Nước Chảy Lênh...
Nại Nhất
2024-08-23 13:41:23
Viên Hi ngồi xổm xuống, vừa mới định mút mát dương vật của Nhiếp Chi Văn thì anh đã đột nhiên cắp nách cô bế lên, ném thẳng lên giường. Nhiếp Chi Văn nhìn cô nằm ở trên giường, hai chân dạng rộng ra, phơi bày tiểu huyệt hồng hào trước mặt mình thì âm thầm nuốt nước bọt. Viên Hi nhìn anh, dâm đãng nói: “Thầy Nhiếp, thầy nhìn dâm huyệt của em đi, nó nói nói muốn thầy nhét dương vật của mình vào...” Cô vừa nói vừa vươn tay xoa nắn âm đế của mình, phát ra những tiếng thở hổn hển khiến cho người ta cảm thấy tê dại: “Ưm... A... Thầy Nhiếp, dâm huyệt của em muốn thầy... Nó muốn ăn dương vật của thầy...”
Nhiếp Chi Văn nhìn thấy dâm huyệt hồng hào của cô thì hai mắt đỏ ngầu, miệng lưỡi khô khốc, đầu óc nóng lên. Anh ngồi xổm xuống, ghé sát người lại gần dâm huyệt của cô, bàn tay liên tục mân mê bắp đùi của cô, sau đó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp âm đế của Viên Hi.
“Ưm... A... Dâm huyệt của em chảy nước rồi... A... Liếm thoải mái quá...” mặc dù anh chỉ nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm âm vật của cô mà cô đã chảy nhiều nước như vậy. Nhiếp Chi Văn càng được nước làm càn, banh rộng hai chân cô ra, vùi mặt vào giữa hai chân cô, há miệng ngậm lấy vách thịt mềm mại phấn nộn của cô.
“A...” Viên Hi thoải mái rên lên một tiếng, trong tiểu huyệt nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp, âm đế hơi mấp máy trong miệng anh. Nhiếp Chi Văn cắn nhẹ lên đó một cái, cô lập tức phun ra nhiều nước hơn.
“Ưm... thầy Nhiếp, thầy liếm giỏi quá... A... Ngứa... Ngứa quá...” Viên Hi sướng đến quằn quại cả người, dâm thủy từ trong tiểu huyệt của cô không ngừng chảy ra. Nhiếp Chi Văn nhẹ nhàng buông âm đế của cô ra, vươn hai ngón tay cắm vào bên trong cô.
Cảm giác được hai ngón tay của anh, Viên Hi nhẹ nhàng khép chân lại, kháng cự: “Ưm... Thầy Nhiếp, đây là lần đầu tiên của người ta, người ta muốn dương vật của thầy cơ...” Cô đỏ mặt thẹn thùng.
Nhiếp Chi Văn nuốt nước bọt, khóe miệng giật giật, để lộ ra ý cười. Anh chậm rãi đứng dậy, đỡ lấy dương vật sưng tấy của mình, kề vào ngay miệng huyệt của cô...
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, kéo Nhiếp Chi Văn ra khỏi giấc mơ kiều diễm. Chết tiệt, chỉ thêm chút nữa thôi là anh đã có thể đâm dương vật vào trong dâm huyệt tuyệt vời của Viên Hi rồi.
“Chi Văn à, ngày mai con có rảnh không? Tới thăm con trai của con chút đi...”
Giọng nói nghiêm túc và đoan trang ở đầu dây bên kia vang lên, Nhiếp Chi Văn nghe điện thoại, giọng điệu mệt mỏi: “Mẹ.”
“Sáng mai con sẽ tới.”
Vừa cúp điện thoại, trong đầu Nhiếp Chi Văn lại bắt đầu hiện lên thân thể xinh đẹp của Viên Hi. Anh nhắm mắt lắc đầu, sau đó đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Viên Hi tới gần nhà Nhiếp Chi Văn, chờ anh ra ngoài. Vừa thầy anh xách túi đựng tài liệu từ trong nhà đi ra là cô lập tức theo sau, chuẩn bị giả vờ như vô tình gặp mặt.
Nhìn thấy anh sắp tới bãi đỗ xe rồi, Viên Hi nghĩ thầm, nếu bây giờ không chào hỏi thì sẽ trễ mất, thế là nhanh chóng hô một tiếng.
“Thầy Nhiếp.”
Nhiếp Chi Văn nhìn thấy Viên Hi thì hơi ngạc nhiên, cô nhiệt tình giống như chuyện hôm qua không hề xảy ra vậy. Nhưng mà, nghĩ tới giấc mơ kia của mình, anh lại không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
“Mới sáng sớm mà thầy đã muốn ra ngoài à?” Viên Hi hỏi anh trước, nhanh chóng chiếm thế chủ động.
“Ừm, tôi đến nhà cha mẹ tôi, thăm con trai.”
"Thầy Nhiếp, em và cha mẹ cãi nhau, không có nơi nào để đi nên phải lang thang ở đây thế này, bây giờ lại gặp được thầy đúng là duyên phận. Thầy nhìn thời tiết chắc cũng sắp mưa rồi, liệu em có thể tới nhà cha mẹ thầy ăn chực bữa cơm không?”
Viên Hi cảm thấy yêu cầu này của mình hơi đường đột, nhưng nghĩ đến chuyện có thể gặp con trai, rồi còn được ở cạnh Nhiếp Chi Văn, cô cũng đành phải mặt dày mày dạn thôi.
Nhưng mà không ngờ Nhiếp Chi Văn lại sảng khoái đồng ý.
Nhận được câu trả lời của Nhiếp Chi Văn, Viên Hi nhanh chóng lên xe của anh. Cô vô cùng quen thuộc mà ngồi ghế lái phụ, khiến Nhiếp Chi Văn hơi kinh ngạc.
“À... Tại vì lúc em ngồi xe của nhà em cũng ngồi ghế lái phụ, cho nên... em theo thói quen...”
Cô chột dạ giải thích, nắm chặt lấy dây an toàn, thấy Nhiếp Chi Văn cũng không ý kiến gì thì mới thở phào một hơi.
Tiểu khu và Nhiếp Chi Văn cách nhà cha mẹ anh chưa tới bốn mươi phút lái xe. Lúc đầu lên xe Viên Hi vẫn còn vô cùng hào hứng, nhưng khi đến trước cửa nhà lại bắt đầu chần chừ.
Cha mẹ Nhiếp Chi Văn ra mở cửa, đối diện với nữ sinh xa lạ này, ban đầu cả hai còn nghi hoặc nhíu mày, sau đó lập tức khách khí mời cô vào nhà.
"Cha, mẹ, đây là Viên Hi, học sinh của con, bởi vì dạo này thành tích học tập của cô ấy không tệ nên con mời cô ấy tới nhà chúng ta ăn một bữa.”
Vien Hi nhìn Nhiếp Chi Văn nói dối không chớp mắt thì cũng lập tức mỉm cười phụ họa với anh, nhưng cô vừa mới lên tiếng đã bắt đầu hối hận rồi: “Cha, mẹ... Con là Viên Hi...”
Ba người kia lập tức trợn tròn mắt nhìn cô, Viên Hi cũng bị câu chào của mình làm cho ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng đờ ra một chỗ.
Cuối cùng, vẫn là Nhiếp Chi Văn lên tiếng trước, thay đổi chủ đề: “Con trai con đâu?”
“Thằng bé vừa mới ngủ, con nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng làm thằng bé tỉnh.”
“Vâng, mẹ và cha ra ngoài mua chút đồ ăn tiếp đãi khách khứa giúp con.”
Chờ sau khi cha mẹ Nhiếp Chi Văn ra ngoài, dây thần kinh đang căng cứng của Viên Hi mới dám thả lỏng ra. Rõ ràng cô đã sớm quen thuộc với nơi này, thế nhưng hôm nay đến đây lại căng thẳng giống như lần đầu tiên đến vậy.
Viên Hi ngồi xuống ghế sofa, lúc này mới dám buông lỏng hoàn toàn. Cô quay sang hỏi Nhiếp Chi Văn: “Đứa bé cũng tên là Hoan Hoan sao?”
Nhiếp Chi Văn cau mày, quay đầu, hỏi lại: “Sao lại là cũng?”
“Chẳng phải vợ của thầy tên là Diệp Hoan sao? Đứa bé cũng tên là Hoan Hoan?” Viên Hi thuận miệng nói ra, hoàn toàn không chú ý đến chuyện ánh mắt của Nhiếp Chi Văn đã bắt đầu trở nên cảnh giác.
“Sao em biết vợ tôi tên là Diệp Hoan?”
Nhiếp Chi Văn nhìn thấy dâm huyệt hồng hào của cô thì hai mắt đỏ ngầu, miệng lưỡi khô khốc, đầu óc nóng lên. Anh ngồi xổm xuống, ghé sát người lại gần dâm huyệt của cô, bàn tay liên tục mân mê bắp đùi của cô, sau đó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp âm đế của Viên Hi.
“Ưm... A... Dâm huyệt của em chảy nước rồi... A... Liếm thoải mái quá...” mặc dù anh chỉ nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm âm vật của cô mà cô đã chảy nhiều nước như vậy. Nhiếp Chi Văn càng được nước làm càn, banh rộng hai chân cô ra, vùi mặt vào giữa hai chân cô, há miệng ngậm lấy vách thịt mềm mại phấn nộn của cô.
“A...” Viên Hi thoải mái rên lên một tiếng, trong tiểu huyệt nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp, âm đế hơi mấp máy trong miệng anh. Nhiếp Chi Văn cắn nhẹ lên đó một cái, cô lập tức phun ra nhiều nước hơn.
“Ưm... thầy Nhiếp, thầy liếm giỏi quá... A... Ngứa... Ngứa quá...” Viên Hi sướng đến quằn quại cả người, dâm thủy từ trong tiểu huyệt của cô không ngừng chảy ra. Nhiếp Chi Văn nhẹ nhàng buông âm đế của cô ra, vươn hai ngón tay cắm vào bên trong cô.
Cảm giác được hai ngón tay của anh, Viên Hi nhẹ nhàng khép chân lại, kháng cự: “Ưm... Thầy Nhiếp, đây là lần đầu tiên của người ta, người ta muốn dương vật của thầy cơ...” Cô đỏ mặt thẹn thùng.
Nhiếp Chi Văn nuốt nước bọt, khóe miệng giật giật, để lộ ra ý cười. Anh chậm rãi đứng dậy, đỡ lấy dương vật sưng tấy của mình, kề vào ngay miệng huyệt của cô...
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, kéo Nhiếp Chi Văn ra khỏi giấc mơ kiều diễm. Chết tiệt, chỉ thêm chút nữa thôi là anh đã có thể đâm dương vật vào trong dâm huyệt tuyệt vời của Viên Hi rồi.
“Chi Văn à, ngày mai con có rảnh không? Tới thăm con trai của con chút đi...”
Giọng nói nghiêm túc và đoan trang ở đầu dây bên kia vang lên, Nhiếp Chi Văn nghe điện thoại, giọng điệu mệt mỏi: “Mẹ.”
“Sáng mai con sẽ tới.”
Vừa cúp điện thoại, trong đầu Nhiếp Chi Văn lại bắt đầu hiện lên thân thể xinh đẹp của Viên Hi. Anh nhắm mắt lắc đầu, sau đó đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Viên Hi tới gần nhà Nhiếp Chi Văn, chờ anh ra ngoài. Vừa thầy anh xách túi đựng tài liệu từ trong nhà đi ra là cô lập tức theo sau, chuẩn bị giả vờ như vô tình gặp mặt.
Nhìn thấy anh sắp tới bãi đỗ xe rồi, Viên Hi nghĩ thầm, nếu bây giờ không chào hỏi thì sẽ trễ mất, thế là nhanh chóng hô một tiếng.
“Thầy Nhiếp.”
Nhiếp Chi Văn nhìn thấy Viên Hi thì hơi ngạc nhiên, cô nhiệt tình giống như chuyện hôm qua không hề xảy ra vậy. Nhưng mà, nghĩ tới giấc mơ kia của mình, anh lại không nhịn được mà đỏ bừng mặt.
“Mới sáng sớm mà thầy đã muốn ra ngoài à?” Viên Hi hỏi anh trước, nhanh chóng chiếm thế chủ động.
“Ừm, tôi đến nhà cha mẹ tôi, thăm con trai.”
"Thầy Nhiếp, em và cha mẹ cãi nhau, không có nơi nào để đi nên phải lang thang ở đây thế này, bây giờ lại gặp được thầy đúng là duyên phận. Thầy nhìn thời tiết chắc cũng sắp mưa rồi, liệu em có thể tới nhà cha mẹ thầy ăn chực bữa cơm không?”
Viên Hi cảm thấy yêu cầu này của mình hơi đường đột, nhưng nghĩ đến chuyện có thể gặp con trai, rồi còn được ở cạnh Nhiếp Chi Văn, cô cũng đành phải mặt dày mày dạn thôi.
Nhưng mà không ngờ Nhiếp Chi Văn lại sảng khoái đồng ý.
Nhận được câu trả lời của Nhiếp Chi Văn, Viên Hi nhanh chóng lên xe của anh. Cô vô cùng quen thuộc mà ngồi ghế lái phụ, khiến Nhiếp Chi Văn hơi kinh ngạc.
“À... Tại vì lúc em ngồi xe của nhà em cũng ngồi ghế lái phụ, cho nên... em theo thói quen...”
Cô chột dạ giải thích, nắm chặt lấy dây an toàn, thấy Nhiếp Chi Văn cũng không ý kiến gì thì mới thở phào một hơi.
Tiểu khu và Nhiếp Chi Văn cách nhà cha mẹ anh chưa tới bốn mươi phút lái xe. Lúc đầu lên xe Viên Hi vẫn còn vô cùng hào hứng, nhưng khi đến trước cửa nhà lại bắt đầu chần chừ.
Cha mẹ Nhiếp Chi Văn ra mở cửa, đối diện với nữ sinh xa lạ này, ban đầu cả hai còn nghi hoặc nhíu mày, sau đó lập tức khách khí mời cô vào nhà.
"Cha, mẹ, đây là Viên Hi, học sinh của con, bởi vì dạo này thành tích học tập của cô ấy không tệ nên con mời cô ấy tới nhà chúng ta ăn một bữa.”
Vien Hi nhìn Nhiếp Chi Văn nói dối không chớp mắt thì cũng lập tức mỉm cười phụ họa với anh, nhưng cô vừa mới lên tiếng đã bắt đầu hối hận rồi: “Cha, mẹ... Con là Viên Hi...”
Ba người kia lập tức trợn tròn mắt nhìn cô, Viên Hi cũng bị câu chào của mình làm cho ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng đờ ra một chỗ.
Cuối cùng, vẫn là Nhiếp Chi Văn lên tiếng trước, thay đổi chủ đề: “Con trai con đâu?”
“Thằng bé vừa mới ngủ, con nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng làm thằng bé tỉnh.”
“Vâng, mẹ và cha ra ngoài mua chút đồ ăn tiếp đãi khách khứa giúp con.”
Chờ sau khi cha mẹ Nhiếp Chi Văn ra ngoài, dây thần kinh đang căng cứng của Viên Hi mới dám thả lỏng ra. Rõ ràng cô đã sớm quen thuộc với nơi này, thế nhưng hôm nay đến đây lại căng thẳng giống như lần đầu tiên đến vậy.
Viên Hi ngồi xuống ghế sofa, lúc này mới dám buông lỏng hoàn toàn. Cô quay sang hỏi Nhiếp Chi Văn: “Đứa bé cũng tên là Hoan Hoan sao?”
Nhiếp Chi Văn cau mày, quay đầu, hỏi lại: “Sao lại là cũng?”
“Chẳng phải vợ của thầy tên là Diệp Hoan sao? Đứa bé cũng tên là Hoan Hoan?” Viên Hi thuận miệng nói ra, hoàn toàn không chú ý đến chuyện ánh mắt của Nhiếp Chi Văn đã bắt đầu trở nên cảnh giác.
“Sao em biết vợ tôi tên là Diệp Hoan?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro