Đầu Sỏ Gây Ra T...
2024-08-07 00:08:22
Triệu Phụng Lan cười bảo: “Là người quen của con, Trương Song Bình đó.”
“Con không đồng ý.” Trịnh Chí Minh hận Trương Song Bình còn chẳng kịp nữa là, làm sao có thể thế lấy cô ta cho được?
Nếu không phải cô ta ở trước mặt xúi giục mẹ anh ta thì mẹ anh ta có thể tới nhà họ Cố gây sự sao?
Cố Nhất Mẫn có thể từ hôn anh ta sao?
Đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện chính là Trương Song Bình!
“Con nhìn con đi, Trương Song Bình không đẹp bằng Cố Nhất Mẫn nhưng lớn lên cũng đâu có xấu gì, hơn nữa còn là giáo viên tiểu học, tuy rằng một tháng chỉ có tiền lương mười lăm đồng nhưng so ra vẫn tốt hơn là không có.
Còn Cố Nhất Mẫn, ngoại trừ được mỗi cái đẹp mắt ra còn có gì nữa?
Một tháng nó có thể kiếm được mười lăm đồng tiền sao?
Lấy vợ không thể chỉ nhìn mỗi mặt thôi con…”
“Dù sao thì con cũng không đồng ý.” Trịnh Chí Minh mặc áo lên rồi đi ra ngoài, anh ta còn phải gội đầu, sáp vuốt tóc phối với đất khiến anh ta cảm thấy mình trông rất đần độn.
…
Bốn chị em nhà họ Cố và Hàn Chính Bình về đến nhà thì Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc vẫn chưa về.
Cố Tư Tinh biết Hàn Chính Bình thích sạch sẽ nên vừa về đến nhà đã vội vàng múc gáo nước cho anh rửa tay.
Hàn Chính Bình nhìn bộ dáng chân chó của cô mà nhoẻn miệng cười, sao Tiểu Tứ lại đáng yêu như vậy chứ?
“Chính Bình, em có kinh nghiệm đánh nhau quá nhỉ!” Bây giờ Cố Nhị Tuệ đã chân chính hiểu được cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Một thiếu niên trẻ trắng trẻo, là con nhà người ta thi cử lần nào cũng đứng hạng nhất vậy mà lại biết đánh nhau, hơn nữa trông còn rất nghề nữa chứ.
Hàn Chính Bình ngồi xổm xuống rửa tay mà không hề đáp lại câu nói của Cố Nhị Tuệ.
Cố Nhị Tuệ cũng thông minh, không hỏi tiếp nữa.
Tuy rằng loại chuyện như đánh nhau này rất sướng nhưng dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì, trong lòng mọi người biết rõ là được.
Hàn Chính Bình rửa tay xong đã rời đi ngay, trước khi đi còn xoa đầu Cố Tư Tinh, vẫn là loại cảm giác mềm mại y như lần trước.
Cố Tư Tinh nể mặt anh đã giúp mình đánh người nên không tức giận.
Tâm trạng của bốn chị em rất tốt, lại cùng nhau chen chúc trong bếp, vừa nói chuyện vừa nấu cơm, tiếng cười trong gian bếp nhỏ vẫn luôn kéo dài không dứt.
Mấy hôm nay, Trương Xuân Đào vẫn luôn để ý đến tình hình ở bên nhà phòng cả, cô ta đứng trước cửa sân nhà phòng cả nghe thấy tiếng cười của bốn chị em gái mà trong lòng khó ở vô cùng.
Cô ta nóng lòng muốn khiến Trịnh Chí Minh và Cố Nhất Mẫn phải từ hôn có một phần nguyên nhân là vì muốn giúp Trương Song Bình kiếm được một hôn sự tốt. Ở trong mắt bốn chị em gái thì Trịnh Chí Minh chính là một kẻ xấu xa, còn ở trong mắt Trương Xuân Đào và Trương Song Bình thì anh ta lại là một cái bánh thơm.
Hơn nữa, đồ cướp được còn thơm hơn nữa!
Lúc Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc về nhà phát hiện ra trên gương mặt của bốn đứa con gái đều hiện lên nụ cười, lẽ nào hôm nay đã có chuyện tốt gì sao?
Vương Nguyệt Cúc hỏi bọn họ nhưng cả bốn đều không nói, không nói thì không nói thôi, dù sao lũ trẻ nhà mình đều là con ngoan hết cả, sẽ không làm chuyện xấu gì đâu.
…
“Lạc chín cả rồi, ngày mai phải đi thu hoạch lạc.” Lúc ăn cơm, Cố Kiến Quốc sắp xếp công việc ngày mai: “Tam Tĩnh với Tiểu Tứ cũng đi cùng luôn, các con có thể giúp thu hoạch lạc.”
Hai chị em vội vàng gật đầu, đến ngay cả Cố Tam Tĩnh rất ham chơi cũng biết thời điểm này phải ra đồng giúp làm việc.
“Chỗ bãi sông kia xa lắm, trưa ngày mai không về nhà ăn cơm mà mang cơm qua đó ăn luôn.” Vương Nguyệt Cúc nói: “Sáng ngày mai chúng ta dậy sớm hơn một lúc, luộc ít trứng gà rồi nướng thêm ít bánh mang đi.”
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều gật đầu đồng ý.
Chỗ bãi sông kia rất xa, đạp xe đạp phải mất một tiếng lận, nếu buổi trưa bọn họ quay về nhà ăn cơm vậy đi đi đi về cũng mất hai tiếng, sẽ rất làm lỡ việc.
“Con không đồng ý.” Trịnh Chí Minh hận Trương Song Bình còn chẳng kịp nữa là, làm sao có thể thế lấy cô ta cho được?
Nếu không phải cô ta ở trước mặt xúi giục mẹ anh ta thì mẹ anh ta có thể tới nhà họ Cố gây sự sao?
Cố Nhất Mẫn có thể từ hôn anh ta sao?
Đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện chính là Trương Song Bình!
“Con nhìn con đi, Trương Song Bình không đẹp bằng Cố Nhất Mẫn nhưng lớn lên cũng đâu có xấu gì, hơn nữa còn là giáo viên tiểu học, tuy rằng một tháng chỉ có tiền lương mười lăm đồng nhưng so ra vẫn tốt hơn là không có.
Còn Cố Nhất Mẫn, ngoại trừ được mỗi cái đẹp mắt ra còn có gì nữa?
Một tháng nó có thể kiếm được mười lăm đồng tiền sao?
Lấy vợ không thể chỉ nhìn mỗi mặt thôi con…”
“Dù sao thì con cũng không đồng ý.” Trịnh Chí Minh mặc áo lên rồi đi ra ngoài, anh ta còn phải gội đầu, sáp vuốt tóc phối với đất khiến anh ta cảm thấy mình trông rất đần độn.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn chị em nhà họ Cố và Hàn Chính Bình về đến nhà thì Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc vẫn chưa về.
Cố Tư Tinh biết Hàn Chính Bình thích sạch sẽ nên vừa về đến nhà đã vội vàng múc gáo nước cho anh rửa tay.
Hàn Chính Bình nhìn bộ dáng chân chó của cô mà nhoẻn miệng cười, sao Tiểu Tứ lại đáng yêu như vậy chứ?
“Chính Bình, em có kinh nghiệm đánh nhau quá nhỉ!” Bây giờ Cố Nhị Tuệ đã chân chính hiểu được cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Một thiếu niên trẻ trắng trẻo, là con nhà người ta thi cử lần nào cũng đứng hạng nhất vậy mà lại biết đánh nhau, hơn nữa trông còn rất nghề nữa chứ.
Hàn Chính Bình ngồi xổm xuống rửa tay mà không hề đáp lại câu nói của Cố Nhị Tuệ.
Cố Nhị Tuệ cũng thông minh, không hỏi tiếp nữa.
Tuy rằng loại chuyện như đánh nhau này rất sướng nhưng dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì, trong lòng mọi người biết rõ là được.
Hàn Chính Bình rửa tay xong đã rời đi ngay, trước khi đi còn xoa đầu Cố Tư Tinh, vẫn là loại cảm giác mềm mại y như lần trước.
Cố Tư Tinh nể mặt anh đã giúp mình đánh người nên không tức giận.
Tâm trạng của bốn chị em rất tốt, lại cùng nhau chen chúc trong bếp, vừa nói chuyện vừa nấu cơm, tiếng cười trong gian bếp nhỏ vẫn luôn kéo dài không dứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy hôm nay, Trương Xuân Đào vẫn luôn để ý đến tình hình ở bên nhà phòng cả, cô ta đứng trước cửa sân nhà phòng cả nghe thấy tiếng cười của bốn chị em gái mà trong lòng khó ở vô cùng.
Cô ta nóng lòng muốn khiến Trịnh Chí Minh và Cố Nhất Mẫn phải từ hôn có một phần nguyên nhân là vì muốn giúp Trương Song Bình kiếm được một hôn sự tốt. Ở trong mắt bốn chị em gái thì Trịnh Chí Minh chính là một kẻ xấu xa, còn ở trong mắt Trương Xuân Đào và Trương Song Bình thì anh ta lại là một cái bánh thơm.
Hơn nữa, đồ cướp được còn thơm hơn nữa!
Lúc Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc về nhà phát hiện ra trên gương mặt của bốn đứa con gái đều hiện lên nụ cười, lẽ nào hôm nay đã có chuyện tốt gì sao?
Vương Nguyệt Cúc hỏi bọn họ nhưng cả bốn đều không nói, không nói thì không nói thôi, dù sao lũ trẻ nhà mình đều là con ngoan hết cả, sẽ không làm chuyện xấu gì đâu.
…
“Lạc chín cả rồi, ngày mai phải đi thu hoạch lạc.” Lúc ăn cơm, Cố Kiến Quốc sắp xếp công việc ngày mai: “Tam Tĩnh với Tiểu Tứ cũng đi cùng luôn, các con có thể giúp thu hoạch lạc.”
Hai chị em vội vàng gật đầu, đến ngay cả Cố Tam Tĩnh rất ham chơi cũng biết thời điểm này phải ra đồng giúp làm việc.
“Chỗ bãi sông kia xa lắm, trưa ngày mai không về nhà ăn cơm mà mang cơm qua đó ăn luôn.” Vương Nguyệt Cúc nói: “Sáng ngày mai chúng ta dậy sớm hơn một lúc, luộc ít trứng gà rồi nướng thêm ít bánh mang đi.”
Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều gật đầu đồng ý.
Chỗ bãi sông kia rất xa, đạp xe đạp phải mất một tiếng lận, nếu buổi trưa bọn họ quay về nhà ăn cơm vậy đi đi đi về cũng mất hai tiếng, sẽ rất làm lỡ việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro