Vở Ô Ly 3
Ái Khán Thiên
2024-08-15 23:41:54
Mễ Dương lắc lắc tay Trình Thanh, ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Nơi này cũng là nhà của chúng ta, con và cha đều ở đây."
"Không giống nhau." Trình Thanh nắm lấy cánh tay nhỏ bé của con trai rồi thở dài, sau đó lại cười nói: "Nói với con điều này để làm gì chứ, con cũng không hiểu được… Chờ đến sau này khi cha của con chuyển nghề, chúng ta có thể quay về nhà."
Mễ Dương nhớ lại, năm đó cha của cậu không chuyển nghề sớm như vậy. Ông ấy làm bộ đội suốt hai mươi mấy năm đến khi trở thành một người lính già. Nhưng không phải vẫn luôn ở quân khu dã chiến. Thời gian sau cha cậu đã xin được chuyển công tác về quê hương để làm công việc văn phòng trong quân đội, vì mẹ nói cậu sẽ đi học, cha cậu phải quay về để gia đình được đoàn tụ.
Nếu tính toán cẩn thận thì có lẽ lúc đó rơi vào khoảng thời gian cậu đang học tiểu học
Không biết đời này cha cậu có lựa chọn cùng một con đường đó hay không.
Mễ Dương trở về cùng với Trình Thanh, từ cửa kính xe nhìn thấy mấy ngọn núi, tuy điều kiện có chút gian khổ, nhưng cũng có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.
Nghĩ đến đây, gương mặt đầu tiên hiện ra trong đầu cậu là cậu chủ Bạch, không phải là chàng trai kiêu ngạo bốc đồng sau khi lớn lên, mà là cái đầu củ cải từ nhỏ đến lớn cậu nhìn thấy. Tuy rằng cũng có chút tuỳ hứng, nhưng dáng vẻ bé chạy theo phía sau luôn khiến người ta muốn chọc phá, bắt nạt, chọc cho bé trợn mắt, nổi giận ngay tại chỗ!
Mễ Dương nhìn ra cửa sổ suy nghĩ, cũng không biết đời này đến khi nào thì hai người họ xa nhau. Nếu cậu thực sự trở về trấn Sơn Hải học tập, liệu lúc học cấp hai có thể học cùng lớp với Bạch Lạc Xuyên nữa không đây? Năm đó cậu chủ Bạch được đánh giá là học sinh chuyển trường điển trai nhất, thư tình cũng nhận được không ít.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy cho đến khi về tới sảnh lớn quân đội.
Trên bàn học nhỏ của Mễ Dương còn đặt một chồng vở ô ly, cậu sờ sờ sách vở, lòng thầm hạ quyết tâm.
Mấy năm trước cậu còn nhỏ, Mễ Dương không thể làm ra những chuyện khác người, nên vẫn cứ chậm rãi vui chơi qua ngày, nhưng cậu là một người lớn trong thân xác trẻ con, thật sự không thể nào cùng bọn trẻ con tiếp tục học chín năm giáo dục bắt buộc, vì vậy ý định nhảy lớp cũng dần hiện lên trong đầu. Học cấp hai, cấp ba nhảy lớp quá chói mắt, Mễ Dương rất lười biếng, vì vậy quyết định bắt đầu học từ tiểu học, thử nhảy hai lớp xem như thế nào.
Trước khi trường tiểu học khai giảng, cậu bắt đầu cố ý ở trước mặt Trình Thanh và Mễ Trạch Hải làm một số đề toán học trước, hơn nữa tính toán rất nhanh, điều này khiến vợ chồng Mễ Trạch Hải vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, cảm thấy bản thân đã sinh ra một thiên tài.
Mễ Dương cân nhắc, khi đến tiểu học, cậu sẽ làm hai bộ bài thi ngoài chương trình cho giáo viên xem, như vậy vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nghĩ rất hay, nhưng thực tế lại vô cùng phũ phàng.
Các trường tiểu học lúc này đều bị vướng mắc về ngày tháng năm sinh, nhất là trường tiểu học xung quanh quân đội đều thiếu thốn giáo viên, khi Trình Thanh đưa Mễ Dương đến báo danh, trường học vừa xem ngày sinh của Mễ Dương đã phán một câu không nhận học sinh ra đời trong và sau tháng chín.
Trình Thanh chỉ có thể đưa Mễ Dương quay về, tính toán sang năm lại cho cậu đi học tiểu học. Cô ấy nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt con trai, cũng biết Mễ Dương đã luyện không ít đề để chuẩn bị cho việc đi học, sợ thằng bé bị đả kích, trên đường quay về còn mua cho cậu một hộp bánh ngọt nhỏ, cẩn thận dỗ cậu.
Mễ Dương thất vọng một lúc, nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh, ở nhà nhiều thêm một năm cũng không phải không được, dù sao trong nhà cũng có không ít sách vở, bản thân cậu ở nhà cũng vô cùng tự do, so với một cậu nhóc ra vẻ ở trường học còn thoải mái hơn, nghĩ như vậy nên tâm trạng rất nhanh đã vui vẻ trở lại, còn vừa đi vừa ngửa đầu cười.
Trình Thanh nhìn thấy vậy, càng đau lòng hơn.
Trong khoảng thời gian chờ trường tiểu học bắt đầu khai giảng, Bạch Lạc Xuyên lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng, nguyên nhân cũng là vì liên quan đến Mễ Dương.
Hôm đó Bạch Lạc Xuyên đi báo danh rất sớm, tới phòng học tìm một lượt, nhìn thấy Mễ Dương không đến học, cũng không chào hỏi cha mẹ, đeo cặp sách tự mình về nhà.
Giữa trưa, khi lính cảnh vệ đi đón thằng bé, đợi một hồi lâu cũng không thấy, vừa đi vào hỏi, thì được thông báo là bé đã sớm rời đi rồi. Cảnh vệ lập tức bị doạ đến chảy đầy mồ hôi lạnh, trực tiếp đi tìm bà Bạch. Bà Bạch vẫn rất bình tĩnh, hành động đầu tiên chính là đi đến nhà họ Mễ, quả nhiên, con trai của cô ấy đang ở nhà họ Mễ vừa chơi game vừa ăn hoa quả.
Mễ Dương đang ngồi bên cạnh bóc quả cam, sau khi bóc xong còn đút từng miếng một cho con trai cô ấy, thấy cô ấy tới thì đứng dậy chào: "Con chào dì."
"Không giống nhau." Trình Thanh nắm lấy cánh tay nhỏ bé của con trai rồi thở dài, sau đó lại cười nói: "Nói với con điều này để làm gì chứ, con cũng không hiểu được… Chờ đến sau này khi cha của con chuyển nghề, chúng ta có thể quay về nhà."
Mễ Dương nhớ lại, năm đó cha của cậu không chuyển nghề sớm như vậy. Ông ấy làm bộ đội suốt hai mươi mấy năm đến khi trở thành một người lính già. Nhưng không phải vẫn luôn ở quân khu dã chiến. Thời gian sau cha cậu đã xin được chuyển công tác về quê hương để làm công việc văn phòng trong quân đội, vì mẹ nói cậu sẽ đi học, cha cậu phải quay về để gia đình được đoàn tụ.
Nếu tính toán cẩn thận thì có lẽ lúc đó rơi vào khoảng thời gian cậu đang học tiểu học
Không biết đời này cha cậu có lựa chọn cùng một con đường đó hay không.
Mễ Dương trở về cùng với Trình Thanh, từ cửa kính xe nhìn thấy mấy ngọn núi, tuy điều kiện có chút gian khổ, nhưng cũng có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.
Nghĩ đến đây, gương mặt đầu tiên hiện ra trong đầu cậu là cậu chủ Bạch, không phải là chàng trai kiêu ngạo bốc đồng sau khi lớn lên, mà là cái đầu củ cải từ nhỏ đến lớn cậu nhìn thấy. Tuy rằng cũng có chút tuỳ hứng, nhưng dáng vẻ bé chạy theo phía sau luôn khiến người ta muốn chọc phá, bắt nạt, chọc cho bé trợn mắt, nổi giận ngay tại chỗ!
Mễ Dương nhìn ra cửa sổ suy nghĩ, cũng không biết đời này đến khi nào thì hai người họ xa nhau. Nếu cậu thực sự trở về trấn Sơn Hải học tập, liệu lúc học cấp hai có thể học cùng lớp với Bạch Lạc Xuyên nữa không đây? Năm đó cậu chủ Bạch được đánh giá là học sinh chuyển trường điển trai nhất, thư tình cũng nhận được không ít.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy cho đến khi về tới sảnh lớn quân đội.
Trên bàn học nhỏ của Mễ Dương còn đặt một chồng vở ô ly, cậu sờ sờ sách vở, lòng thầm hạ quyết tâm.
Mấy năm trước cậu còn nhỏ, Mễ Dương không thể làm ra những chuyện khác người, nên vẫn cứ chậm rãi vui chơi qua ngày, nhưng cậu là một người lớn trong thân xác trẻ con, thật sự không thể nào cùng bọn trẻ con tiếp tục học chín năm giáo dục bắt buộc, vì vậy ý định nhảy lớp cũng dần hiện lên trong đầu. Học cấp hai, cấp ba nhảy lớp quá chói mắt, Mễ Dương rất lười biếng, vì vậy quyết định bắt đầu học từ tiểu học, thử nhảy hai lớp xem như thế nào.
Trước khi trường tiểu học khai giảng, cậu bắt đầu cố ý ở trước mặt Trình Thanh và Mễ Trạch Hải làm một số đề toán học trước, hơn nữa tính toán rất nhanh, điều này khiến vợ chồng Mễ Trạch Hải vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, cảm thấy bản thân đã sinh ra một thiên tài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mễ Dương cân nhắc, khi đến tiểu học, cậu sẽ làm hai bộ bài thi ngoài chương trình cho giáo viên xem, như vậy vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nghĩ rất hay, nhưng thực tế lại vô cùng phũ phàng.
Các trường tiểu học lúc này đều bị vướng mắc về ngày tháng năm sinh, nhất là trường tiểu học xung quanh quân đội đều thiếu thốn giáo viên, khi Trình Thanh đưa Mễ Dương đến báo danh, trường học vừa xem ngày sinh của Mễ Dương đã phán một câu không nhận học sinh ra đời trong và sau tháng chín.
Trình Thanh chỉ có thể đưa Mễ Dương quay về, tính toán sang năm lại cho cậu đi học tiểu học. Cô ấy nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt con trai, cũng biết Mễ Dương đã luyện không ít đề để chuẩn bị cho việc đi học, sợ thằng bé bị đả kích, trên đường quay về còn mua cho cậu một hộp bánh ngọt nhỏ, cẩn thận dỗ cậu.
Mễ Dương thất vọng một lúc, nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh, ở nhà nhiều thêm một năm cũng không phải không được, dù sao trong nhà cũng có không ít sách vở, bản thân cậu ở nhà cũng vô cùng tự do, so với một cậu nhóc ra vẻ ở trường học còn thoải mái hơn, nghĩ như vậy nên tâm trạng rất nhanh đã vui vẻ trở lại, còn vừa đi vừa ngửa đầu cười.
Trình Thanh nhìn thấy vậy, càng đau lòng hơn.
Trong khoảng thời gian chờ trường tiểu học bắt đầu khai giảng, Bạch Lạc Xuyên lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng, nguyên nhân cũng là vì liên quan đến Mễ Dương.
Hôm đó Bạch Lạc Xuyên đi báo danh rất sớm, tới phòng học tìm một lượt, nhìn thấy Mễ Dương không đến học, cũng không chào hỏi cha mẹ, đeo cặp sách tự mình về nhà.
Giữa trưa, khi lính cảnh vệ đi đón thằng bé, đợi một hồi lâu cũng không thấy, vừa đi vào hỏi, thì được thông báo là bé đã sớm rời đi rồi. Cảnh vệ lập tức bị doạ đến chảy đầy mồ hôi lạnh, trực tiếp đi tìm bà Bạch. Bà Bạch vẫn rất bình tĩnh, hành động đầu tiên chính là đi đến nhà họ Mễ, quả nhiên, con trai của cô ấy đang ở nhà họ Mễ vừa chơi game vừa ăn hoa quả.
Mễ Dương đang ngồi bên cạnh bóc quả cam, sau khi bóc xong còn đút từng miếng một cho con trai cô ấy, thấy cô ấy tới thì đứng dậy chào: "Con chào dì."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro