Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực
Chương 49
Thập Vĩ Thố
2024-08-02 12:35:24
Giá của canh trường thọ thực sự quá đắt, tốc độ kiếm tiền hiện tại vẫn còn quá chậm, trong tương lai vẫn cần phát triển thêm những cách kiếm tiền khác.
Tốt nhất là giống trứng trà, có thể đóng gói hút chân không và có thể làm nhiều mẻ một lúc...
Nhưng lần này sau khi chọn thịt heo xé hương cá thì cô còn muốn mua món xào và canh nữa, món canh cô định mua nhất định phải có liên quan đến thịt gà.
Xét cho cùng, trang trại gà của cô mở cũng có chút quy mô, không lâu nữa là có thể làm thịt được rồi, đến lúc đó phải có một bộ phận riêng biệt xử lý gà và hút chân không, đó sẽ là một hướng tiêu thụ không nhỏ của quán ăn trong tương lai.
Đây cũng là lý do cô ấy muốn xây thêm nhà khác, hai bên tách ra, tuy có đôi chút chênh lệch nhưng vẫn sẽ tốt hơn.
Đương nhiên, đây đều là chuyện của tương lai, ít nhất tiền mua công thức tiếp theo cô vẫn còn chưa nhìn thấy ở đâu ra a.
Buổi tối.
Lưu Toàn Phúc trơ mắt nhìn Trình Nguyên Hoa ban ngày còn nói rằng nguyên liệu không đủ, nhưng hiện tại lại đang chiên thêm một đĩa lớn thịt heo xé hương cá, còn có không ít canh cá đặc cũng không lãng phí mà đem ra cho mọi người thưởng thức.
Dương Lâm cũng nấu mấy cái đầu cá còn sót lại vào buổi trưa với chút tiêu đen rồi cho vào trong canh đặc, trắc tương miến, thịt heo xé hương cá, nhìn thấy một bàn đồ ăn như vậy đôi mắt của Lưu Toàn Phúc lập tức sáng rực.
Cậu nghĩ rằng mình thực sự đã đúng khi quyết định ở lại!
Ngày hôm sau.
Món ăn mới với biển hiệu “thịt heo xé hương cá” giá 99 tệ cũng đã được gắn lên bảng và phục vụ.
Món này tuy đắt nhưng Lưu Toàn Phúc lại có biểu hiện thật bình thường, các món trong nhà hàng của nhà cậu còn đắt hơn thế này rất nhiều, nhưng vì là món thông thường như thịt heo xé hương cá nên trông có vẻ hơi đắt.
Thực ra, chỉ nhìn giá như vậy thôi chứ trong mắt những người sành ăn và chịu ăn thì họ chẳng quan tâm chút nào.
Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển do dự một chút, trong mắt họ, cái giá phải trả này có chút quá đắt.
Cũng chính vì vậy mà buổi trưa khi người trong thôn và người dân các thôn xung quanh đến ăn trắc tương miến, hầu như không có ai gọi món thịt heo xé hương cá cả.
Nhưng những người đến từ thành phố thì sẵn sàng gọi món thịt heo xé hương cá này, thậm chí còn gọi trắc tương miến như một món ăn chính, còn không thì họ sẽ gọi cơm trắng ăn cùng với thịt heo xé hương cá.
Tuy trước khi mua có chút cảm thấy đồ ăn thực đắt, nhưng sau khi ăn xong thì cũng chỉ còn lại cảm giác hưởng thụ, hơn nữa còn muốn mang theo gia đình, người thân, bạn bè qua thử món mới.
Chu Đại Phát ở trong thôn cũng mua một phần về cho người vợ đang mang thai của anh ta, anh ta chỉ mua một phần, nhưng sau khi trở về, anh ta lại đến mua thêm một phần khác.
Trong ngày hôm nay Trình Nguyên Hoa đã làm thịt hết sáu con cá, bởi vì nước canh đặc không được sử dụng nhiều, chủ yếu là dùng thịt cá.
Lưu Toàn Phúc nói ở lại chính là thực sự ở lại, hơn nữa còn muốn bái sư học nghệ nên ngày này cậu cũng rất nghiêm túc học tập.
Chỉ là mỗi khi mệt đến không ra hơi, cậu lại có chút mê man… dường như cậu đã quên điều gì đó?
Cậu cũng không biết, bây giờ trên Internet bởi vì cậu mà đang loạn một vòng.
Dưới Weibo nơi cậu đang cá cược với một blogger ở cùng thành phố vẫn đang bùng nổ! Có vô số bình luận.
Tốt nhất là giống trứng trà, có thể đóng gói hút chân không và có thể làm nhiều mẻ một lúc...
Nhưng lần này sau khi chọn thịt heo xé hương cá thì cô còn muốn mua món xào và canh nữa, món canh cô định mua nhất định phải có liên quan đến thịt gà.
Xét cho cùng, trang trại gà của cô mở cũng có chút quy mô, không lâu nữa là có thể làm thịt được rồi, đến lúc đó phải có một bộ phận riêng biệt xử lý gà và hút chân không, đó sẽ là một hướng tiêu thụ không nhỏ của quán ăn trong tương lai.
Đây cũng là lý do cô ấy muốn xây thêm nhà khác, hai bên tách ra, tuy có đôi chút chênh lệch nhưng vẫn sẽ tốt hơn.
Đương nhiên, đây đều là chuyện của tương lai, ít nhất tiền mua công thức tiếp theo cô vẫn còn chưa nhìn thấy ở đâu ra a.
Buổi tối.
Lưu Toàn Phúc trơ mắt nhìn Trình Nguyên Hoa ban ngày còn nói rằng nguyên liệu không đủ, nhưng hiện tại lại đang chiên thêm một đĩa lớn thịt heo xé hương cá, còn có không ít canh cá đặc cũng không lãng phí mà đem ra cho mọi người thưởng thức.
Dương Lâm cũng nấu mấy cái đầu cá còn sót lại vào buổi trưa với chút tiêu đen rồi cho vào trong canh đặc, trắc tương miến, thịt heo xé hương cá, nhìn thấy một bàn đồ ăn như vậy đôi mắt của Lưu Toàn Phúc lập tức sáng rực.
Cậu nghĩ rằng mình thực sự đã đúng khi quyết định ở lại!
Ngày hôm sau.
Món ăn mới với biển hiệu “thịt heo xé hương cá” giá 99 tệ cũng đã được gắn lên bảng và phục vụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Món này tuy đắt nhưng Lưu Toàn Phúc lại có biểu hiện thật bình thường, các món trong nhà hàng của nhà cậu còn đắt hơn thế này rất nhiều, nhưng vì là món thông thường như thịt heo xé hương cá nên trông có vẻ hơi đắt.
Thực ra, chỉ nhìn giá như vậy thôi chứ trong mắt những người sành ăn và chịu ăn thì họ chẳng quan tâm chút nào.
Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển do dự một chút, trong mắt họ, cái giá phải trả này có chút quá đắt.
Cũng chính vì vậy mà buổi trưa khi người trong thôn và người dân các thôn xung quanh đến ăn trắc tương miến, hầu như không có ai gọi món thịt heo xé hương cá cả.
Nhưng những người đến từ thành phố thì sẵn sàng gọi món thịt heo xé hương cá này, thậm chí còn gọi trắc tương miến như một món ăn chính, còn không thì họ sẽ gọi cơm trắng ăn cùng với thịt heo xé hương cá.
Tuy trước khi mua có chút cảm thấy đồ ăn thực đắt, nhưng sau khi ăn xong thì cũng chỉ còn lại cảm giác hưởng thụ, hơn nữa còn muốn mang theo gia đình, người thân, bạn bè qua thử món mới.
Chu Đại Phát ở trong thôn cũng mua một phần về cho người vợ đang mang thai của anh ta, anh ta chỉ mua một phần, nhưng sau khi trở về, anh ta lại đến mua thêm một phần khác.
Trong ngày hôm nay Trình Nguyên Hoa đã làm thịt hết sáu con cá, bởi vì nước canh đặc không được sử dụng nhiều, chủ yếu là dùng thịt cá.
Lưu Toàn Phúc nói ở lại chính là thực sự ở lại, hơn nữa còn muốn bái sư học nghệ nên ngày này cậu cũng rất nghiêm túc học tập.
Chỉ là mỗi khi mệt đến không ra hơi, cậu lại có chút mê man… dường như cậu đã quên điều gì đó?
Cậu cũng không biết, bây giờ trên Internet bởi vì cậu mà đang loạn một vòng.
Dưới Weibo nơi cậu đang cá cược với một blogger ở cùng thành phố vẫn đang bùng nổ! Có vô số bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro