.2: Lại Bị Cô C...
Nại Nhất
2024-08-23 13:41:23
Thân thể Nhiếp Chi Văn khẽ run lên, anh cảm giác được lưỡi của cô đang tùy tiện liếm láp quy đầu của mình. Cảm giác ẩm ướt và trơn nhắn từ dưới hạ thể ập tới, dần dần truyền khắp cả người anh. Dần dần, cô càng nghiêm túc mà ngậm lấy dương vật của anh vào sâu trong miệng, hàm răng tinh tế của cô nhẹ nhàng ma sát lên những nếp gấp trên côn thịt của anh, đầu lưỡi liên tục đánh vòng tròn.
Nhưng mà cho dù Viên Hi có cố gắng thế nào thì cũng không thể nhét toàn bộ dương vật của Nhiếp Chi Văn vào trong miệng mình được. Thứ đó của anh quá thô quá dài, vẫn còn thò một phần ra bên ngoài.
Nhiếp Chi Văn nhớ lại Diệp Hoan, lúc trước cô cũng luôn phàn nàn với anh là dương vật của anh dài quá, miệng cô nhỏ nên có cố gắng thế nào cũng không sao ăn hết được dương vật của anh.
Viên Hi chậm rãi nhả dương vật của Nhiếp Chi Văn từ trong miệng ra, chất nhầy trong miệng ướt át bao phủ toàn bộ lên dương vật của anh. Cô cầm lấy dương vật, tiếp tục vươn đầu lưỡi ra liếm láp, liếm chăm chú và sạch sẽ mọi ngóc ngách.
Dần dần, cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chi Văn đang nhắm mắt hưởng thụ. Nhìn thấy cổ và vành tai anh đỏ bừng, cô đắc ý cười: “Thầy Nhiếp, dương vật của thầy ngon quá, có phải thầy được em bú dương vật thoải mái lắm không? Lần này em khẩu giao cho thầy, lần sau dâm huyệt của em cũng muốn được ăn dương vật của thầy đấy...”
Vành tai của Nhiếp Chi Văn càng đỏ hơn, anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn Viên Hi trước mặt mình, sóng mắt trập chùng lại lắng xuống, trở về dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như cũ: “Không có lần sau, lần sau không được như thế này nữa.”
Viên Hi cười: “Ha ha, vậy chúng ta đánh cược với nhau nhé, để xem lần sau sẽ như thế nào. Dù sao thì dâm huyệt của em lúc này cũng đang rất ngứa và nóng, bên dưới đã ướt đẫm hết cả rồi.”
Cô nắm lấy tay Nhiếp Chi Văn, xuyên qua quần lót ướt sũng sờ vào dâm huyệt của mình, anh lập tức rút tay về giống như bị điện giật: “Em làm gì thế hả? Không biết xấu hổ!”
Nhiếp Chi Văn mắng cô một câu, Viên Hi lập tức suỵt một tiếng, mỉm cười nhìn anh: “Ôi, thầy Nhiếp, đừng lớn tiếng như thế, đứa bé sẽ tỉnh giấc đấy. Thầy nói em không biết xấu hổ, vậy còn thầy Nhiếp thì sao? Thầy và học sinh của mình...”
“Được rồi, em đừng nói nữa..” Nhiếp Chi Văn lập tức giơ tay lên, ra dấu cho cô ngừng lại. Đúng lúc này, hai người nghe thấy âm thanh của cha mẹ Nhiếp ở ngoài cửa, Nhiếp Chi Văn hốt hoảng, lập tức kéo quần lên. Chờ đến khi mở cửa, Nhiếp Chi Văn và Viên Hi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trên ghế sofa, một người đọc sách, một người nghịch điện thoại.
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, cha mẹ Nhiếp đã làm xong đồ ăn. Nhiếp Chi Văn và Viên Hi ngồi song song với nhau, an phận ăn cơm. Sau khi cơm nước xong xuôi, Nhiếp Chi Văn ngỏ ý đưa Viên Hi về nhà, Viên Hi lập tức phối hợp với anh.
Viên Hi cố gắng nhìn con trai mình thêm một chút, sau đó đi theo Nhiếp Chi Văn ra ngoài. Không ngờ, vừa mới lái xe ra khỏi tiểu khu thì Nhiếp Chi Văn đã dừng xe lại.
“Xuống xe!”
Viên Hi sững sờ nhìn anh, chỉ nghe anh nhắc lại lần nữa: “Xuống xe!”
Cô ý thức được Nhiếp Chi Văn tức giận thật rồi, thế là vô cùng thức thời ngậm miệng không nói câu nào, ngoan ngoãn tháo dây an toàn xuống xe. Cô vừa mới xuống khỏi xe, Nhiếp Chi Văn đã lập tức đạp ga phóng vút đi.
Viên Hi nhìn theo đuôi xe của anh càng lúc càng xa dần, tức giận dậm chân hét lớn: “Nhiếp Chi Văn, thầy sẽ phải hối hận!”
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, ban đầu chỉ là mưa phùn rải rác, nhưng dần dần càng lúc càng nặng hạt hơn. Trên người Viên Hi lúc này, ngoài một chiếc điện thoại hết pin ra thì không còn gì nữa cả. Cô nhớ tới đại học Hải Thành cách nơi này không xa, chưa tới mười lăm phút đi bộ, thế là quyết định không trở về nhà nữa mà tới trường học.
Mưa càng lúc càng to, lúc đi được tầm nửa đoạn đường, Viên Hi vẫn còn đang cảm thấy may mắn vì mưa không lớn lắm, vừa mới nghĩ thế xong thì lập tức có một tiếng sấm rền, sau đó mưa như trút nước.
Viên Hi vội vàng chạy về ký túc xá, lúc về đến nơi thì toàn thân đã ướt nhẹp. Đinh Đinh nhìn thấy quần áo cô ướt hết thì vội vàng đẩy cô đi tắm rửa.
Viên Hi tắm rửa xong xuôi thì không nói câu nào, lên giường đi ngủ.
Nhưng mà cho dù Viên Hi có cố gắng thế nào thì cũng không thể nhét toàn bộ dương vật của Nhiếp Chi Văn vào trong miệng mình được. Thứ đó của anh quá thô quá dài, vẫn còn thò một phần ra bên ngoài.
Nhiếp Chi Văn nhớ lại Diệp Hoan, lúc trước cô cũng luôn phàn nàn với anh là dương vật của anh dài quá, miệng cô nhỏ nên có cố gắng thế nào cũng không sao ăn hết được dương vật của anh.
Viên Hi chậm rãi nhả dương vật của Nhiếp Chi Văn từ trong miệng ra, chất nhầy trong miệng ướt át bao phủ toàn bộ lên dương vật của anh. Cô cầm lấy dương vật, tiếp tục vươn đầu lưỡi ra liếm láp, liếm chăm chú và sạch sẽ mọi ngóc ngách.
Dần dần, cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chi Văn đang nhắm mắt hưởng thụ. Nhìn thấy cổ và vành tai anh đỏ bừng, cô đắc ý cười: “Thầy Nhiếp, dương vật của thầy ngon quá, có phải thầy được em bú dương vật thoải mái lắm không? Lần này em khẩu giao cho thầy, lần sau dâm huyệt của em cũng muốn được ăn dương vật của thầy đấy...”
Vành tai của Nhiếp Chi Văn càng đỏ hơn, anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn Viên Hi trước mặt mình, sóng mắt trập chùng lại lắng xuống, trở về dáng vẻ chững chạc đàng hoàng như cũ: “Không có lần sau, lần sau không được như thế này nữa.”
Viên Hi cười: “Ha ha, vậy chúng ta đánh cược với nhau nhé, để xem lần sau sẽ như thế nào. Dù sao thì dâm huyệt của em lúc này cũng đang rất ngứa và nóng, bên dưới đã ướt đẫm hết cả rồi.”
Cô nắm lấy tay Nhiếp Chi Văn, xuyên qua quần lót ướt sũng sờ vào dâm huyệt của mình, anh lập tức rút tay về giống như bị điện giật: “Em làm gì thế hả? Không biết xấu hổ!”
Nhiếp Chi Văn mắng cô một câu, Viên Hi lập tức suỵt một tiếng, mỉm cười nhìn anh: “Ôi, thầy Nhiếp, đừng lớn tiếng như thế, đứa bé sẽ tỉnh giấc đấy. Thầy nói em không biết xấu hổ, vậy còn thầy Nhiếp thì sao? Thầy và học sinh của mình...”
“Được rồi, em đừng nói nữa..” Nhiếp Chi Văn lập tức giơ tay lên, ra dấu cho cô ngừng lại. Đúng lúc này, hai người nghe thấy âm thanh của cha mẹ Nhiếp ở ngoài cửa, Nhiếp Chi Văn hốt hoảng, lập tức kéo quần lên. Chờ đến khi mở cửa, Nhiếp Chi Văn và Viên Hi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trên ghế sofa, một người đọc sách, một người nghịch điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, cha mẹ Nhiếp đã làm xong đồ ăn. Nhiếp Chi Văn và Viên Hi ngồi song song với nhau, an phận ăn cơm. Sau khi cơm nước xong xuôi, Nhiếp Chi Văn ngỏ ý đưa Viên Hi về nhà, Viên Hi lập tức phối hợp với anh.
Viên Hi cố gắng nhìn con trai mình thêm một chút, sau đó đi theo Nhiếp Chi Văn ra ngoài. Không ngờ, vừa mới lái xe ra khỏi tiểu khu thì Nhiếp Chi Văn đã dừng xe lại.
“Xuống xe!”
Viên Hi sững sờ nhìn anh, chỉ nghe anh nhắc lại lần nữa: “Xuống xe!”
Cô ý thức được Nhiếp Chi Văn tức giận thật rồi, thế là vô cùng thức thời ngậm miệng không nói câu nào, ngoan ngoãn tháo dây an toàn xuống xe. Cô vừa mới xuống khỏi xe, Nhiếp Chi Văn đã lập tức đạp ga phóng vút đi.
Viên Hi nhìn theo đuôi xe của anh càng lúc càng xa dần, tức giận dậm chân hét lớn: “Nhiếp Chi Văn, thầy sẽ phải hối hận!”
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, ban đầu chỉ là mưa phùn rải rác, nhưng dần dần càng lúc càng nặng hạt hơn. Trên người Viên Hi lúc này, ngoài một chiếc điện thoại hết pin ra thì không còn gì nữa cả. Cô nhớ tới đại học Hải Thành cách nơi này không xa, chưa tới mười lăm phút đi bộ, thế là quyết định không trở về nhà nữa mà tới trường học.
Mưa càng lúc càng to, lúc đi được tầm nửa đoạn đường, Viên Hi vẫn còn đang cảm thấy may mắn vì mưa không lớn lắm, vừa mới nghĩ thế xong thì lập tức có một tiếng sấm rền, sau đó mưa như trút nước.
Viên Hi vội vàng chạy về ký túc xá, lúc về đến nơi thì toàn thân đã ướt nhẹp. Đinh Đinh nhìn thấy quần áo cô ướt hết thì vội vàng đẩy cô đi tắm rửa.
Viên Hi tắm rửa xong xuôi thì không nói câu nào, lên giường đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro