Chương 30 - Ném Giày 1

Bánh Chiên Dầu...

Ái Khán Thiên

2024-08-15 23:41:54

Bởi vì bà ngoại của Mễ Dương tới, căn nhà bé nhỏ này trông càng có vẻ chật chội hơn một ít, nhưng bù lại Trình Thanh thư thả hơn rất nhiều, những lúc rảnh rỗi cô ấy có thể dành thời gian đọc sách và ôn tập, dù sao cô ấy cũng còn trẻ tuổi, cho nên đương nhiên phải cố gắng hơn nữa trong công việc rồi.

Tay nghề nấu ăn của bà cụ Trình rất cao, Mễ Dương ở nhà ăn ngập mặt, khuôn mặt nhỏ cũng tròn hơn so với khi trước. Đồ ăn vặt mà cậu mang theo lúc ra ngoài chơi với các bạn cũng càng ngày càng nhiều, chủng loại cũng đa dạng không kém, nào là đậu phộng ngào đường nè, bánh chiên dầu nè, bánh trứng cuộn nè, bánh nhân đậu đỏ nè... Quả thật là cao cấp hơn mấy cái bánh trứng mà khi trước Trình Thanh lừa gạt Mễ Dương nhiều. Mỗi ngày bà cụ đều làm một loại để cậu luôn có bánh tươi ăn, mỗi khi dỗ được Mễ Dương ăn thêm một hai cái là bà ấy cười tít cả mắt.

Những món này đều là món ăn tuổi thơ quen thuộc của Mễ Dương, đời trước cậu được bà cụ Trình một tay nuôi lớn, bà cụ làm món gì cậu đều khen ngon, sau đó ăn trong hạnh phúc.

Bà cụ Trình không chỉ làm một phần cho Mễ Dương mà còn cố ý làm nhiều hơn một ít, phần dư này sẽ bảo cậu đi chia cho mấy người bạn nhỏ chơi cùng.

Bọn trẻ ở nơi này chủ yếu là con nhà sĩ quan, có mấy đứa trong nhà khá giả sẽ hay chia một ít kẹo chocolate nhập khẩu cho Mễ Dương, bà cụ thấy vậy cho nên cũng muốn để Mễ Dương tặng lại cho các bạn nhỏ một ít.

Tuy rằng không tốt bằng những thứ mà họ tặng, nhưng chủ yếu là tấm lòng.

Thật ra Mễ Dương cũng không thích chơi với bọn trẻ con cho lắm, ngày thường khi ba mẹ đi làm, cậu ở nhà một mình sẽ hay đọc sách hoặc là xem TV, nhưng nếu có bà cụ Trình ở đây, cậu phải giả vờ cho giống bạn đồng trang lứa, lấy chiếc hộp xếp bánh ngọt vào rồi đi chia cho bọn trẻ ăn.

Trong đám nhóc tì này, Bạch Lạc Xuyên giống như là đại ca của cả đám vậy, cho dù là những đứa ở luôn trong đại viện của quân đội hay những đứa chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới về thăm người thân, tất cả đều từng được bé dùng nắm đấm chinh phục qua, cho nên không mất bao lâu bé đã có thể xác lập được địa vị của mình trong đại viện này. Bởi vì Mễ Dương hay đi theo Bạch Lạc Xuyên, cho nên mọi người cũng theo bản năng tín nhiệm cậu, đặc biệt là khi Mễ Dương nhìn qua giống với một người hiền lành không biết giận, vừa có bản lĩnh lại còn thích giúp đỡ người khác, cho nên so với Bạch Lạc Xuyên, bọn trẻ càng thích chơi với Mễ Dương hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật ra Mễ Dương chỉ ôm tâm lý "trông trẻ" để chơi với bọn họ, thấy chỗ nào khóc lóc xô xát thì lôi ra đánh mỗi bên năm mươi cây mà thôi, nhưng mà hình ảnh này lại để lại ấn tượng "công bằng ngay thẳng" trong lòng bọn trẻ.

Đặc biệt là bây giờ mỗi ngày cậu đều mang theo bánh ngọt tới, thành ra bọn trẻ chơi cùng lại càng quấn lấy Mễ Dương. Thậm chí trong đại viện còn nổi lên trào lưu mang tên "bánh ngọt nhà Mễ Dương" nữa chứ, rất nhiều đứa trẻ sau khi về nhà cứ nằng nặc đòi phải ăn cho bằng được loại bánh ngọt của nhà Mễ Dương làm này, mua bên ngoài về không chịu, ngay cả kẹo cao su hiệu “Đại Đại Quyển” cũng không chịu nốt, nhất định phải là loại bánh chiên đẫm dầu bóng nhẫy và có màu vàng nâu bắt mắt, phần rìa hơi cháy một chút, giòn một chút, cắn một miếng là có nước đường đỏ chảy ra. Cái cậu Mễ Dương siêu có bản lĩnh kia ăn loại đó đó!

Trình Thanh bị mọi người hỏi nhiều lần mới biết thì ra món bánh chiên dầu nhà mình đã nổi tiếng như vậy, cô ấy cũng đâu biết cách chiên cho mép bánh vàng và giòn đâu, cho nên đành trở về hỏi, bà cụ Trình nghe thế thì vui vẻ ra mặt, khoát tay nói: “Ôi dào, làm gì có bí quyết gì đâu con, mẹ làm từ từ xong chiên lâu một chút thôi à!”

Trình Thanh cũng vui lây.

Mặc kệ nói như thế nào, tuy đã trôi qua vài tháng nhưng trào lưu tự làm bánh ngọt tại nhà này vẫn rất sốt, gần như nhà ai trong đại viện có trẻ con cũng đều sẽ làm vô số mẻ bánh chiên dầu.

Có những lúc Mễ Dương ở nhà tập viết và học toán nên không ra ngoài chơi, đám nhóc tì kia sẽ nhón chân lên gõ gõ cửa sổ, đứng từ bên ngoài gọi với vào: “Mễ Dương ơi, ra chơi nè, còn thiếu mỗi cậu thôi đó!”

Bạch Lạc Xuyên có hơi không thích chuyện này, nhưng vì mỗi lần Mễ Dương chia bánh ngọt đều sẽ để cho bé một phần riêng biệt, là chiếc bánh đẹp nhất ngọt nhất, cho nên cậu chủ như bé đây miễn cưỡng cho phép mấy đứa nhóc này tới gần Mễ Dương.

Bạch Lạc Xuyên rất đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Ném Giày 1

Số ký tự: 0