Chuối Và Táo
Nhất Chi Đằng La
2024-08-06 23:48:28
Hôm sau, Khương Chi bị cảm giác đau đớn quen thuộc đánh thức.
Cô sờ vào vết thương được băng bó trên đầu mình mà thở dài. Xem ra kế hoạch hái măng của cô bị phá sản rồi, cô vẫn nên lên thị trấn một chuyến, phải thay băng cho vết thương này, tiện thể nhìn xem có thể làm hộ khẩu cho Đản Tử không.
Nghĩ như vậy, Khương Chi đã lập tức ngồi dậy, đi nấu cơm.
Vì phải lên thị trấn nên cô phải nấu cơm sẵn. Lần trước cô nhờ bà Tú cạnh nhà trông nom Đản Tử giúp cũng không phải quyết định hay ho gì, lần này cô muốn dẫn Đản Tử đi theo nhưng trên người cô chỉ còn năm đồng hai, vẫn phải suy nghĩ làm thế nào để chuyển tiền trong hệ thống thành tiền thực tế.
Khương Chi vừa suy nghĩ vừa cán bột làm mì, rất nhanh sau đó cô đã nấu xong hai bát mì cà chua trứng gà.
Đản Tử là đứa bé có quy tắc, lúc Khương Chi bưng mì lên bàn thì cậu bé cũng đã rửa mặt đánh răng xong rồi.
“Mì ngon quá! Mẹ nấu cơm thật sự rất ngon!”
Đản Tử vừa ăn mì vừa cảm thán.
Khương Chi buồn cười. Cô nghĩ lý do nguyên chủ giữ Đản Tử ở lại, có lẽ không phải bởi vì cậu bé là đứa bé nhỏ nhất mà vì miệng mồm cậu nhóc ngọt ngào, một củ cải biết nịnh nọt như thế, cho dù tâm trạng có kém thế nào cũng có thể tốt hơn.
“Ăn cơm xong, mẹ dẫn con lên thị trấn.”
Khương Chi chỉ nói như vậy.
Vừa nghe xong, Đản Tử đã ngây người, chợt kích động nói: “Thật sao? Mẹ muốn dẫn con lên thị trấn sao? Con từng nghe Khương Dược Tiến nói thị trấn có cung tiêu xã, muốn mua cái gì cũng có, còn có xe hơi rất lớn, có phải thật không ạ?”
Vừa nói chuyện, Đản Tử vừa khua tay múa chân, biểu cảm vô cùng khoa trương.
Khương Chi cười, nói đùa với cậu bé: “Có thật không thì hôm nay con đi thử là biết ngay, không phải sao?”
Đản Tử rất đồng ý. Cậu bé gật đầu, nói chắc nịch: “Mẹ nói rất đúng!”
Hai mẹ con vừa ăn cơm xong, Khương Đức Hải đã chủ động đến cửa, sau lưng ông ấy còn có cái đuôi nhỏ là Khương Dược Tiến.
“Ồ, sao chú lại đích thân đến thế này? Cháu đang định dẫn Đản Tử đến nhà chú. Dược Tiến lại cao lớn hơn rồi!”
Khương Chi nhìn thấy tờ giấy mỏng trong tay Khương Đức Hải thì trong lòng hơi kích động. Có lẽ đây là giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú của cô, có vật này rồi thì cô cũng có thể làm hộ khẩu cho Đản Tử rồi, sau đó Đản Tử có thể nhập học.
Khương Chi hỏi thăm vài câu rồi mời hai ông cháu họ vào nhà.
Tuy trong nhà quá đơn sơ nhưng cũng không thể để người ta đứng ngoài cửa.
Ban đầu Khương Đức Hải không muốn bước vào nhưng còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Khương Dược Tiến đã hưng phấn bước vào với Đản Tử rồi.
“Hai người ngồi trước đi ạ, cháu đi rót cốc nước.”
Khương Chi chỉ chỗ, mời hai ông cháu ngồi xuống rồi nhanh chóng vào bếp.
Ban đầu cô rót hai cốc nước nhưng suy ngẫm nghĩ một lúc, cô đã vào thương thành đổi nửa cân chuối và nửa cân táo. Nói nửa cân cho dễ nghe mà thôi, trên thực tế chỉ có hai quả chuối và một quả táo.
Vật giá của thương thành trong hệ thống không cao lắm, một cân chuối tiêu chỉ có giá một đồng sáu, một cân táo là hai đồng sáu.
Cô sờ vào vết thương được băng bó trên đầu mình mà thở dài. Xem ra kế hoạch hái măng của cô bị phá sản rồi, cô vẫn nên lên thị trấn một chuyến, phải thay băng cho vết thương này, tiện thể nhìn xem có thể làm hộ khẩu cho Đản Tử không.
Nghĩ như vậy, Khương Chi đã lập tức ngồi dậy, đi nấu cơm.
Vì phải lên thị trấn nên cô phải nấu cơm sẵn. Lần trước cô nhờ bà Tú cạnh nhà trông nom Đản Tử giúp cũng không phải quyết định hay ho gì, lần này cô muốn dẫn Đản Tử đi theo nhưng trên người cô chỉ còn năm đồng hai, vẫn phải suy nghĩ làm thế nào để chuyển tiền trong hệ thống thành tiền thực tế.
Khương Chi vừa suy nghĩ vừa cán bột làm mì, rất nhanh sau đó cô đã nấu xong hai bát mì cà chua trứng gà.
Đản Tử là đứa bé có quy tắc, lúc Khương Chi bưng mì lên bàn thì cậu bé cũng đã rửa mặt đánh răng xong rồi.
“Mì ngon quá! Mẹ nấu cơm thật sự rất ngon!”
Đản Tử vừa ăn mì vừa cảm thán.
Khương Chi buồn cười. Cô nghĩ lý do nguyên chủ giữ Đản Tử ở lại, có lẽ không phải bởi vì cậu bé là đứa bé nhỏ nhất mà vì miệng mồm cậu nhóc ngọt ngào, một củ cải biết nịnh nọt như thế, cho dù tâm trạng có kém thế nào cũng có thể tốt hơn.
“Ăn cơm xong, mẹ dẫn con lên thị trấn.”
Khương Chi chỉ nói như vậy.
Vừa nghe xong, Đản Tử đã ngây người, chợt kích động nói: “Thật sao? Mẹ muốn dẫn con lên thị trấn sao? Con từng nghe Khương Dược Tiến nói thị trấn có cung tiêu xã, muốn mua cái gì cũng có, còn có xe hơi rất lớn, có phải thật không ạ?”
Vừa nói chuyện, Đản Tử vừa khua tay múa chân, biểu cảm vô cùng khoa trương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Chi cười, nói đùa với cậu bé: “Có thật không thì hôm nay con đi thử là biết ngay, không phải sao?”
Đản Tử rất đồng ý. Cậu bé gật đầu, nói chắc nịch: “Mẹ nói rất đúng!”
Hai mẹ con vừa ăn cơm xong, Khương Đức Hải đã chủ động đến cửa, sau lưng ông ấy còn có cái đuôi nhỏ là Khương Dược Tiến.
“Ồ, sao chú lại đích thân đến thế này? Cháu đang định dẫn Đản Tử đến nhà chú. Dược Tiến lại cao lớn hơn rồi!”
Khương Chi nhìn thấy tờ giấy mỏng trong tay Khương Đức Hải thì trong lòng hơi kích động. Có lẽ đây là giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú của cô, có vật này rồi thì cô cũng có thể làm hộ khẩu cho Đản Tử rồi, sau đó Đản Tử có thể nhập học.
Khương Chi hỏi thăm vài câu rồi mời hai ông cháu họ vào nhà.
Tuy trong nhà quá đơn sơ nhưng cũng không thể để người ta đứng ngoài cửa.
Ban đầu Khương Đức Hải không muốn bước vào nhưng còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Khương Dược Tiến đã hưng phấn bước vào với Đản Tử rồi.
“Hai người ngồi trước đi ạ, cháu đi rót cốc nước.”
Khương Chi chỉ chỗ, mời hai ông cháu ngồi xuống rồi nhanh chóng vào bếp.
Ban đầu cô rót hai cốc nước nhưng suy ngẫm nghĩ một lúc, cô đã vào thương thành đổi nửa cân chuối và nửa cân táo. Nói nửa cân cho dễ nghe mà thôi, trên thực tế chỉ có hai quả chuối và một quả táo.
Vật giá của thương thành trong hệ thống không cao lắm, một cân chuối tiêu chỉ có giá một đồng sáu, một cân táo là hai đồng sáu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro