Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 2
Thập Vĩ Thố
2024-08-02 12:35:24
Chỉ là, thật không ngờ còn chưa đợi được hôn ước giải trừ, cha mẹ cô đã qua đời vì tai nạn xe.
Trình Nguyên Hoa kể từ giây phút đấy liền không còn cha mẹ nữa.
Đó là chuyện một năm trước, cha mẹ cô mất, Hạ Gia Thịnh về nước phúng viếng, trong lúc đấy chuyện hắn cùng Trình Kiều Vân ở bên nhau, hai người vẫn luôn giấu giếm.
Bởi vì gần đây cha Hạ Gia Thịnh nhắc lại hôn ước, bọn họ mới nói ra.
Cha Hạ Gia Thịnh đánh con trai của mình một trận, mà nhà họ Trình so ra thì kém nhà họ Hạ, nên cha mẹ của Trình Kiều Vân, cũng chính là bác trai cùng bác gái của Trình Nguyên Hoa liền vô cùng cao hứng lập tức đồng ý.
Cùng ngày, Trình Nguyên Hoa bị té cầu thang, đầu đập vào vật nhọn, bị thương nặng.
Thành ra nhà họ Trình cùng nhà họ Hạ đều nghĩ cô như vậy là do bị kích thích, cha Hạ Gia Thịnh lại đánh con trai một trận rồi bắt hắn tới đây xin lỗi cô.
Thấy Trình Nguyên Hoa sững sờ, Trình Kiều Vân nước mắt lưng tròng: “Chị... Chị đánh em đi, nếu không chị mắng em cũng được, đừng tự dằn vặt chính mình! Chờ thân thể tốt lên rồi liền nhanh chóng trở về nhà.”
Hạ Gia Thịnh nhìn dáng vẻ Trình Kiều Vân như vậy, nhẹ nhàng nắm tay cô ta.
Trình Nguyên Hoa tuyệt đối chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ về nhà họ Trình!
Một năm trước, nhà họ Trình chưa phân nhà, ông nội cô vẫn luôn ở cùng hai đứa con trai, con trai lớn Trình Trường Đông và con trai thứ Trình Trường Tây.
Trình Trường Tây có tài nấu ăn và quản lý hơn so với Trình Trường Đông, nên ông nội cố ý để lại quán ăn nhà họ Trình cho con trai thứ Trình Trường Tây.
Nhưng một năm trước cha cô Trình Trường Tây cùng mẹ cô là Dương Thiến Thiến gặp tai nạn xe qua đời, ông nội chịu không nổi kích thích nên cũng đi theo.
Bác trai Trình Trường Đông thừa dịp cô tuổi còn nhỏ, lại đang trong lúc bi thương, liền nghĩ biện pháp đem quán ăn nhà họ Trình giành về trên tay, lúc này ông ta chính là chủ quán ăn.
Bởi vì bác cô vẫn ở trong nhà cũ, không có nhà riêng, mà Trình Nguyên Hoa chỉ được kế thừa tài sản của cha mẹ cô – một căn hộ lúc trước được ông nội tặng khi kết hôn, nên sau khi cha mẹ cô qua đời, một năm qua Trình Nguyên Hoa vẫn luôn ở tại nhà họ Trình, một là vì cô còn chưa học xong, hai là cô muốn tra xem việc cha mẹ mình gặp tai nạn có quan hệ với bác trai cô hay không.
Tuy Trình Trường Đông không phải người tốt, lại còn đoạt tất cả tài sản nhà họ Trình, nhưng lúc trước khi cha mẹ cô gặp tai nạn xe cộ, quả thật là trùng hợp cùng ông ta không có quan hệ gì.
Điều tra xong cô tất nhiên lập tức chuẩn bị dọn ra ngoài.
Chỉ là không ngờ tới, chính mình lại bị ngã cầu thang, còn bị thương nghiêm trọng.
Trình Nguyên Hoa vừa chuẩn bị nói, bà ngoại đã cầm lấy cái chổi quơ về phía đối diện: “Tụi bây đều cút đi cho bà! Nhà họ Hạ và nhà họ Trình tụi bây đều không phải là người, đừng xuất hiện trước mặt cháu gái bà đây nữa! Đều cút hết cho bà!”
Trình Kiều Vân rốt cuộc không giả vờ nữa, sắc mặt thay đổi: “Bà!”
Từ Tú Uyển chỉ tập trung đánh, nhưng bà cụ dù sao cũng đã là người có tuổi sức lực không lớn, nên Hạ Gia Thịnh cũng không nghĩ đến việc đánh trả bà cụ, chỉ kéo Trình Kiều Vân lui về phía sau.
Trình Nguyên Hoa bình tĩnh không nổi nữa, đứng lên, cẩn thận giữ chặt lấy Từ Tú Uyển. “Bà ngoại, bà không cần tức giận! Ngàn vạn lần không cần giận làm tổn hại thân thể!”
Trình Nguyên Hoa kể từ giây phút đấy liền không còn cha mẹ nữa.
Đó là chuyện một năm trước, cha mẹ cô mất, Hạ Gia Thịnh về nước phúng viếng, trong lúc đấy chuyện hắn cùng Trình Kiều Vân ở bên nhau, hai người vẫn luôn giấu giếm.
Bởi vì gần đây cha Hạ Gia Thịnh nhắc lại hôn ước, bọn họ mới nói ra.
Cha Hạ Gia Thịnh đánh con trai của mình một trận, mà nhà họ Trình so ra thì kém nhà họ Hạ, nên cha mẹ của Trình Kiều Vân, cũng chính là bác trai cùng bác gái của Trình Nguyên Hoa liền vô cùng cao hứng lập tức đồng ý.
Cùng ngày, Trình Nguyên Hoa bị té cầu thang, đầu đập vào vật nhọn, bị thương nặng.
Thành ra nhà họ Trình cùng nhà họ Hạ đều nghĩ cô như vậy là do bị kích thích, cha Hạ Gia Thịnh lại đánh con trai một trận rồi bắt hắn tới đây xin lỗi cô.
Thấy Trình Nguyên Hoa sững sờ, Trình Kiều Vân nước mắt lưng tròng: “Chị... Chị đánh em đi, nếu không chị mắng em cũng được, đừng tự dằn vặt chính mình! Chờ thân thể tốt lên rồi liền nhanh chóng trở về nhà.”
Hạ Gia Thịnh nhìn dáng vẻ Trình Kiều Vân như vậy, nhẹ nhàng nắm tay cô ta.
Trình Nguyên Hoa tuyệt đối chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ về nhà họ Trình!
Một năm trước, nhà họ Trình chưa phân nhà, ông nội cô vẫn luôn ở cùng hai đứa con trai, con trai lớn Trình Trường Đông và con trai thứ Trình Trường Tây.
Trình Trường Tây có tài nấu ăn và quản lý hơn so với Trình Trường Đông, nên ông nội cố ý để lại quán ăn nhà họ Trình cho con trai thứ Trình Trường Tây.
Nhưng một năm trước cha cô Trình Trường Tây cùng mẹ cô là Dương Thiến Thiến gặp tai nạn xe qua đời, ông nội chịu không nổi kích thích nên cũng đi theo.
Bác trai Trình Trường Đông thừa dịp cô tuổi còn nhỏ, lại đang trong lúc bi thương, liền nghĩ biện pháp đem quán ăn nhà họ Trình giành về trên tay, lúc này ông ta chính là chủ quán ăn.
Bởi vì bác cô vẫn ở trong nhà cũ, không có nhà riêng, mà Trình Nguyên Hoa chỉ được kế thừa tài sản của cha mẹ cô – một căn hộ lúc trước được ông nội tặng khi kết hôn, nên sau khi cha mẹ cô qua đời, một năm qua Trình Nguyên Hoa vẫn luôn ở tại nhà họ Trình, một là vì cô còn chưa học xong, hai là cô muốn tra xem việc cha mẹ mình gặp tai nạn có quan hệ với bác trai cô hay không.
Tuy Trình Trường Đông không phải người tốt, lại còn đoạt tất cả tài sản nhà họ Trình, nhưng lúc trước khi cha mẹ cô gặp tai nạn xe cộ, quả thật là trùng hợp cùng ông ta không có quan hệ gì.
Điều tra xong cô tất nhiên lập tức chuẩn bị dọn ra ngoài.
Chỉ là không ngờ tới, chính mình lại bị ngã cầu thang, còn bị thương nghiêm trọng.
Trình Nguyên Hoa vừa chuẩn bị nói, bà ngoại đã cầm lấy cái chổi quơ về phía đối diện: “Tụi bây đều cút đi cho bà! Nhà họ Hạ và nhà họ Trình tụi bây đều không phải là người, đừng xuất hiện trước mặt cháu gái bà đây nữa! Đều cút hết cho bà!”
Trình Kiều Vân rốt cuộc không giả vờ nữa, sắc mặt thay đổi: “Bà!”
Từ Tú Uyển chỉ tập trung đánh, nhưng bà cụ dù sao cũng đã là người có tuổi sức lực không lớn, nên Hạ Gia Thịnh cũng không nghĩ đến việc đánh trả bà cụ, chỉ kéo Trình Kiều Vân lui về phía sau.
Trình Nguyên Hoa bình tĩnh không nổi nữa, đứng lên, cẩn thận giữ chặt lấy Từ Tú Uyển. “Bà ngoại, bà không cần tức giận! Ngàn vạn lần không cần giận làm tổn hại thân thể!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro