Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 41
Thập Vĩ Thố
2024-08-02 12:35:24
Từ Tú Uyển: “...”
Dương Lâm: “...”
Hơn bốn nghìn... mà mới chỉ là 'được'?
Đây còn chỉ có thể là tạm thời thôi đấy!!
“Tiểu Hoa...” Dương Lâm sửng sốt một chút. “Một ngày hôm nay thôi mã đã được nhiều như vậy sao?”
Ông cụ nghĩ đến trước đây bán bánh hấp cũng phải bán ít nhất hai tháng mới có thể kiếm được nhiều như vậy đấy!
Trình Nguyên Hoa cười cười, để hàm răng trắng lộ ra: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Giống như trứng luộc nước trà, đồ ăn trong quán ăn của họ đều là tinh phẩm, tự nhiên sẽ có danh tiếng truyền xa thu hút những khách hàng quen.
Ngày hôm nay, những người đã nếm thử món ăn ở đây về sau sẽ còn thường xuyên đến, có khi họ còn mang những khách hàng mới đến đây...
Cuồn cuộn không ngừng, dần dần tài phú sẽ càng ngày càng nhiều.
Nghĩ vậy, Trình Nguyên Hoa kiểm tra tài phú của mình, lúc này tổng lại còn chưa đến 20.000.
Nhưng nếu trong tương lai mỗi ngày đều có thu nhập như thế này, hẳn sẽ có thể kiếm được một trăm nghìn trong khoảng nửa tháng, như vậy cô liền có thể mua một món ăn đơn giản hoặc một món ăn vặt.
Trình Nguyên Hoa lúc này chưa nghĩ tới sẽ mua những món 100 ngàn kia, tầm mắt cô đặt ở món rau xào giá 180 ngàn.
Quán ăn mà, vẫn phải có món rau xào.
Sau khi Trình Nguyên Hoa tính toán trong lòng, thần kinh căng thẳng cũng không khẩn trương nữa, cô mỉm cười nhìn ông bà cụ: “Hiện tại, ông và bà đều giúp cháu kinh doanh quán ăn này, cháu cũng có cổ phần dành cho hai người, hai người cũng lớn tuổi rồi! Chờ khi nào bán rau xào cháu sẽ thuê một phụ bếp.”
“Ai u, Nguyên Hoa cháu nói cái này làm gì? Hai vợ chồng già của chúng ta còn có thể làm được việc là rất vui vẻ rồi! Dù sao thì lúc bình thường chúng ta vẫn rảnh, chúng ta giúp đỡ trong tiệm không có gì là to tát cả!" Từ Tú Uyển vội vàng nói.
So với khoảng thời gian bận rộn trước đây, đương nhiên họ vẫn thích hiện tại hơn.
Một là vì mức thu nhập cao nhìn vào lòng tràn đầy vui mừng, hai là ở cùng với đứa cháu gái duy nhất của mình, thỏa lòng yêu thương của mình, có thể nói là khá trọn vẹn.
Dương Lâm gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Nguyên Hoa, cháu chỉ cần quản lý tốt là được, có yêu cầu gì thì cứ nói cho hai vợ chồng già chúng ta biết, đừng nói là cổ phần hay không cổ phần, của chúng tac sau này cũng sẽ là của cháu!”
Trình Nguyên Hoa cảm động gật đầu, mắt có chút đỏ.
Mặc dù cha mẹ và ông nội yêu thương của cô đã không còn nữa nhưng cô vẫn còn ông bà ngoại, hơn nữa họ còn rất yêu thương cô.
Nhất định phải mua được canh trường thọ càng sớm càng tốt!
Trình Nguyên Hoa vạn phần kiên định.
…
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, tổng thu nhập của ngày thứ hai tuy bằng với ngày đầu tiên nhưng nó đã tăng lên vào ngày thứ ba.
Một số đến đây vì danh tiếng của món trắc tương miến, một số lại đến đây để mua trứng luộc nước trà, mua ở Mỹ Thực Trình Ký không giới hạn số lượng nên rất nhiều người mua mang theo cả túi lớn đến.
Thậm chí còn có những người trung gian, bọn họ muốn mua sỉ nên Trình Nguyên Hoa mới phải kiểm soát số lượng một chút.
Hỏi có giá bán sỉ hay không ư?
Ha ha, cửa hàng của bọn họ không có giá sỉ a.
Trình Nguyên Hoa chỉ có thể đặt hai cái nồi lớn trong bếp, thay phiên thời gian đun trà và trứng, cũng đẩy nhanh tốc độ kiếm “tài phú”.
Nhờ đó, việc tích lũy tài phú sau đó sẽ nhanh hơn rất nhiều, cô sẽ có thể mua được một công thức trong khoảng nửa tháng tới.
Dương Lâm: “...”
Hơn bốn nghìn... mà mới chỉ là 'được'?
Đây còn chỉ có thể là tạm thời thôi đấy!!
“Tiểu Hoa...” Dương Lâm sửng sốt một chút. “Một ngày hôm nay thôi mã đã được nhiều như vậy sao?”
Ông cụ nghĩ đến trước đây bán bánh hấp cũng phải bán ít nhất hai tháng mới có thể kiếm được nhiều như vậy đấy!
Trình Nguyên Hoa cười cười, để hàm răng trắng lộ ra: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Giống như trứng luộc nước trà, đồ ăn trong quán ăn của họ đều là tinh phẩm, tự nhiên sẽ có danh tiếng truyền xa thu hút những khách hàng quen.
Ngày hôm nay, những người đã nếm thử món ăn ở đây về sau sẽ còn thường xuyên đến, có khi họ còn mang những khách hàng mới đến đây...
Cuồn cuộn không ngừng, dần dần tài phú sẽ càng ngày càng nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ vậy, Trình Nguyên Hoa kiểm tra tài phú của mình, lúc này tổng lại còn chưa đến 20.000.
Nhưng nếu trong tương lai mỗi ngày đều có thu nhập như thế này, hẳn sẽ có thể kiếm được một trăm nghìn trong khoảng nửa tháng, như vậy cô liền có thể mua một món ăn đơn giản hoặc một món ăn vặt.
Trình Nguyên Hoa lúc này chưa nghĩ tới sẽ mua những món 100 ngàn kia, tầm mắt cô đặt ở món rau xào giá 180 ngàn.
Quán ăn mà, vẫn phải có món rau xào.
Sau khi Trình Nguyên Hoa tính toán trong lòng, thần kinh căng thẳng cũng không khẩn trương nữa, cô mỉm cười nhìn ông bà cụ: “Hiện tại, ông và bà đều giúp cháu kinh doanh quán ăn này, cháu cũng có cổ phần dành cho hai người, hai người cũng lớn tuổi rồi! Chờ khi nào bán rau xào cháu sẽ thuê một phụ bếp.”
“Ai u, Nguyên Hoa cháu nói cái này làm gì? Hai vợ chồng già của chúng ta còn có thể làm được việc là rất vui vẻ rồi! Dù sao thì lúc bình thường chúng ta vẫn rảnh, chúng ta giúp đỡ trong tiệm không có gì là to tát cả!" Từ Tú Uyển vội vàng nói.
So với khoảng thời gian bận rộn trước đây, đương nhiên họ vẫn thích hiện tại hơn.
Một là vì mức thu nhập cao nhìn vào lòng tràn đầy vui mừng, hai là ở cùng với đứa cháu gái duy nhất của mình, thỏa lòng yêu thương của mình, có thể nói là khá trọn vẹn.
Dương Lâm gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Nguyên Hoa, cháu chỉ cần quản lý tốt là được, có yêu cầu gì thì cứ nói cho hai vợ chồng già chúng ta biết, đừng nói là cổ phần hay không cổ phần, của chúng tac sau này cũng sẽ là của cháu!”
Trình Nguyên Hoa cảm động gật đầu, mắt có chút đỏ.
Mặc dù cha mẹ và ông nội yêu thương của cô đã không còn nữa nhưng cô vẫn còn ông bà ngoại, hơn nữa họ còn rất yêu thương cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất định phải mua được canh trường thọ càng sớm càng tốt!
Trình Nguyên Hoa vạn phần kiên định.
…
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, tổng thu nhập của ngày thứ hai tuy bằng với ngày đầu tiên nhưng nó đã tăng lên vào ngày thứ ba.
Một số đến đây vì danh tiếng của món trắc tương miến, một số lại đến đây để mua trứng luộc nước trà, mua ở Mỹ Thực Trình Ký không giới hạn số lượng nên rất nhiều người mua mang theo cả túi lớn đến.
Thậm chí còn có những người trung gian, bọn họ muốn mua sỉ nên Trình Nguyên Hoa mới phải kiểm soát số lượng một chút.
Hỏi có giá bán sỉ hay không ư?
Ha ha, cửa hàng của bọn họ không có giá sỉ a.
Trình Nguyên Hoa chỉ có thể đặt hai cái nồi lớn trong bếp, thay phiên thời gian đun trà và trứng, cũng đẩy nhanh tốc độ kiếm “tài phú”.
Nhờ đó, việc tích lũy tài phú sau đó sẽ nhanh hơn rất nhiều, cô sẽ có thể mua được một công thức trong khoảng nửa tháng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro