Bọn Họ Khó Thoá...
2024-08-07 00:08:22
Hừ! Chị đây chính là một người trọng sinh, còn không chơi lại được một thằng oắt con xấu xa nhà anh chắc?
Quả nhiên, cô vừa mới đi đến cổng, Triệu Phụng Lan đã gào lên một tiếng rồi lao tới túm lấy cánh tay của cô: “Con nhãi ranh này, báo cảnh sát cái gì?”
“Anh ta muốn tự sát còn không thể báo cảnh sát hay sao?” Cố Tư Tinh trừng to mắt nhìn, vẻ mặt trông rất hoang mang.
Triệu Phụng Lan cảm thấy không thể giải thích cho một đứa nít ranh như cô hiểu được nên kéo tay cô tới, nói với Cố Kiến Quốc: “Chỉ là từ hôn mà thôi, các người cũng không muốn để toàn bộ người trong thôn đều biết đấy chứ.”
“Không phải.” Cố Tư Tinh kéo cơ thể đi, làm bộ muốn đi ra ngoài: “Đây cũng không phải chuyện nhỏ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người đó.”
Triệu Phụng Lan: Sao trước đây không phát hiện ra Tiểu Tứ nhà họ Cố lại đáng ghét như vậy chứ?
Con nhà mình thì nhà mình hiểu, Cố Kiến Quốc biết con gái út chỉ đang dọa người nhà họ Trịnh mà thôi, cho nên hiển nhiên ông không thể phá đám mà đứng dậy nói: “Nhị Tuệ, con với Tiểu Tứ cùng tới ủy ban thôn gọi điện thoại đi, đã động đến cả dao thế kia rồi, không báo cảnh sát không được.”
Cố Nhị Tuệ vội vàng gật đầu rồi đi qua giải cứu Cố Tư Tinh khỏi bàn tay của Triệu Phụng Lan.
Hai chị em vung chân lên định chạy thì Triệu Phụng Lan lại vội vàng mỗi tay kéo một đứa, không cho bọn họ đi.
Nếu như để bọn họ ra ngoài một vòng, vậy cảnh sát không tới nhưng danh tiếng của con trai bà ta sẽ không còn mất.
Trịnh Nhị Trụ tức giận nhấc chân đá vào người Trịnh Chí Minh một cước: “Bộ mày không lấy được vợ hay là làm sao hả? Đòi sống đòi chết cái gì, mày không mất mặt nhưng lão tử mất mặt, bác cả của mày cũng mất mặt đây này.”
Trịnh Chí Minh cầm dao đứng ngây người ở nơi đó không biết nên làm thế nào, sự việc không nên thành ra như vậy mới đúng!
Ban đầu, anh ta chỉ muốn dùng cách này để dọa sợ người nhà họ Cố, đặc biệt là dọa Cố Nhất Mẫn một chút, để sau này cô ấy ngoan ngoãn nghe lời mình, bằng không, anh ta sẽ dùng chiêu tự sát để đối phó với cô ấy.
Anh ta nghĩ rất hay nhưng không ngờ tất cả đều bị Tiểu Tứ phá đám hết, bây giờ anh ta cất dao đi được không? Hay là không cất?
Anh ta đang do dự và đấu tranh thì Trịnh Nhị Trụ lại đá vào người anh ta thêm một cước: “Mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Thật sự muốn chết hay sao?”
Trịnh Chí Minh không có cách nào khác, chỉ đành hạ con dao xuống, người trong nhà đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cố Tư Tinh và Cố Nhị Tuệ lại quay vòng vào nhà, cô nghĩ đến kiếp trước, khi ấy mỗi lần chị cả nhắc đến ly hôn là Trịnh Chí Minh đều sẽ cầm dao lên uy hiếp như vậy, sau đó chị cả đều sẽ thỏa hiệp.
Nghĩ lại một chút vẫn là bản thân quá mềm lòng, nếu như cứng rắn hơn, mặc kệ sống chết của anh ta, một mình anh ta tự sát thì mình cũng được giải thoát thôi, chết cũng vừa vặn!
Nếu như ngay lần đầu tiên chị cả không bị Trịnh Chí Minh này bắt thóp thì sau này anh ta cũng sẽ không hở tí là lại đòi tự sát.
Nhưng, kiếp trước chị cả dây dưa suốt nhiều năm như vậy không ly hôn cũng là có liên quan đến tình hình ở thời đại này, ở thời đại này người ly hôn cực kỳ ít, càng đừng nói đến khởi kiện đòi ly hôn.
Khởi kiện đòi ly hôn đến cả ở thành phố lớn còn ít, càng đừng nói là ở nông thôn.
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ mang trả đồ về cho các người rồi đổi thiếp canh về.” Cố Kiến Quốc bày ra tư thế đuổi người.
Làm ầm ĩ đến mức độ này rồi, hiển nhiên người nhà họ Trịnh cũng không thể nán lại được nữa, cả gia đình đang định đi ra ngoài nhưng cơn giận trong lòng Triệu Phụng Lan có làm thế nào cũng không thể áp chế được nữa, bà ta nhìn Cố Nhất Mẫn rồi cười lạnh, nói: “Tao xem sau này mày còn có thể giả cho gia đình tốt gì được? Đừng để đến lúc đấy vớ phải một thằng lười nhác lại đến nhà tao khóc.”
“Bà yên tâm đi.” Cố Nhất Mẫn lạnh lùng nhìn bà ta và đáp: “Cho dù tôi có gả cho ai thì cũng tốt hơn là gả cho nhà các bà.”
Quả nhiên, cô vừa mới đi đến cổng, Triệu Phụng Lan đã gào lên một tiếng rồi lao tới túm lấy cánh tay của cô: “Con nhãi ranh này, báo cảnh sát cái gì?”
“Anh ta muốn tự sát còn không thể báo cảnh sát hay sao?” Cố Tư Tinh trừng to mắt nhìn, vẻ mặt trông rất hoang mang.
Triệu Phụng Lan cảm thấy không thể giải thích cho một đứa nít ranh như cô hiểu được nên kéo tay cô tới, nói với Cố Kiến Quốc: “Chỉ là từ hôn mà thôi, các người cũng không muốn để toàn bộ người trong thôn đều biết đấy chứ.”
“Không phải.” Cố Tư Tinh kéo cơ thể đi, làm bộ muốn đi ra ngoài: “Đây cũng không phải chuyện nhỏ, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người đó.”
Triệu Phụng Lan: Sao trước đây không phát hiện ra Tiểu Tứ nhà họ Cố lại đáng ghét như vậy chứ?
Con nhà mình thì nhà mình hiểu, Cố Kiến Quốc biết con gái út chỉ đang dọa người nhà họ Trịnh mà thôi, cho nên hiển nhiên ông không thể phá đám mà đứng dậy nói: “Nhị Tuệ, con với Tiểu Tứ cùng tới ủy ban thôn gọi điện thoại đi, đã động đến cả dao thế kia rồi, không báo cảnh sát không được.”
Cố Nhị Tuệ vội vàng gật đầu rồi đi qua giải cứu Cố Tư Tinh khỏi bàn tay của Triệu Phụng Lan.
Hai chị em vung chân lên định chạy thì Triệu Phụng Lan lại vội vàng mỗi tay kéo một đứa, không cho bọn họ đi.
Nếu như để bọn họ ra ngoài một vòng, vậy cảnh sát không tới nhưng danh tiếng của con trai bà ta sẽ không còn mất.
Trịnh Nhị Trụ tức giận nhấc chân đá vào người Trịnh Chí Minh một cước: “Bộ mày không lấy được vợ hay là làm sao hả? Đòi sống đòi chết cái gì, mày không mất mặt nhưng lão tử mất mặt, bác cả của mày cũng mất mặt đây này.”
Trịnh Chí Minh cầm dao đứng ngây người ở nơi đó không biết nên làm thế nào, sự việc không nên thành ra như vậy mới đúng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu, anh ta chỉ muốn dùng cách này để dọa sợ người nhà họ Cố, đặc biệt là dọa Cố Nhất Mẫn một chút, để sau này cô ấy ngoan ngoãn nghe lời mình, bằng không, anh ta sẽ dùng chiêu tự sát để đối phó với cô ấy.
Anh ta nghĩ rất hay nhưng không ngờ tất cả đều bị Tiểu Tứ phá đám hết, bây giờ anh ta cất dao đi được không? Hay là không cất?
Anh ta đang do dự và đấu tranh thì Trịnh Nhị Trụ lại đá vào người anh ta thêm một cước: “Mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Thật sự muốn chết hay sao?”
Trịnh Chí Minh không có cách nào khác, chỉ đành hạ con dao xuống, người trong nhà đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cố Tư Tinh và Cố Nhị Tuệ lại quay vòng vào nhà, cô nghĩ đến kiếp trước, khi ấy mỗi lần chị cả nhắc đến ly hôn là Trịnh Chí Minh đều sẽ cầm dao lên uy hiếp như vậy, sau đó chị cả đều sẽ thỏa hiệp.
Nghĩ lại một chút vẫn là bản thân quá mềm lòng, nếu như cứng rắn hơn, mặc kệ sống chết của anh ta, một mình anh ta tự sát thì mình cũng được giải thoát thôi, chết cũng vừa vặn!
Nếu như ngay lần đầu tiên chị cả không bị Trịnh Chí Minh này bắt thóp thì sau này anh ta cũng sẽ không hở tí là lại đòi tự sát.
Nhưng, kiếp trước chị cả dây dưa suốt nhiều năm như vậy không ly hôn cũng là có liên quan đến tình hình ở thời đại này, ở thời đại này người ly hôn cực kỳ ít, càng đừng nói đến khởi kiện đòi ly hôn.
Khởi kiện đòi ly hôn đến cả ở thành phố lớn còn ít, càng đừng nói là ở nông thôn.
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ mang trả đồ về cho các người rồi đổi thiếp canh về.” Cố Kiến Quốc bày ra tư thế đuổi người.
Làm ầm ĩ đến mức độ này rồi, hiển nhiên người nhà họ Trịnh cũng không thể nán lại được nữa, cả gia đình đang định đi ra ngoài nhưng cơn giận trong lòng Triệu Phụng Lan có làm thế nào cũng không thể áp chế được nữa, bà ta nhìn Cố Nhất Mẫn rồi cười lạnh, nói: “Tao xem sau này mày còn có thể giả cho gia đình tốt gì được? Đừng để đến lúc đấy vớ phải một thằng lười nhác lại đến nhà tao khóc.”
“Bà yên tâm đi.” Cố Nhất Mẫn lạnh lùng nhìn bà ta và đáp: “Cho dù tôi có gả cho ai thì cũng tốt hơn là gả cho nhà các bà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro