Gâu Gâu Gâu 3
Hương Tô Lật
2024-08-08 04:21:20
Từ Tú không cách nào đưa em trai đi, trái lại là để con gái ở lại làm bạn với bà cụ.
Sau này bà cụ Từ bình tĩnh lại, lúc ấy cũng gần một năm trôi qua, khi đó Từ Sơn mới được đón về. Từ Tú muốn đưa Từ Toa đi, nhưng bà cụ không nỡ, cứ thế kéo dài đến năm cô bảy tuổi đi học, mới để cô rời đi.
Cho nên Từ Toa không chỉ là cháu gái, mà còn là điểm tựa tinh thần khi bà cụ Từ suy sụp.
Chính vì thế, địa vị của Từ Toa trong lòng bà cụ vượt xa Từ Sơn.
Bởi vì bà cụ Từ bất công, đối với Từ Sơn không chú ý, cho nên người này xem như nuôi thả, không học được phẩm chất tốt như chăm chỉ khắc khổ, ngược lại vừa ham ăn lại lười, vừa gian lại láu cá, chẳng qua cũng không phải loại người xấu đi hại người.
Ở trong tiểu thuyết, sau khi Từ Toa chết rồi, mặc dù là do Bạch Liên Hoa ngoài ý muốn hại chết, nhưng Từ Hồng Vĩ lại vì chuyện đó mà không tin tưởng nhà họ Từ cho lắm, dần dần quan hệ với nhà họ Từ cũng trở nên xa cách, bà cụ Từ cũng bởi vì cái chết của Từ Toa mà điên rồi, Từ Hồng Vĩ không ở đây, sau cùng người vẫn luôn chăm sóc kẻ điên như bà cụ Từ đến chết thật đúng là Từ Sơn – Người mà ông cụ Từ vãn luôn nhắc đến có thể dưỡng già cho bọn họ.
Vợ chồng Từ Sơn có khuyết điểm không đếm xuể, nhưng thật đúng là không vứt bỏ bà cụ điên này, thậm chí còn chưa từng buông bỏ việc điều trị, tất cả mọi người đều nói bệnh điên không thể chữa hết, bọn họ vẫn kiên trì, cho dù vất vả, tiền kiếm được cơ bản đều để chữa bệnh cho bà cụ, vẫn chưa từng từ bỏ, chỉ là bà cụ Từ thật sự không thể chữa khỏi, sau cùng bọn họ chính là người đưa tiễn cuối cùng.
“Nữu Tể, em đang làm gì thế?”
Hai người vừa đi ra đã thấy cô em họ đen nhẻm vịn hàng rào đứng đó, cả người dựa vào hàng rào, cái mông nhỏ hơi vểnh lên, tay nhỏ thì nắm lấy thanh gỗ ở hàng rào, nắm rất chặt.
“Nữu Tể?”
Cuối cùng cô nhóc đen nhẻm cũng quay đầu lại, lộ ra mấy cái răng sữa, ánh mắt lấp lánh: “Gâu.”
Từ Toa: “???”
Bà cụ Từ: “Nhất định là Đại Hoàng nhà lão Hoàng ở bên ngoài.”
Quả nhiên vừa dứt lời đã thấy một con chó vẫy đuôi xuất hiện ở cửa chính.
Nữu Tể buông tay nhỏ ngồi dưới đất: “Gâu!”
Đại Hoàng đi lên trước một bước: “Gâu gâu!”
Nữu Tể nhanh chóng bò lên trước hai bước: “Gâu gâu gâu!”
Đại Hoàng lại tiến lên thêm một bước: “Gâu Gâu Gâu Gâu!”
Trong lòng Từ Toa cảm thán: “Hai người này là đang giao lưu, bà ngoại, em họ còn nắm giữ chó ngữ cấp hai à?”
Bà cụ Từ: “…”
Nữu Tể quay đầu, bàn tay nhỏ chỉ hướng Đại Hoàng, cười chảy nước miếng: “Gâu Gâu!”
Bà cụ Từ nhìn con chó Đại Hoàng thì thầm: “Cháu nhìn xem, đến cả con chó của nhà giàu cũng béo hơn cả chúng ta.”
Từ Toa nhìn Đại Hoàng, lại nhìn cô bé đen nhẻm gầy gò bên cạnh, gật đầu tán thành, cô cúi đầu nhẹ nhàng túm lấy em họ, cô nhóc dụi dụi gò má nhìn thoáng qua cô, rồi lại tiếp tục sủa với Đại Hoàng kia. Từ Toa ngồi xổm xuống, chọc vào đôi má chẳng có mấy thịt của cô bé mà nói: “Em thật đúng là gầy.”
Cô nhóc cảm thấy sững sờ.
Từ Toa lại hỏi: “Sao em lại đen như vậy chứ?”
Cô nhóc lại càng sững sờ hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Toa chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào đen hơn cô em họ này. Dù gì so với những đứa trẻ mũm mĩm được chăm nhiều sữa thì cô nhóc này vừa đen vừa gầy, chẳng đáng yêu chút nào. Nhưng mà, con nhà người ta cho dù có đáng yêu bao nhiêu đi chăng nữa thì đó cũng là con nhà người ta. Con nhà mình cho dù không được đáng yêu cho lắm, thì đó vẫn là con nhà mình.
Dù sao thì đứa trẻ nhà mình, chính là đứa trẻ đáng yêu nhất.
Quan hệ giữa Từ Toa với đứa em họ vẫn khá tốt, hai người chỉ cách nhau có sáu tuổi, cho nên Từ Toa cũng không nhớ rõ lắm lúc em họ còn nhỏ trông như thế nào. Nhưng mà cho dù là trước đây hay sau này xuyên không thì vẫn là mười sáu tuổi, không gian song song vẫn là có chút bất đồng, cậu trẻ hơn nhiều, em họ đương nhiên cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Bây giờ nhìn thấy em họ bản thu nhỏ, chính là muốn trêu chọc em ấy.
“Nữu Tể, Nữu Tể, Nữu Tể.”
Cuối cùng cô nhóc cũng bị cô chọc đến phiền rồi, vừa trốn, vừa vung chân múa tay, nhe răng múa vuốt với cô, hung dữ bi ba bi bô một lúc lâu, tức đến độ phun cả nước miếng ra ngoài.
Từ Toa tấm tắc nói: “Em bẩn quá.”
Nữu Tể suýt chút nữa bị chị họ làm cho tức đến phát khóc, nhanh chóng bò đến bên cạnh bà cụ Từ, lại vẫy cánh tay nhỏ như que củi của mình, ê a cáo trạng. Bà cụ đón lấy Nữu Tể ôm vào lòng, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé nói: “Đây là chị họ, Nữu Tể không nhận ra sao? Đây chính là chị họ xinh đẹp nhất đấy.”
Sau này bà cụ Từ bình tĩnh lại, lúc ấy cũng gần một năm trôi qua, khi đó Từ Sơn mới được đón về. Từ Tú muốn đưa Từ Toa đi, nhưng bà cụ không nỡ, cứ thế kéo dài đến năm cô bảy tuổi đi học, mới để cô rời đi.
Cho nên Từ Toa không chỉ là cháu gái, mà còn là điểm tựa tinh thần khi bà cụ Từ suy sụp.
Chính vì thế, địa vị của Từ Toa trong lòng bà cụ vượt xa Từ Sơn.
Bởi vì bà cụ Từ bất công, đối với Từ Sơn không chú ý, cho nên người này xem như nuôi thả, không học được phẩm chất tốt như chăm chỉ khắc khổ, ngược lại vừa ham ăn lại lười, vừa gian lại láu cá, chẳng qua cũng không phải loại người xấu đi hại người.
Ở trong tiểu thuyết, sau khi Từ Toa chết rồi, mặc dù là do Bạch Liên Hoa ngoài ý muốn hại chết, nhưng Từ Hồng Vĩ lại vì chuyện đó mà không tin tưởng nhà họ Từ cho lắm, dần dần quan hệ với nhà họ Từ cũng trở nên xa cách, bà cụ Từ cũng bởi vì cái chết của Từ Toa mà điên rồi, Từ Hồng Vĩ không ở đây, sau cùng người vẫn luôn chăm sóc kẻ điên như bà cụ Từ đến chết thật đúng là Từ Sơn – Người mà ông cụ Từ vãn luôn nhắc đến có thể dưỡng già cho bọn họ.
Vợ chồng Từ Sơn có khuyết điểm không đếm xuể, nhưng thật đúng là không vứt bỏ bà cụ điên này, thậm chí còn chưa từng buông bỏ việc điều trị, tất cả mọi người đều nói bệnh điên không thể chữa hết, bọn họ vẫn kiên trì, cho dù vất vả, tiền kiếm được cơ bản đều để chữa bệnh cho bà cụ, vẫn chưa từng từ bỏ, chỉ là bà cụ Từ thật sự không thể chữa khỏi, sau cùng bọn họ chính là người đưa tiễn cuối cùng.
“Nữu Tể, em đang làm gì thế?”
Hai người vừa đi ra đã thấy cô em họ đen nhẻm vịn hàng rào đứng đó, cả người dựa vào hàng rào, cái mông nhỏ hơi vểnh lên, tay nhỏ thì nắm lấy thanh gỗ ở hàng rào, nắm rất chặt.
“Nữu Tể?”
Cuối cùng cô nhóc đen nhẻm cũng quay đầu lại, lộ ra mấy cái răng sữa, ánh mắt lấp lánh: “Gâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Toa: “???”
Bà cụ Từ: “Nhất định là Đại Hoàng nhà lão Hoàng ở bên ngoài.”
Quả nhiên vừa dứt lời đã thấy một con chó vẫy đuôi xuất hiện ở cửa chính.
Nữu Tể buông tay nhỏ ngồi dưới đất: “Gâu!”
Đại Hoàng đi lên trước một bước: “Gâu gâu!”
Nữu Tể nhanh chóng bò lên trước hai bước: “Gâu gâu gâu!”
Đại Hoàng lại tiến lên thêm một bước: “Gâu Gâu Gâu Gâu!”
Trong lòng Từ Toa cảm thán: “Hai người này là đang giao lưu, bà ngoại, em họ còn nắm giữ chó ngữ cấp hai à?”
Bà cụ Từ: “…”
Nữu Tể quay đầu, bàn tay nhỏ chỉ hướng Đại Hoàng, cười chảy nước miếng: “Gâu Gâu!”
Bà cụ Từ nhìn con chó Đại Hoàng thì thầm: “Cháu nhìn xem, đến cả con chó của nhà giàu cũng béo hơn cả chúng ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Toa nhìn Đại Hoàng, lại nhìn cô bé đen nhẻm gầy gò bên cạnh, gật đầu tán thành, cô cúi đầu nhẹ nhàng túm lấy em họ, cô nhóc dụi dụi gò má nhìn thoáng qua cô, rồi lại tiếp tục sủa với Đại Hoàng kia. Từ Toa ngồi xổm xuống, chọc vào đôi má chẳng có mấy thịt của cô bé mà nói: “Em thật đúng là gầy.”
Cô nhóc cảm thấy sững sờ.
Từ Toa lại hỏi: “Sao em lại đen như vậy chứ?”
Cô nhóc lại càng sững sờ hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Toa chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào đen hơn cô em họ này. Dù gì so với những đứa trẻ mũm mĩm được chăm nhiều sữa thì cô nhóc này vừa đen vừa gầy, chẳng đáng yêu chút nào. Nhưng mà, con nhà người ta cho dù có đáng yêu bao nhiêu đi chăng nữa thì đó cũng là con nhà người ta. Con nhà mình cho dù không được đáng yêu cho lắm, thì đó vẫn là con nhà mình.
Dù sao thì đứa trẻ nhà mình, chính là đứa trẻ đáng yêu nhất.
Quan hệ giữa Từ Toa với đứa em họ vẫn khá tốt, hai người chỉ cách nhau có sáu tuổi, cho nên Từ Toa cũng không nhớ rõ lắm lúc em họ còn nhỏ trông như thế nào. Nhưng mà cho dù là trước đây hay sau này xuyên không thì vẫn là mười sáu tuổi, không gian song song vẫn là có chút bất đồng, cậu trẻ hơn nhiều, em họ đương nhiên cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Bây giờ nhìn thấy em họ bản thu nhỏ, chính là muốn trêu chọc em ấy.
“Nữu Tể, Nữu Tể, Nữu Tể.”
Cuối cùng cô nhóc cũng bị cô chọc đến phiền rồi, vừa trốn, vừa vung chân múa tay, nhe răng múa vuốt với cô, hung dữ bi ba bi bô một lúc lâu, tức đến độ phun cả nước miếng ra ngoài.
Từ Toa tấm tắc nói: “Em bẩn quá.”
Nữu Tể suýt chút nữa bị chị họ làm cho tức đến phát khóc, nhanh chóng bò đến bên cạnh bà cụ Từ, lại vẫy cánh tay nhỏ như que củi của mình, ê a cáo trạng. Bà cụ đón lấy Nữu Tể ôm vào lòng, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé nói: “Đây là chị họ, Nữu Tể không nhận ra sao? Đây chính là chị họ xinh đẹp nhất đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro