Bình Tưới Nhỏ 2
Ái Khán Thiên
2024-08-15 23:41:54
Đúng lúc này, tiếng còi báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Mễ Trạch Hải đóng sách vở lại, dùng tay xoa xoa mặt cho bớt buồn ngủ, cười nói: “Ha ha, thằng nhóc này cũng có tướng làm lính đấy, dậy đúng lúc phết, vừa kịp giờ luyện tập buổi chiều luôn.”
Trình Thanh cũng cười nói: “Anh đi đường cẩn thận, chiều tối trời có lẽ sẽ trở lạnh, nhớ mặc thêm một bộ quần áo, cũng đừng đi trễ tới mức trời tối đen mới về đó.”
Mễ Trạch Hải "ừ" một tiếng, nhìn vào trong phòng ngoại trừ hai thằng nhóc con thì không có ai nữa liền lập tức bước tới hôn vợ mình một cái chụt, sau đó vui vẻ nói: “Em cứ yên tâm, anh biết mà.”
Hành động đó của anh ấy làm cho Trình Thanh ngượng ngùng đỏ hết cả mặt lên, cô ấy giục anh ấy mau mau rời đi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trình Thanh cộng thêm hai đứa nhóc, một đứa yên tĩnh ngoan ngoãn, một đứa khóc banh nhà.
Mễ Dương dù tỉnh cũng có thể nằm tự chơi một mình hết cả ngày, không khóc không quấy, chỉ khi nào muốn đi vệ sinh thì khuôn mặt mới đỏ bừng lên, sau đó nức nở vài tiếng như mèo con kêu để thể hiện ý kiến của mình, rất là dễ nuôi. Nhưng mà cậu chủ nhà họ Bạch thì lại khác, Trình Thanh vỗ về nhẹ giọng ru ngủ bé thì bé vờ như nhắm mắt ngủ một lát, nhưng vừa mới đặt bé xuống giường một cái là bắt đầu khóc, giống như là cố ý kêu người lớn phải chú ý tới bé, phải ở bên cạnh bé không được rời đi, đúng là một thằng nhóc hư.
Mễ Dương tức giận, sao thằng nhãi này từ nhỏ đã đáng ghét như vậy chứ. Bà ấy là mẹ ruột của cậu đó, sao bé dám hành hạ bà ấy như vậy hả.
Ngày hôm nay cậu nhất định phải dạy cho thằng nhãi chết tiệt này một bài học mới được.
Mễ Dương đợi tới lúc Trình Thanh vừa mới đặt Bạch Lạc Xuyên xuống giường thì lập tức vươn tay động đậy, nỗ lực hoàn thành cú lật người đầu tiên, sau đó kề mặt tới gần chỗ bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên. Trình Thanh còn chưa kịp reo lên vui mừng thì Mễ Dương đã dọn xong tư thế để tấn công cậu chủ nhà họ Bạch. Cậu chu miệng nhỏ lên, phun nước miếng: “Phụt!”
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên chớp chớp đôi mắt, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì: “Ê a!”
Mễ Dương lại nhân cơ hội này phun nước miếng vào bé tiếp: “Phụt phụt phụt…!”
Trình Thanh nhanh chóng bế Mễ Dương dậy, nói: “Con làm gì thế, con muốn nói chuyện với anh hả? Sao tự nhiên lại phun nước miếng vào mặt anh thế.”
Mặc dù Mễ Dương đang nằm trong lòng Trình Thanh nhưng vẫn không từ bỏ ý định tấn công Bạch Lạc Xuyên, cậu tiếp tục phun nước miếng "phụt phụt" về phía Bạch Lạc Xuyên như một cái bình tưới nhỏ vậy. Kết quả là Trình Thanh không thể khoanh tay đứng nhìn thêm nữa, vừa buồn cười vừa lấy cái khăn nhỏ lau miệng và mặt cho cậu: “Con học cái trò này từ ai thế hả?”
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ngồi một bên nghiêng đầu nhỏ nhìn Mễ Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm rất nghiêm túc, một lát sau bé bắt đầu bắt chước Mễ Dương: “A! Phụt!”
Mễ Dương lập tức tấn công lại: “Phụt!”
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên học được cái này, cho nên ở một bên vừa nhìn vừa bắt chước theo: “A! Phụt… Phụt…” lúc đầu xác suất thành công còn thấp, nhưng sau một lúc luyện tập thì bắt đầu tốt hơn rất nhiều, lại qua một lát sau thì vô cùng đắc ý mà ngồi ở một bên "phụt" nước miếng vô cùng thành thạo.
Trình Thanh: “...”
Bản lĩnh phun nước miếng của cậu chủ nhà họ Bạch học được từ con trai nhà mình thật không tồi tí nào.
Chờ tới lúc xế chiều, vợ chồng chính ủy Bạch tới đón con trai về thì bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã học xong kỹ năng phun nước miếng, lúc chính ủy Bạch ôm bé lên để thay quần áo thì bé còn vùng vẫy không chịu đi, chờ lúc bé được bế lên sau khi thay quần áo xong xuôi thì lập tức không vui phun nước miếng vào cha mình: “A! Phụt!”
Bà Bạch đứng ở bên cạnh thấy thế thì buồn cười nói: “Ái chà chà, ngày hôm nay học được kỹ năng mới đó hả?”
Trình Thanh nghe thế thì ngượng ngùng nói: “Hai đứa bé cùng ngủ trưa với nhau, không biết vì sao lúc tỉnh dậy lại bắt đầu chơi trò này.”
Bà Bạch vẫy vẫy tay cười nói: “Không sao đâu, con nít là vậy đó, chắc là đang luyện nói.”
Trình Thanh cũng cười nói: “Anh đi đường cẩn thận, chiều tối trời có lẽ sẽ trở lạnh, nhớ mặc thêm một bộ quần áo, cũng đừng đi trễ tới mức trời tối đen mới về đó.”
Mễ Trạch Hải "ừ" một tiếng, nhìn vào trong phòng ngoại trừ hai thằng nhóc con thì không có ai nữa liền lập tức bước tới hôn vợ mình một cái chụt, sau đó vui vẻ nói: “Em cứ yên tâm, anh biết mà.”
Hành động đó của anh ấy làm cho Trình Thanh ngượng ngùng đỏ hết cả mặt lên, cô ấy giục anh ấy mau mau rời đi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trình Thanh cộng thêm hai đứa nhóc, một đứa yên tĩnh ngoan ngoãn, một đứa khóc banh nhà.
Mễ Dương dù tỉnh cũng có thể nằm tự chơi một mình hết cả ngày, không khóc không quấy, chỉ khi nào muốn đi vệ sinh thì khuôn mặt mới đỏ bừng lên, sau đó nức nở vài tiếng như mèo con kêu để thể hiện ý kiến của mình, rất là dễ nuôi. Nhưng mà cậu chủ nhà họ Bạch thì lại khác, Trình Thanh vỗ về nhẹ giọng ru ngủ bé thì bé vờ như nhắm mắt ngủ một lát, nhưng vừa mới đặt bé xuống giường một cái là bắt đầu khóc, giống như là cố ý kêu người lớn phải chú ý tới bé, phải ở bên cạnh bé không được rời đi, đúng là một thằng nhóc hư.
Mễ Dương tức giận, sao thằng nhãi này từ nhỏ đã đáng ghét như vậy chứ. Bà ấy là mẹ ruột của cậu đó, sao bé dám hành hạ bà ấy như vậy hả.
Ngày hôm nay cậu nhất định phải dạy cho thằng nhãi chết tiệt này một bài học mới được.
Mễ Dương đợi tới lúc Trình Thanh vừa mới đặt Bạch Lạc Xuyên xuống giường thì lập tức vươn tay động đậy, nỗ lực hoàn thành cú lật người đầu tiên, sau đó kề mặt tới gần chỗ bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên. Trình Thanh còn chưa kịp reo lên vui mừng thì Mễ Dương đã dọn xong tư thế để tấn công cậu chủ nhà họ Bạch. Cậu chu miệng nhỏ lên, phun nước miếng: “Phụt!”
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên chớp chớp đôi mắt, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì: “Ê a!”
Mễ Dương lại nhân cơ hội này phun nước miếng vào bé tiếp: “Phụt phụt phụt…!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thanh nhanh chóng bế Mễ Dương dậy, nói: “Con làm gì thế, con muốn nói chuyện với anh hả? Sao tự nhiên lại phun nước miếng vào mặt anh thế.”
Mặc dù Mễ Dương đang nằm trong lòng Trình Thanh nhưng vẫn không từ bỏ ý định tấn công Bạch Lạc Xuyên, cậu tiếp tục phun nước miếng "phụt phụt" về phía Bạch Lạc Xuyên như một cái bình tưới nhỏ vậy. Kết quả là Trình Thanh không thể khoanh tay đứng nhìn thêm nữa, vừa buồn cười vừa lấy cái khăn nhỏ lau miệng và mặt cho cậu: “Con học cái trò này từ ai thế hả?”
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ngồi một bên nghiêng đầu nhỏ nhìn Mễ Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm rất nghiêm túc, một lát sau bé bắt đầu bắt chước Mễ Dương: “A! Phụt!”
Mễ Dương lập tức tấn công lại: “Phụt!”
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên học được cái này, cho nên ở một bên vừa nhìn vừa bắt chước theo: “A! Phụt… Phụt…” lúc đầu xác suất thành công còn thấp, nhưng sau một lúc luyện tập thì bắt đầu tốt hơn rất nhiều, lại qua một lát sau thì vô cùng đắc ý mà ngồi ở một bên "phụt" nước miếng vô cùng thành thạo.
Trình Thanh: “...”
Bản lĩnh phun nước miếng của cậu chủ nhà họ Bạch học được từ con trai nhà mình thật không tồi tí nào.
Chờ tới lúc xế chiều, vợ chồng chính ủy Bạch tới đón con trai về thì bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã học xong kỹ năng phun nước miếng, lúc chính ủy Bạch ôm bé lên để thay quần áo thì bé còn vùng vẫy không chịu đi, chờ lúc bé được bế lên sau khi thay quần áo xong xuôi thì lập tức không vui phun nước miếng vào cha mình: “A! Phụt!”
Bà Bạch đứng ở bên cạnh thấy thế thì buồn cười nói: “Ái chà chà, ngày hôm nay học được kỹ năng mới đó hả?”
Trình Thanh nghe thế thì ngượng ngùng nói: “Hai đứa bé cùng ngủ trưa với nhau, không biết vì sao lúc tỉnh dậy lại bắt đầu chơi trò này.”
Bà Bạch vẫy vẫy tay cười nói: “Không sao đâu, con nít là vậy đó, chắc là đang luyện nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro