Em Tính Làm Thế...
2024-08-07 00:08:22
Cố Nhất Mẫn và Có Nhị Tuệ đều cảm thấy kiến nghị này không tồi, cuối cùng thì cục tức trong lòng cũng nhả được ra rồi, tìm Trịnh Chí Minh để trút giận chính là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng bọn họ đều chưa từng chụp bao tải đánh người lần nào, phải hành động thế nào thật sự cũng không biết.
“Chuyện này cứ giao lại cho em là được.” Cố Tư Tinh lộ ra vẻ mặt tự tin: “Đến khi ấy, các chị cứ phối hợp với em là xong.”
Cô quyết định gọi cả Hàn Chính Bình theo, lúc đánh nhau thiếu niên nhỏ này dữ dằn cỡ nào thì cô cũng đã được chứng kiến rồi, người như vậy mới cần phải sử dụng thật cẩn thận.
“Em tính làm thế nào?” Cố Nhị Tuệ lại kéo Cố Tư Tinh vào trong ổ chăn của mình.
Cố Tư Tinh không giấu bọn họ vì dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng biết thôi.
Đám người Cố Nhị Tuệ vừa nghe là sẽ nhờ Hàn Chính Bình giúp đều cảm thấy không đáng tin, Cố Nhị Tuệ còn nói: “Chính Bình rất sạch sẽ, tính cách còn tốt như vậy, làm sao biết đánh nhau chứ?”
Cố Tư Tinh lại thở dài, các chị đều bị vẻ ngoài của anh ấy lừa hết rồi. Đó là một người lợi hại chân chính đó, nhưng cô cũng không nói ra câu này mà chỉ bảo: “Đến khi ấy các chị sẽ biết ngay thôi.”
Cố Nhị Tuệ và Cố Nhất Mẫn cảm thấy gọi thêm cả Hàn Chính Bình cũng được, thêm một người thì thêm một phần sức lực, chẳng qua bọn họ sẽ không để một người vừa sạch sẽ vừa tốt tính như vậy làm chủ lực đâu.
Hội nghị bàn tròn đến đây là kết thúc, chẳng qua, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều đang nghĩ ngày mai nhất định phải từ từ thôi diễn một phen xem nên chụp bao tải đánh người thế nào. Tuy rằng bọn họ chưa từng làm chuyện này lần nào nhưng chỉ nghĩ thôi đã thấy rất kích động rồi, biết phải làm sao được chứ?
Ngày hôm sau, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc vừa ăn cơm xong đã cùng nhau đạp xe lên thị trấn để mua đồ, chuyện từ hôn giải quyết xong ngày nào thì yên tâm ngày ấy.
Cố Nhất Mẫn dẫn theo ba đứa em gái buộc ngô đã lột xong vỏ vào với nhau, sau đó phơi lên cái giá mà Cố Kiến Quốc đã làm chuyên dùng để phơi ngô.
Đang làm việc nhưng chủ đề mà bốn chị em đang thảo luận lại là chi tiết về vụ chụp bao tải đánh người.
Lúc Trương Xuân Đào ăn sáng, đôi mắt thường xuyên liếc về sân nhà bên này. Cô ta có biết chuyện người nhà họ Trịnh tới đây vào tối hôm qua, sau đó cô ta còn ở bên ngoài nghe trộm một lúc, sau khi xác định hai gia định cãi nhau rất dữ cô ta mới sung sướng quay vào nhà.
Lần này nhà họ Trịnh chắc chắn muốn từ hôn rồi, sau khi từ hôn sẽ cho Trịnh Chí Minh và Trương Song Bình đính hôn, đến khi ấy cô ta cũng chính là thông gia của nhà họ Trịnh.
Nhà họ Trịnh có một người anh cả làm việc ở đồn công an huyện, sau này nói không chừng cô ta cũng có thể hưởng ké lời.
Nghĩ đến mấy chuyện này khiến tối hôm qua cô ta ngủ vô cùng ngon giấc, sáng nay lúc tỉnh dậy vẫn còn đang cười.
Ăn cơm xong, cô ta đi đến nhà mẹ đẻ, trông thấy chị dâu cả Cát Phượng Liên và Trương Song Bình, cô ta bèn kể lại chuyện hôm qua nhà họ Trịnh đến nhà Cố Kiến Quốc từ hôn, sau đó lại nói: “Em cảm thấy chuyện này nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, chúng ta phải nhanh chóng đến nhà họ Trịnh đề nghị cầu hôn thôi.”
“Chúng ta là nhà gái đó, nhờ người qua nhà trai cầu hôn, nếu để đồn ra ngoài cũng không hay đâu thì phải?” Cát Phượng Liên có hơi do dự: “Hay là đánh tiếng với bên kia để bọn họ đến nhà mình cầu hôn.”
“Bản thân các chị tự thấy sao mà làm đi, qua thôn này là không còn tiệm này nữa đâu.” Trương Xuân Đào cảm thấy Cát Phượng Liên đúng là vẽ chuyện.
Trước đây Trương Song Bình và Trịnh Chí Minh từng là đối tượng, nói không chừng cũng đã làm gì đó luôn cả rồi, bây giờ còn chảnh chọe cái gì nữa?
Cứ kéo dài tiếp nữa thì nói không chừng mối hôn sự tốt này sẽ bị người khác cướp mất.
Cát Phượng Liên vẫn hơi chần chừ, bà ta muốn nghe ngóng kỹ về nhà họ Trịnh này đã, con gái chính là con gái ruột, không thể gả đi một cách tùy tiện như thế được.
“Chuyện này cứ giao lại cho em là được.” Cố Tư Tinh lộ ra vẻ mặt tự tin: “Đến khi ấy, các chị cứ phối hợp với em là xong.”
Cô quyết định gọi cả Hàn Chính Bình theo, lúc đánh nhau thiếu niên nhỏ này dữ dằn cỡ nào thì cô cũng đã được chứng kiến rồi, người như vậy mới cần phải sử dụng thật cẩn thận.
“Em tính làm thế nào?” Cố Nhị Tuệ lại kéo Cố Tư Tinh vào trong ổ chăn của mình.
Cố Tư Tinh không giấu bọn họ vì dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng biết thôi.
Đám người Cố Nhị Tuệ vừa nghe là sẽ nhờ Hàn Chính Bình giúp đều cảm thấy không đáng tin, Cố Nhị Tuệ còn nói: “Chính Bình rất sạch sẽ, tính cách còn tốt như vậy, làm sao biết đánh nhau chứ?”
Cố Tư Tinh lại thở dài, các chị đều bị vẻ ngoài của anh ấy lừa hết rồi. Đó là một người lợi hại chân chính đó, nhưng cô cũng không nói ra câu này mà chỉ bảo: “Đến khi ấy các chị sẽ biết ngay thôi.”
Cố Nhị Tuệ và Cố Nhất Mẫn cảm thấy gọi thêm cả Hàn Chính Bình cũng được, thêm một người thì thêm một phần sức lực, chẳng qua bọn họ sẽ không để một người vừa sạch sẽ vừa tốt tính như vậy làm chủ lực đâu.
Hội nghị bàn tròn đến đây là kết thúc, chẳng qua, Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều đang nghĩ ngày mai nhất định phải từ từ thôi diễn một phen xem nên chụp bao tải đánh người thế nào. Tuy rằng bọn họ chưa từng làm chuyện này lần nào nhưng chỉ nghĩ thôi đã thấy rất kích động rồi, biết phải làm sao được chứ?
Ngày hôm sau, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc vừa ăn cơm xong đã cùng nhau đạp xe lên thị trấn để mua đồ, chuyện từ hôn giải quyết xong ngày nào thì yên tâm ngày ấy.
Cố Nhất Mẫn dẫn theo ba đứa em gái buộc ngô đã lột xong vỏ vào với nhau, sau đó phơi lên cái giá mà Cố Kiến Quốc đã làm chuyên dùng để phơi ngô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang làm việc nhưng chủ đề mà bốn chị em đang thảo luận lại là chi tiết về vụ chụp bao tải đánh người.
Lúc Trương Xuân Đào ăn sáng, đôi mắt thường xuyên liếc về sân nhà bên này. Cô ta có biết chuyện người nhà họ Trịnh tới đây vào tối hôm qua, sau đó cô ta còn ở bên ngoài nghe trộm một lúc, sau khi xác định hai gia định cãi nhau rất dữ cô ta mới sung sướng quay vào nhà.
Lần này nhà họ Trịnh chắc chắn muốn từ hôn rồi, sau khi từ hôn sẽ cho Trịnh Chí Minh và Trương Song Bình đính hôn, đến khi ấy cô ta cũng chính là thông gia của nhà họ Trịnh.
Nhà họ Trịnh có một người anh cả làm việc ở đồn công an huyện, sau này nói không chừng cô ta cũng có thể hưởng ké lời.
Nghĩ đến mấy chuyện này khiến tối hôm qua cô ta ngủ vô cùng ngon giấc, sáng nay lúc tỉnh dậy vẫn còn đang cười.
Ăn cơm xong, cô ta đi đến nhà mẹ đẻ, trông thấy chị dâu cả Cát Phượng Liên và Trương Song Bình, cô ta bèn kể lại chuyện hôm qua nhà họ Trịnh đến nhà Cố Kiến Quốc từ hôn, sau đó lại nói: “Em cảm thấy chuyện này nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, chúng ta phải nhanh chóng đến nhà họ Trịnh đề nghị cầu hôn thôi.”
“Chúng ta là nhà gái đó, nhờ người qua nhà trai cầu hôn, nếu để đồn ra ngoài cũng không hay đâu thì phải?” Cát Phượng Liên có hơi do dự: “Hay là đánh tiếng với bên kia để bọn họ đến nhà mình cầu hôn.”
“Bản thân các chị tự thấy sao mà làm đi, qua thôn này là không còn tiệm này nữa đâu.” Trương Xuân Đào cảm thấy Cát Phượng Liên đúng là vẽ chuyện.
Trước đây Trương Song Bình và Trịnh Chí Minh từng là đối tượng, nói không chừng cũng đã làm gì đó luôn cả rồi, bây giờ còn chảnh chọe cái gì nữa?
Cứ kéo dài tiếp nữa thì nói không chừng mối hôn sự tốt này sẽ bị người khác cướp mất.
Cát Phượng Liên vẫn hơi chần chừ, bà ta muốn nghe ngóng kỹ về nhà họ Trịnh này đã, con gái chính là con gái ruột, không thể gả đi một cách tùy tiện như thế được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro