Tangram 1
Ái Khán Thiên
2024-08-15 23:41:54
Mễ Trạch Hải nói: “Em cũng tự mua cho mình hai bộ cái áo đi, em đã không mua thêm cho mình bất cứ thứ gì sau khi đến đây.”
Trình Thanh không chịu thua, quở trách: “Còn phải để lại phí đi đường nữa!”
Mễ Trạch Hải nói: “Đủ dùng mà, em cũng mua cho mình cái áo mới đi.”
Trình Thanh không chịu, cô ấy nhìn trúng một con nai đồ chơi, chính là kiểu dáng đã thấy ở chỗ bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, món đồ chơi vừa mắc lại tinh xảo, cô ấy thấy thích và muốn mua cho Mễ Dương.
Mễ Dương không muốn con nai nên đã nhiều lần đẩy nó ra, hoàn toàn không chút hứng thú.
Vì thế Trình Thanh mới từ bỏ.
Mễ Trạch Hải cười nói: “Nhìn kìa, hai mẹ con em bướng bỉnh y chang nhau.”
Nhưng khi đến khu thời trang nữ thì Mễ Dương đưa tay chỉ vào chiếc áo len màu đỏ phía sau quầy và “ê a” hai tiếng, không chịu rời đi. Kiểu áo xinh đẹp, màu sắc cũng tươi sáng, rất hợp với mẹ của cậu.
Trình Thanh dỗ cậu cũng không nghe, người bán hàng thấy Mễ Trạch Hải mặc bộ quân phục nên đối xử với họ cũng khá lịch sự, đứng sau quầy nói với họ: “Đây là cái áo từ phương Nam gửi đến vào mùa xuân, bán rất chạy! Chỉ là chúng tôi không thể cho mặc thử cái này, vợ anh xinh đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn rất hợp.”
Mễ Trạch Hải quyết định mua cho vợ, mặc dù Trình Thanh ngoài miệng quở trách anh ấy, nhưng cô ấy vẫn rất vui khi nhận được áo mới.
Cuối cùng cũng không sót quà cho Mễ Dương, Trình Thanh đã mua cho cậu hai tấm tangram.
Mễ Trạch Hải nói: “Sao mua hai cái như nhau vậy?”
Trình Thanh nói: “Còn đứa con của nhà chị Lạc nữa, nó và Lạc Xuyên mỗi người một cái, không khi nào chị Lạc thiếu phần của Dương Dương cả, em hiếm khi ra ngoài một lần, sao có thể chỉ mua cho Dương Dương chứ.”
Mễ Trạch Hải gãi đầu mỉm cười, anh ấy thô lỗ quen rồi, thật sự không nghĩ tới điều này.
Hai vợ chồng mỗi người uống một chai soda cam ướp lạnh ở cổng cửa hàng bách hóa, Mễ Dương nhìn chai soda màu cam vàng nổi các bọt khí nhỏ, không khỏi hơi thèm, đưa tay sờ vào thân chai, Mễ Trạch Hải chỉ nhúng cho cậu một ít bằng ống hút, Mễ Dương chẹp miệng, thật nhớ hương vị của đồ uống mùi cam.
Trình Thanh lo lắng nói: “Đừng cho nó, quá lạnh, lỡ bị bệnh thì sao?”
Mễ Trạch Hải hào sảng nói: “Không sao, chỉ một giọt thôi.”
Sau khi từ phố cổ trở về, Mễ Dương lại được bế đến nhà họ Bạch.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đang ăn cơm, bây giờ bé có thể thêm rất nhiều thức ăn phụ rồi, bé đang đeo yếm nhỏ và ăn cháo rau xanh, bên cạnh còn có nửa quả lòng đỏ trứng và vài viên dầu gan cá.
Cậu chủ vốn đang ăn rất say sưa, nhưng sau khi nhìn thấy Mễ Dương được bế vào thì lập tức trở nên phấn khởi, muỗng đưa tới bên miệng cũng không chịu ăn, vươn tay muốn người lớn bế bé ra khỏi ghế trẻ em, cứ đòi đi chơi.
Bà Bạch cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lau sạch tay và mặt nhỏ cho bé rồi để bé chơi với Mễ Dương.
Lần này mang tangram đồ chơi mới đến, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên chơi rất vui, Mễ Dương cố gắng diễn vai phụ, cố gắng hết sức bắt chước đối phương làm một đứa bé hợp tiêu chuẩn.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên cố gắng bẻ khối hình tròn màu hồng ra và lắc lư trên tay, tập nói: “Ăn… Ăn… Ăn…”
Mễ Dương dứt khoát hơn bé nhiều, thốt ra một từ đơn mà cậu thành thạo nhất: “Không.”
Cũng không biết bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên nghe có hiểu không, dù gì bên phía Mễ Dương làm ra hành động gì thì bé cũng có thể cười khúc khích rất lâu.
Trình Thanh và bà Bạch ở bên kia nói về chuyện muốn về quê, nói với cô ấy: “Về vào mùa xuân là tốt nhất, thời tiết không lạnh cũng không nóng, ngồi xe lửa vài ngày cũng không phải chịu cực hình.”
Bà Bạch hỏi về tình hình quê nhà của cô ấy, trước đó cô ấy chỉ nghe Trình Thanh nói là tỉnh Lỗ, có rất nhiều binh lính đến từ tỉnh Lỗ, ban đầu cô ấy cũng không để ý, nhưng khi nghe Trình Thanh nói ra địa danh trấn Sơn Hải thì cô ấy không khỏi ngạc nhiên nói: “Chao ôi, quen biết nhau lâu như vậy, hóa ra chúng ta có chung một quê sao?”
Trình Thanh kinh ngạc nói: “Sao, chị cũng vậy à?”
Bà Bạch lắc đầu cười nói: “Chị không phải, chị là người phương Nam, nhưng gia đình ông Bạch thì phải.”
Trình Thanh nói: “Nhưng em nghe người ta nói, chính ủy Bạch nhập ngũ ở khu Thiểm Cam Ninh cũ mà?”
Trình Thanh không chịu thua, quở trách: “Còn phải để lại phí đi đường nữa!”
Mễ Trạch Hải nói: “Đủ dùng mà, em cũng mua cho mình cái áo mới đi.”
Trình Thanh không chịu, cô ấy nhìn trúng một con nai đồ chơi, chính là kiểu dáng đã thấy ở chỗ bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, món đồ chơi vừa mắc lại tinh xảo, cô ấy thấy thích và muốn mua cho Mễ Dương.
Mễ Dương không muốn con nai nên đã nhiều lần đẩy nó ra, hoàn toàn không chút hứng thú.
Vì thế Trình Thanh mới từ bỏ.
Mễ Trạch Hải cười nói: “Nhìn kìa, hai mẹ con em bướng bỉnh y chang nhau.”
Nhưng khi đến khu thời trang nữ thì Mễ Dương đưa tay chỉ vào chiếc áo len màu đỏ phía sau quầy và “ê a” hai tiếng, không chịu rời đi. Kiểu áo xinh đẹp, màu sắc cũng tươi sáng, rất hợp với mẹ của cậu.
Trình Thanh dỗ cậu cũng không nghe, người bán hàng thấy Mễ Trạch Hải mặc bộ quân phục nên đối xử với họ cũng khá lịch sự, đứng sau quầy nói với họ: “Đây là cái áo từ phương Nam gửi đến vào mùa xuân, bán rất chạy! Chỉ là chúng tôi không thể cho mặc thử cái này, vợ anh xinh đẹp như vậy, mặc vào chắc chắn rất hợp.”
Mễ Trạch Hải quyết định mua cho vợ, mặc dù Trình Thanh ngoài miệng quở trách anh ấy, nhưng cô ấy vẫn rất vui khi nhận được áo mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cũng không sót quà cho Mễ Dương, Trình Thanh đã mua cho cậu hai tấm tangram.
Mễ Trạch Hải nói: “Sao mua hai cái như nhau vậy?”
Trình Thanh nói: “Còn đứa con của nhà chị Lạc nữa, nó và Lạc Xuyên mỗi người một cái, không khi nào chị Lạc thiếu phần của Dương Dương cả, em hiếm khi ra ngoài một lần, sao có thể chỉ mua cho Dương Dương chứ.”
Mễ Trạch Hải gãi đầu mỉm cười, anh ấy thô lỗ quen rồi, thật sự không nghĩ tới điều này.
Hai vợ chồng mỗi người uống một chai soda cam ướp lạnh ở cổng cửa hàng bách hóa, Mễ Dương nhìn chai soda màu cam vàng nổi các bọt khí nhỏ, không khỏi hơi thèm, đưa tay sờ vào thân chai, Mễ Trạch Hải chỉ nhúng cho cậu một ít bằng ống hút, Mễ Dương chẹp miệng, thật nhớ hương vị của đồ uống mùi cam.
Trình Thanh lo lắng nói: “Đừng cho nó, quá lạnh, lỡ bị bệnh thì sao?”
Mễ Trạch Hải hào sảng nói: “Không sao, chỉ một giọt thôi.”
Sau khi từ phố cổ trở về, Mễ Dương lại được bế đến nhà họ Bạch.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đang ăn cơm, bây giờ bé có thể thêm rất nhiều thức ăn phụ rồi, bé đang đeo yếm nhỏ và ăn cháo rau xanh, bên cạnh còn có nửa quả lòng đỏ trứng và vài viên dầu gan cá.
Cậu chủ vốn đang ăn rất say sưa, nhưng sau khi nhìn thấy Mễ Dương được bế vào thì lập tức trở nên phấn khởi, muỗng đưa tới bên miệng cũng không chịu ăn, vươn tay muốn người lớn bế bé ra khỏi ghế trẻ em, cứ đòi đi chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Bạch cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lau sạch tay và mặt nhỏ cho bé rồi để bé chơi với Mễ Dương.
Lần này mang tangram đồ chơi mới đến, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên chơi rất vui, Mễ Dương cố gắng diễn vai phụ, cố gắng hết sức bắt chước đối phương làm một đứa bé hợp tiêu chuẩn.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên cố gắng bẻ khối hình tròn màu hồng ra và lắc lư trên tay, tập nói: “Ăn… Ăn… Ăn…”
Mễ Dương dứt khoát hơn bé nhiều, thốt ra một từ đơn mà cậu thành thạo nhất: “Không.”
Cũng không biết bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên nghe có hiểu không, dù gì bên phía Mễ Dương làm ra hành động gì thì bé cũng có thể cười khúc khích rất lâu.
Trình Thanh và bà Bạch ở bên kia nói về chuyện muốn về quê, nói với cô ấy: “Về vào mùa xuân là tốt nhất, thời tiết không lạnh cũng không nóng, ngồi xe lửa vài ngày cũng không phải chịu cực hình.”
Bà Bạch hỏi về tình hình quê nhà của cô ấy, trước đó cô ấy chỉ nghe Trình Thanh nói là tỉnh Lỗ, có rất nhiều binh lính đến từ tỉnh Lỗ, ban đầu cô ấy cũng không để ý, nhưng khi nghe Trình Thanh nói ra địa danh trấn Sơn Hải thì cô ấy không khỏi ngạc nhiên nói: “Chao ôi, quen biết nhau lâu như vậy, hóa ra chúng ta có chung một quê sao?”
Trình Thanh kinh ngạc nói: “Sao, chị cũng vậy à?”
Bà Bạch lắc đầu cười nói: “Chị không phải, chị là người phương Nam, nhưng gia đình ông Bạch thì phải.”
Trình Thanh nói: “Nhưng em nghe người ta nói, chính ủy Bạch nhập ngũ ở khu Thiểm Cam Ninh cũ mà?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro