Giết Con Gà Để...
2024-08-07 00:08:22
Cho nên giữa bọn họ còn có thể có tình cảm gì được?
Nhưng sau khi đính hôn rồi, cô ấy đã từng nghĩ đến cuộc sống sau khi gả cho Trịnh Chí Minh, đến khi ấy anh ta làm việc ở trên thị trấn còn cô ấy thì ở nhà chăm lo, cuộc sống sẽ không đại phú đại quý nhưng êm ấm thuận hòa.
Có điều, không ngờ tất cả những ảo tượng đều sẽ tan thành mây khói hết, nhưng có vài chuyện nên chặt đứt thì phải chặt đứt, bây giờ không chặt đứt thì sau này người chịu khổ chính là cô ấy, chỉ là, tương lai sẽ thế nào lại khiến cô ấy có hơi mơ hồ.
Vương Nguyệt Cúc và Cố Kiến Quốc nghe được lời của cô ấy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ chỉ sợ con gái bị Trịnh Chí Minh lừa đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Vương Nguyệt Cúc ôm vai con gái cả: “Mẹ với cha con chưa từng muốn gả con cho gia đình giàu có bao nhiêu, cha mẹ chỉ mong có thể tìm được cho con một người thành thật, nhân phẩm tốt. Lúc trước đính hôn với Trịnh Chí Minh là vì cảm thấy cậu ta là nhân viên chính thức của trạm lương, công việc ổn định, cuộc sống sau này của con có thể trôi qua tốt hơn, nhưng không ngờ lại là nhìn lầm hết cả.”
Cố Nhất Mẫn nở nụ cười: “Con không sao, cha mẹ đừng lo lắng.”
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc thấy cô ấy cười cũng thật sự yên lòng rồi.
Cố Kiến Quốc còn nói trong lòng: Không hổ là con gái mình, làm việc rất quyết đoán.
“Lúc trước khi xem mắt, nhà họ Trịnh cho sáu mươi sáu đồng tiền và một tấm vải, lúc dạm ngõ cho một trăm sáu mươi sáu đồng và một bộ quần áo, ba cân thịt, đến khi ấy trả lại hết cho bọn họ đi.” Vương Nguyệt Cúc nói.
Phong tục ở nông thôn là sau khi hai bên nam nữ đã đính hôn muốn từ hôn, nếu như nhà trai đề nghị từ hôn trước vậy nhà gái sẽ không trả lại sính lễ cho, còn nếu nhà gái đề nghị từ hôn trước vậy phải trả lại sính lễ cho nhà trai.
Nhưng cho dù hai gia đình bọn họ là ai đề nghị từ hôn trước thì bọn họ cũng vẫn sẽ trả sính lễ đính hôn về cho nhà họ Trịnh, bọn họ không có tiền nhưng cũng sẽ không vì chút ít tiền này mà khiến con gái bị người ta dèm pha.
Ba người nói chuyện một lúc rồi đi ra ngoài, Cố Tư Tinh thấy sắc mặt bọn họ đã bình tĩnh hơn cũng chợt yên lòng. Tuy rằng chị cả từ hôn khiến cô rất mừng rỡ nhưng cô cũng không hy vọng người trong nhà sẽ buồn bực vì chuyện này.
“Cha ơi, hay là chúng ta giết con gà hầm canh đi, để an ủi tâm hồn cho chị cả.” Cố Tam Tĩnh thấy cha mẹ và chị cả trông có vẻ không đau lòng gì mấy nên mới nói ra những lời mà mình muốn nói.
Vừa rồi Tiểu Tứ nói giết con gà là nước miếng của cô ấy đã bắt đầu chảy rồi.
Cố Nhất Mẫn vừa nghe được câu này của cô ấy đã phì cười: “Tâm trạng của chị đang tốt lắm, không cần an ủi đâu.”
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc cũng không nhịn được mà vui vẻ, Cố Kiến Quốc lập tức vung tay một cái: “Vậy nay giết con gà để an ủi tâm hồn cho chị cả con đi.”
Cố Tam Tĩnh vừa nghe vậy, đôi mắt to đã sáng ngời như đèn pha, cô ấy kéo Cố Tư Tinh đi bắt gà, Cố Tư Tinh lại có hơi không vui, cô còn muốn làm một tiểu tiên nữ xinh đẹp cơ mà.
“Tiểu Tứ, em đứng ở đây chặn nhé, chị lùa con gà về chỗ em, tụi nó mà chạy qua đó là em bắt ngay đấy nhá.”
Cố Tam Tĩnh dặn dò Cố Tư Tinh xong là vội đi lùa gà, nhưng con gà làm sao có thể nghe lời cô ấy mà chạy về phía Cố Tư Tinh được chứ?
Kết quả cô ấy đuổi con gà chạy quanh sân.
“Tiểu Tứ, em còn đứng đó làm gì? Mau bắt gà đi!”
Cố Tư Tinh hít một hơi thật sâu, dù sao cũng không thể làm một tiểu tiên nữ xinh đẹp được rồi, bắt thì bắt.
Hai chị em chạy quanh sân bắt gà.
Cố Kiến Quốc nhìn hai đứa con gái út chơi vui vẻ một lúc rồi mới sải bước chân đi lên, cúi người vồ một cái đã ấn được con gà xuống đất.
Nhưng sau khi đính hôn rồi, cô ấy đã từng nghĩ đến cuộc sống sau khi gả cho Trịnh Chí Minh, đến khi ấy anh ta làm việc ở trên thị trấn còn cô ấy thì ở nhà chăm lo, cuộc sống sẽ không đại phú đại quý nhưng êm ấm thuận hòa.
Có điều, không ngờ tất cả những ảo tượng đều sẽ tan thành mây khói hết, nhưng có vài chuyện nên chặt đứt thì phải chặt đứt, bây giờ không chặt đứt thì sau này người chịu khổ chính là cô ấy, chỉ là, tương lai sẽ thế nào lại khiến cô ấy có hơi mơ hồ.
Vương Nguyệt Cúc và Cố Kiến Quốc nghe được lời của cô ấy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ chỉ sợ con gái bị Trịnh Chí Minh lừa đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa.
Vương Nguyệt Cúc ôm vai con gái cả: “Mẹ với cha con chưa từng muốn gả con cho gia đình giàu có bao nhiêu, cha mẹ chỉ mong có thể tìm được cho con một người thành thật, nhân phẩm tốt. Lúc trước đính hôn với Trịnh Chí Minh là vì cảm thấy cậu ta là nhân viên chính thức của trạm lương, công việc ổn định, cuộc sống sau này của con có thể trôi qua tốt hơn, nhưng không ngờ lại là nhìn lầm hết cả.”
Cố Nhất Mẫn nở nụ cười: “Con không sao, cha mẹ đừng lo lắng.”
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc thấy cô ấy cười cũng thật sự yên lòng rồi.
Cố Kiến Quốc còn nói trong lòng: Không hổ là con gái mình, làm việc rất quyết đoán.
“Lúc trước khi xem mắt, nhà họ Trịnh cho sáu mươi sáu đồng tiền và một tấm vải, lúc dạm ngõ cho một trăm sáu mươi sáu đồng và một bộ quần áo, ba cân thịt, đến khi ấy trả lại hết cho bọn họ đi.” Vương Nguyệt Cúc nói.
Phong tục ở nông thôn là sau khi hai bên nam nữ đã đính hôn muốn từ hôn, nếu như nhà trai đề nghị từ hôn trước vậy nhà gái sẽ không trả lại sính lễ cho, còn nếu nhà gái đề nghị từ hôn trước vậy phải trả lại sính lễ cho nhà trai.
Nhưng cho dù hai gia đình bọn họ là ai đề nghị từ hôn trước thì bọn họ cũng vẫn sẽ trả sính lễ đính hôn về cho nhà họ Trịnh, bọn họ không có tiền nhưng cũng sẽ không vì chút ít tiền này mà khiến con gái bị người ta dèm pha.
Ba người nói chuyện một lúc rồi đi ra ngoài, Cố Tư Tinh thấy sắc mặt bọn họ đã bình tĩnh hơn cũng chợt yên lòng. Tuy rằng chị cả từ hôn khiến cô rất mừng rỡ nhưng cô cũng không hy vọng người trong nhà sẽ buồn bực vì chuyện này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha ơi, hay là chúng ta giết con gà hầm canh đi, để an ủi tâm hồn cho chị cả.” Cố Tam Tĩnh thấy cha mẹ và chị cả trông có vẻ không đau lòng gì mấy nên mới nói ra những lời mà mình muốn nói.
Vừa rồi Tiểu Tứ nói giết con gà là nước miếng của cô ấy đã bắt đầu chảy rồi.
Cố Nhất Mẫn vừa nghe được câu này của cô ấy đã phì cười: “Tâm trạng của chị đang tốt lắm, không cần an ủi đâu.”
Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc cũng không nhịn được mà vui vẻ, Cố Kiến Quốc lập tức vung tay một cái: “Vậy nay giết con gà để an ủi tâm hồn cho chị cả con đi.”
Cố Tam Tĩnh vừa nghe vậy, đôi mắt to đã sáng ngời như đèn pha, cô ấy kéo Cố Tư Tinh đi bắt gà, Cố Tư Tinh lại có hơi không vui, cô còn muốn làm một tiểu tiên nữ xinh đẹp cơ mà.
“Tiểu Tứ, em đứng ở đây chặn nhé, chị lùa con gà về chỗ em, tụi nó mà chạy qua đó là em bắt ngay đấy nhá.”
Cố Tam Tĩnh dặn dò Cố Tư Tinh xong là vội đi lùa gà, nhưng con gà làm sao có thể nghe lời cô ấy mà chạy về phía Cố Tư Tinh được chứ?
Kết quả cô ấy đuổi con gà chạy quanh sân.
“Tiểu Tứ, em còn đứng đó làm gì? Mau bắt gà đi!”
Cố Tư Tinh hít một hơi thật sâu, dù sao cũng không thể làm một tiểu tiên nữ xinh đẹp được rồi, bắt thì bắt.
Hai chị em chạy quanh sân bắt gà.
Cố Kiến Quốc nhìn hai đứa con gái út chơi vui vẻ một lúc rồi mới sải bước chân đi lên, cúi người vồ một cái đã ấn được con gà xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro