Chương 30 - Ném Giày 1

Nhân Bánh Bao 2

Ái Khán Thiên

2024-08-15 23:41:54

Mễ Trạch Hải ăn liền sáu cái, Trình Thanh cũng ăn hết hai cái. Mễ Trạch Hải nhìn dáng vẻ thèm thuồng của con trai đang ngồi bên cạnh thì len lén chia cho cậu nửa cái nhân bánh bao.

Mễ Dương hiếm khi được ăn vụng, rất là phối hợp.

Nhưng mà đến tối, Mễ Dương lại gào mồm lên khóc om sòm.

Nguyên nhân không đâu khác chính là nhân bánh bao mặn quá, cha mẹ lại quên không cho cậu uống nước nên cậu khát thôi!

Nhưng cha mẹ cậu thì lo cuống lên, thế là họ cầm đủ loại siro ho rồi men tiêu hóa dành cho trẻ em đưa đến trước mặt Mễ Dương, định đút cho cậu thì đều bị cậu đẩy ra hết. Mễ Dương không được uống nước thế là lại càng khóc to hơn. Điều đáng buồn là cậu vẫn chưa học từ “Nước” với Bạch Lạc Xuyên, không thể mở miệng nói cho được, bế tắc chết đi được.

Trình Thanh hiếm khi nào thấy thằng con nhà mình khóc như thế, cô ấy nghĩ mãi nghĩ mãi, thiếu chút nữa khóc theo con trai luôn: “Tất cả là tại anh. Nhất định là do cái nước soda cam anh uống hồi sáng . Em đã bảo là không được cho Dương Dương uống cái đó mà anh cứ cố chấp không chịu nghe em!”

Mễ Trạch Hải cũng luống cuống tay chân, anh ấy nói: “Chắc không phải là do cái đó đâu, có… có khi nào là bị bệnh không?”

Trình Thanh nghe mà sợ run hết cả tay chân, cô ấy nói: “Em nghe nói ăn phải đồ ăn không sạch sẽ là dễ bị bệnh lắm, chẳng lẽ là bị viêm ruột thừa?”

Hai người họ lật đật mặc xong quần áo, “gói” Mễ Dương lại đi khám bác sĩ quân y. Nhưng mà bác sĩ quân y lại không có chuyên môn về trẻ em. Nhìn bọn họ hoảng sợ như thế thì cũng bị dọa hết hồn, bảo bọn họ mau lái xe lên bệnh viện kiểm tra lại xem sao. Nghe thấy bác sĩ quân y nói thế thì Trình Thanh khóc luôn tại chỗ, Mễ Trạch Hải thì cuống cuồng đi tìm xe. Xe của doanh trại vừa hay lại không có ở đây, nhưng may là Bạch Kính Vinh có xe riêng, thế là bọn họ đành làm phiền tài xế đưa cả nhà Mễ Trạch Hải đi bệnh viện kiểm tra.

Lên đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu thì vừa hay gặp được một bác sĩ chuyên khoa nhi đang ngồi.

Bác sĩ nghiêm túc quan sát, hỏi lại tình huống. Lúc này Mễ Dương đã yên tĩnh lại, thầm nghĩ trong lòng nhỡ ông bác sĩ này “khai đao” với mình thì sẽ bất chấp tất cả, thốt luôn hai chữ “uống nước” ra cho rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bác sĩ già nghiêm túc quan sát nửa ngày trời, nhưng nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy đứa bé có dấu hiệu nào chứng tỏ đang bị bệnh cả. Sau một hồi trầm tư, bác sĩ mới nói: “Như vầy đi, người nhà có mang theo bình sữa không? Ở góc phòng có nước nóng, trước tiên cứ thử cho bé uống nước nóng xem sao?”

Lúc cầm bình sữa tới, Mễ Dương giận dỗi ôm bình sữa uống ừng ực hết nửa bình, lúc nhả còn phát ra tiếng “bóc” rất là vang, cũng không quấy khóc nữa, trái lại trông vô cùng tỉnh táo!

Bác sĩ già thấy thế thì vui hẳn, ông ấy nói: “Tôi nghĩ thế này, hẳn là hồi tối, ngoài bữa phụ, nhà mình còn cho bé ăn thêm nhân bánh bao nên bé thấy khát thôi ấy mà. Không sao hết, ai mới làm cha làm mẹ cũng đều gặp phải những chuyện như vậy cả. Thôi nhà mình ôm con về đi, không cần uống thuốc.”

Mễ Trạch Hải thở phào nhẹ nhõm, anh ấy nói: “Đúng, đúng, đều là tại tôi, do tôi đút thằng bé ăn linh tinh.”

Trình Thanh cũng mỉm cười. Con trai mình không sao là tốt rồi. Nhưng mà đêm hôm lại còn làm phiền nhà Bạch Kính Vinh như thế khiến cô thấy hơi ngượng ngùng.

Sang ngày hôm sau, cô ấy cố tình đến cảm ơn, bà Bạch lại vội vã hỏi tình hình đứa bé nhà cô ấy sao rồi, nghe thấy chuyện như thế thì không nhịn được mà phì cười, nói: “Không bị bệnh gì là tốt rồi. Nếu không thì thế này, nhà em cứ nán lại mấy ngày nữa để quan sát xem sao. Thằng bé còn nhỏ, không nói trước được gì, cứ phòng ngừa trước thì tốt hơn.”

Trình Thanh có hơi do dự.

Bà Bạch lại khuyên: “Đi xe lửa phải mất mấy ngày mới về tới nhà. Nếu thằng bé đổ bệnh trên xe thì đến lúc đó mới phiền toái.”

Trình Thanh suy nghĩ hồi lâu, nói: “Cũng đúng, đành chậm lại mấy ngày xem sao.”

Mễ Dương ở bên này cũng bắt đầu đề cao tốc độ học nói. Bản thân cậu không dám biểu hiện mình quá thông minh, chỉ có thể nhân lúc người lớn không ở đây mà cố gắng luyện tập nói một ít từ ngữ, câu chữ nào đó có ích với bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên. Sau khi cậu chủ tiểu Bạch đắc ý biểu diễn một lần trước mặt mọi người, mấy hôm sau cậu cũng làm theo y vậy, điều này khiến Trình Tranh ngạc nhiên mừng rỡ không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Ném Giày 1

Số ký tự: 0