
Lý Tố Hoa lộ ra tươi cười từ ái.
“Tố Hoa, sao bà còn ở đây? Con gái nhà bà sinh con chảy máu quá nhiều, mau đi xem đi!”
Một người phụ nữ gầy khô chạy tới, vừa thấy Lý Tố Hoa thì kinh hãi gọi người.
Lý Tố Hoa vừa nghe thấy thế đầu như bị sét đánh, trước mắt tối sầm giỏ tre trong tay buông lỏng.
“Kiều Kiều của tôi!”
Lý Tố Hoa đau lòng rống lên, lảo đảo chạy tới nhà chồng của con gái.
Mấy đứa bé không chơi đùa nữa, chạy theo tới trong thôn.
Lục Thanh Nghiên lanh tay lẹ mắt cầm giỏ tre rơi xuống, nhíu mày.
Cô biết niên đại này nhà ai sinh con chảy máu quá nhiều sẽ mất mạng, nghĩ một lát Lục Thanh Nghiên nhấc chân đi vào trong thôn.
Dọc đường đi không ít người trong thôn đều tò mò đánh giá cô, châu đầu ghé tai bàn tán.
Nhà đại đội trưởng của đại đội Thịnh Dương, Từ Kiều Kiều con gái của Lý Tố Hoa được gả tới nhà đại đội trưởng.
Đa số người ở đại đội Thịnh Dương đều họ Từ, nhà đại đội trưởng cũng họ Từ, nhưng mà không có quan hệ thân thích với nhà Từ Kiều Kiều.
Khi Lý Tố Hoa còn trẻ mất chồng, một mình nuôi lớn một trai một gái.
Con trai rất biết cố gắng vào huyện thành làm công nhân, con gái gả cho nhà đại đội trưởng, người nào cũng nói Lý Tố Hoa có phúc.
Đáng tiếc Từ Kiều Kiều gả cho Từ Vĩ Minh con trai thứ hai của đại đội trưởng ba năm không mang thai, vất vả lắm mới mang thai đâu nghĩ tới sẽ rong huyết sau sinh.
Lúc này bên ngoài nhà đại đội trưởng vây kín không ít người phụ nữ gầy khô ngăm đen, đám phụ nữ thường ngày thích bát quái đều câm miệng.
Trong sân, một người đàn ông trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi lộ vẻ mặt tuyệt vọng nhìn trong phòng, người đàn ông lớn tuổi hơn anh ta đang giữ chặt anh ta.
Lâm Hồng Hoa vợ đại đội trưởng ôm cháu nội mới sinh vẻ mặt bi thương, đứa bé trong lòng không ngừng khóc nỉ non.
Bà đỡ tay đầy máu, vẻ mặt hoảng loạn: “Thật sự không cầm máu được, tôi không có biện pháp.”
“Đưa đến bệnh viện, nhanh đưa đến bệnh viện.”
Lâm Hồng Hoa nói chắc như chém đinh chặt sắt, cố trấn định thực ra cả người phát run.
“Chỉ sợ không còn kịp nữa.”
Vẻ mặt bà đỡ uể oải, đây không phải là lần đầu tiên bà ta gặp tình huống xuất huyết sau sinh, nhưng hiện giờ người xuất huyết nhiều là con dâu nhà đại đội trưởng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì bà ta phải làm sao đây.
“Kiều Kiều, anh đừng cản em.”
Từ Vĩ Minh liều mạng lao vào trong, anh ta luôn hàm hậu thành thật cũng không nhịn được bi thương rơi lệ.
“Kiều Kiều, con gái của mẹ.”
Bên ngoài sân, cả người Lý Tố Hoa nhũn ra lao vào, lập tức chạy vào trong phòng.
Nhìn thấy con gái cả người đều là máu nằm trên giường không rõ sống chết, Lý Tố Hoa suýt nữa ngất đi.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người nào có thể cứu con gái tôi?”
Lục Thanh Nghiên đứng trong đám người vây xem, có người chú ý tới cô, nhắc nhở người bên cạnh.
“Đây là ai thế?”
“Không quen biết, là người thành phố thì phải! Ngoại trừ nhà đại đội trưởng và Lý Tố Hoa ra, có nhà ai còn có thân thích ở thành phố.”
Đám phụ nữ đánh giá Lục Thanh Nghiên từ trên xuống dưới, trong mắt đều là tò mò và hâm mộ, cũng có người lòng dạ hẹp hòi lộ ra ghen ghét.
Lục Thanh Nghiên không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi lướt qua đám người đi vào trong sân.
“Để cháu thử xem đi!”
Lý Tố Hoa lộ ra tươi cười từ ái.
“Tố Hoa, sao bà còn ở đây? Con gái nhà bà sinh con chảy máu quá nhiều, mau đi xem đi!”
Một người phụ nữ gầy khô chạy tới, vừa thấy Lý Tố Hoa thì kinh hãi gọi người.
Lý Tố Hoa vừa nghe thấy thế đầu như bị sét đánh, trước mắt tối sầm giỏ tre trong tay buông lỏng.
“Kiều Kiều của tôi!”
Lý Tố Hoa đau lòng rống lên, lảo đảo chạy tới nhà chồng của con gái.
Mấy đứa bé không chơi đùa nữa, chạy theo tới trong thôn.
Lục Thanh Nghiên lanh tay lẹ mắt cầm giỏ tre rơi xuống, nhíu mày.
Cô biết niên đại này nhà ai sinh con chảy máu quá nhiều sẽ mất mạng, nghĩ một lát Lục Thanh Nghiên nhấc chân đi vào trong thôn.
Dọc đường đi không ít người trong thôn đều tò mò đánh giá cô, châu đầu ghé tai bàn tán.
Nhà đại đội trưởng của đại đội Thịnh Dương, Từ Kiều Kiều con gái của Lý Tố Hoa được gả tới nhà đại đội trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đa số người ở đại đội Thịnh Dương đều họ Từ, nhà đại đội trưởng cũng họ Từ, nhưng mà không có quan hệ thân thích với nhà Từ Kiều Kiều.
Khi Lý Tố Hoa còn trẻ mất chồng, một mình nuôi lớn một trai một gái.
Con trai rất biết cố gắng vào huyện thành làm công nhân, con gái gả cho nhà đại đội trưởng, người nào cũng nói Lý Tố Hoa có phúc.
Đáng tiếc Từ Kiều Kiều gả cho Từ Vĩ Minh con trai thứ hai của đại đội trưởng ba năm không mang thai, vất vả lắm mới mang thai đâu nghĩ tới sẽ rong huyết sau sinh.
Lúc này bên ngoài nhà đại đội trưởng vây kín không ít người phụ nữ gầy khô ngăm đen, đám phụ nữ thường ngày thích bát quái đều câm miệng.
Trong sân, một người đàn ông trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi lộ vẻ mặt tuyệt vọng nhìn trong phòng, người đàn ông lớn tuổi hơn anh ta đang giữ chặt anh ta.
Lâm Hồng Hoa vợ đại đội trưởng ôm cháu nội mới sinh vẻ mặt bi thương, đứa bé trong lòng không ngừng khóc nỉ non.
Bà đỡ tay đầy máu, vẻ mặt hoảng loạn: “Thật sự không cầm máu được, tôi không có biện pháp.”
“Đưa đến bệnh viện, nhanh đưa đến bệnh viện.”
Lâm Hồng Hoa nói chắc như chém đinh chặt sắt, cố trấn định thực ra cả người phát run.
“Chỉ sợ không còn kịp nữa.”
Vẻ mặt bà đỡ uể oải, đây không phải là lần đầu tiên bà ta gặp tình huống xuất huyết sau sinh, nhưng hiện giờ người xuất huyết nhiều là con dâu nhà đại đội trưởng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì bà ta phải làm sao đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kiều Kiều, anh đừng cản em.”
Từ Vĩ Minh liều mạng lao vào trong, anh ta luôn hàm hậu thành thật cũng không nhịn được bi thương rơi lệ.
“Kiều Kiều, con gái của mẹ.”
Bên ngoài sân, cả người Lý Tố Hoa nhũn ra lao vào, lập tức chạy vào trong phòng.
Nhìn thấy con gái cả người đều là máu nằm trên giường không rõ sống chết, Lý Tố Hoa suýt nữa ngất đi.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, người nào có thể cứu con gái tôi?”
Lục Thanh Nghiên đứng trong đám người vây xem, có người chú ý tới cô, nhắc nhở người bên cạnh.
“Đây là ai thế?”
“Không quen biết, là người thành phố thì phải! Ngoại trừ nhà đại đội trưởng và Lý Tố Hoa ra, có nhà ai còn có thân thích ở thành phố.”
Đám phụ nữ đánh giá Lục Thanh Nghiên từ trên xuống dưới, trong mắt đều là tò mò và hâm mộ, cũng có người lòng dạ hẹp hòi lộ ra ghen ghét.
Lục Thanh Nghiên không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi lướt qua đám người đi vào trong sân.
“Để cháu thử xem đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro