Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 18
Thập Vĩ Thố
2024-08-02 12:35:24
Tạm thời bán ba bốn trăm trứng một ngày là đủ rồi.”
Một ngày cho dù bán sáu trăm trứng cũng phải bán nửa năm mới có thể mua được công thức kế tiếp.
Mà cô chỉ có một người, dựa theo quy củ của hệ thống, chỉ có đồ do chính cô làm kiếm được tiền mới tính là tài phú.
Cô vừa mới xem hệ thống, tuy những con số khác không có thay đổi, nhưng thanh tài phú kia đã thay đổi thành: 812.
Vẫn là kiếm thêm công thức nấu ăn tốt hơn, nếu chỉ vì thế này mà cô bận quá, thì sẽ kiếm không đủ tài phú mua canh kéo dài tuổi thọ được.
Trình Nguyên Hoa bắt đầu xem xét vấn đề mở quán ăn một cách nghiêm túc, bán trứng luộc nước trà không phải kế lâu dài, mở một quán ăn mỹ thực khẳng định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn một chút.
Nhưng mà hiện tại cô chỉ có một công thức trứng luộc nước trà, nếu thực sự muốn mở quán ăn ít nhất phải có một công thức món chính.
Thật ra cô có thể làm ra không ít món, hơn nữa tay nghề không tồi.
Nhưng nếu không phải món ăn xuất phát từ hệ thống sẽ không tính là tài phú, cô cũng không thiếu tiền để tiêu cho nên không cần phải tự mình nấu nướng kiếm tiền mà không thể mua được công thức.
Bà cụ cũng thuận theo ý của cô, chủ yếu là do bà cụ cũng sót cháu gái, trứng luộc nước trà này đều do cháu gái làm, làm lên gấp đôi cháu gái sẽ rất vất vả.
Dù sao cháu gái của bà cụ cũng rất tài giỏi, bọn họ không lo lắng cô sẽ bị đói.
Hai người già cứ như vậy không nói nhiều, vội vàng đi cho gà ăn.
Buổi chiều ba người ngồi cùng nhau, bà cụ ở dưới mái hiên đóng đế giày, thuận tiện nhìn Trình Nguyên Hoa cùng Dương Lâm chơi cờ trong sân, ánh mắt dịu dàng.
Dương Lâm chơi cờ rất tốt, trước kia Trình Nguyên Hoa đã cùng ông nội học qua, tự nhiên cũng là cao thủ, hai người ngươi tới ta đi, phi thường cao hứng.
Được hai ván, đột nhiên nghe được tiếng ai đó hô lên ở bên ngoài.
“Chú Dương!”
...
Trình Nguyên Hoa cùng Dương Lâm nhìn nhau một cái, sau đó cô nhanh chóng đứng lên đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Chu Phát Tài, đang cau mày đứng đó.
Dương Lâm liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chú Đại Phát đã trở lại, hơn nữa chân còn bị thương!” giọng nói của Chu Phát Tài mang theo phiền muộn.
Nhất thời, Từ Tú Uyển cũng sốt ruột đứng lên, cùng Dương Lâm còn có cả Trình Nguyên Hoa đi theo Chu Phát Tài qua xem.
Ở thôn bọn họ có rất nhiều người vào trong nội thành làm công, người còn ở lại không nhiều lắm, tính hết cũng chỉ có mấy chục cá nhân, cho nên có việc gì sẽ gọi mọi người lại cùng giải quyết.
Đây là lần đầu tiên Trình Nguyên Hoa tiếp xúc với người dân trong thôn, trước kia tuy ít nhiều đã từng gặp mặt, nhưng đều không nhớ được ai cả.
Trên đường đi, bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Người bị thương tên là Chu Đại Phát, thôn này có rất nhiều người họ Chu, phần lớn đều có quan hệ họ hàng, nhưng cũng không có bài xích người ngoài, chỉ cần là người tốt, ở chung đều rất hòa thuận.
Chu Đại Phát năm nay năm mươi tuổi, một mực ở bên ngoài đi làm công ở công trường, nhưng đoạn thời gian trước ở công trường bị thương nên phải nằm viện.
Thời điểm đó không nói cho người trong thôn, sau khi giải phẫu chân xong vẫn không tốt lên nên lúc này cứ như vậy mà thành một người què.
Đối mặt với loại tình huống này, ông ta ở bên ngoài không tìm được công việc, vợ ông ta chỉ có thể đem người trở về thôn, mọi người cũng vì thế mà đến tận giờ mới biết chuyện.
Một ngày cho dù bán sáu trăm trứng cũng phải bán nửa năm mới có thể mua được công thức kế tiếp.
Mà cô chỉ có một người, dựa theo quy củ của hệ thống, chỉ có đồ do chính cô làm kiếm được tiền mới tính là tài phú.
Cô vừa mới xem hệ thống, tuy những con số khác không có thay đổi, nhưng thanh tài phú kia đã thay đổi thành: 812.
Vẫn là kiếm thêm công thức nấu ăn tốt hơn, nếu chỉ vì thế này mà cô bận quá, thì sẽ kiếm không đủ tài phú mua canh kéo dài tuổi thọ được.
Trình Nguyên Hoa bắt đầu xem xét vấn đề mở quán ăn một cách nghiêm túc, bán trứng luộc nước trà không phải kế lâu dài, mở một quán ăn mỹ thực khẳng định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn một chút.
Nhưng mà hiện tại cô chỉ có một công thức trứng luộc nước trà, nếu thực sự muốn mở quán ăn ít nhất phải có một công thức món chính.
Thật ra cô có thể làm ra không ít món, hơn nữa tay nghề không tồi.
Nhưng nếu không phải món ăn xuất phát từ hệ thống sẽ không tính là tài phú, cô cũng không thiếu tiền để tiêu cho nên không cần phải tự mình nấu nướng kiếm tiền mà không thể mua được công thức.
Bà cụ cũng thuận theo ý của cô, chủ yếu là do bà cụ cũng sót cháu gái, trứng luộc nước trà này đều do cháu gái làm, làm lên gấp đôi cháu gái sẽ rất vất vả.
Dù sao cháu gái của bà cụ cũng rất tài giỏi, bọn họ không lo lắng cô sẽ bị đói.
Hai người già cứ như vậy không nói nhiều, vội vàng đi cho gà ăn.
Buổi chiều ba người ngồi cùng nhau, bà cụ ở dưới mái hiên đóng đế giày, thuận tiện nhìn Trình Nguyên Hoa cùng Dương Lâm chơi cờ trong sân, ánh mắt dịu dàng.
Dương Lâm chơi cờ rất tốt, trước kia Trình Nguyên Hoa đã cùng ông nội học qua, tự nhiên cũng là cao thủ, hai người ngươi tới ta đi, phi thường cao hứng.
Được hai ván, đột nhiên nghe được tiếng ai đó hô lên ở bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chú Dương!”
...
Trình Nguyên Hoa cùng Dương Lâm nhìn nhau một cái, sau đó cô nhanh chóng đứng lên đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Chu Phát Tài, đang cau mày đứng đó.
Dương Lâm liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chú Đại Phát đã trở lại, hơn nữa chân còn bị thương!” giọng nói của Chu Phát Tài mang theo phiền muộn.
Nhất thời, Từ Tú Uyển cũng sốt ruột đứng lên, cùng Dương Lâm còn có cả Trình Nguyên Hoa đi theo Chu Phát Tài qua xem.
Ở thôn bọn họ có rất nhiều người vào trong nội thành làm công, người còn ở lại không nhiều lắm, tính hết cũng chỉ có mấy chục cá nhân, cho nên có việc gì sẽ gọi mọi người lại cùng giải quyết.
Đây là lần đầu tiên Trình Nguyên Hoa tiếp xúc với người dân trong thôn, trước kia tuy ít nhiều đã từng gặp mặt, nhưng đều không nhớ được ai cả.
Trên đường đi, bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Người bị thương tên là Chu Đại Phát, thôn này có rất nhiều người họ Chu, phần lớn đều có quan hệ họ hàng, nhưng cũng không có bài xích người ngoài, chỉ cần là người tốt, ở chung đều rất hòa thuận.
Chu Đại Phát năm nay năm mươi tuổi, một mực ở bên ngoài đi làm công ở công trường, nhưng đoạn thời gian trước ở công trường bị thương nên phải nằm viện.
Thời điểm đó không nói cho người trong thôn, sau khi giải phẫu chân xong vẫn không tốt lên nên lúc này cứ như vậy mà thành một người què.
Đối mặt với loại tình huống này, ông ta ở bên ngoài không tìm được công việc, vợ ông ta chỉ có thể đem người trở về thôn, mọi người cũng vì thế mà đến tận giờ mới biết chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro