Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Ban đầu anh tưởng như vậy là được rồi, không ngờ Thẩm Dao được đà lấn tới, cô dậm chân, khăng khăng nói: "Rõ ràng là lỗi của anh, anh còn mắng em!"
Kỳ Dạ Thần: "..."
Thôi được rồi! Không nên xin lỗi.
Anh cứ đứng đó không nói gì, yên lặng nhìn cô khóc.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Dao đã trút bỏ hết cảm xúc mới ngừng khóc, thút thít bình tĩnh lại.
Thẩm Dao ngượng chín mặt khi nhận ra mình đã khóc nức nở trước mặt người đàn ông này.
Kỳ Dạ Thần thản nhiên hỏi: "Khóc xong chưa?"
Thẩm Dao cúi gằm mặt, hai ngón trỏ chọt chọt vào nhau, lí nhí: "Ừ, xong rồi."
"Còn muốn khóc nữa không?"
Cô vội vàng lắc đầu.
Giọng người đàn ông vẫn đều đều: "Vậy đi thôi."
Lần này anh không còn sải bước dài như trước mà đi chậm rãi để phù hợp với tốc độ của cô, ánh mắt luôn để ý đến cô, sợ rằng chỉ một chút lơ là sẽ không thấy người đâu nữa.
Nhìn Thẩm Dao đưa tay áo lau nước mắt, tay anh siết chặt lấy tờ giấy ăn trong túi, chợt nghĩ đến điều gì đó lại buông lỏng ra.
Người phụ nữ này được làm từ nước hay sao mà khóc nhiều thế? Cho giấy cũng chỉ vứt đi, phí tiền.
Lúc này là thời điểm quan trọng, không thể lãng phí tiền bạc, anh phải dành dụm để nuôi cô và con.
Kỳ Dạ Thần đưa cô đi khám xong lập tức đến phòng bác sĩ.
"Hiện tại đứa bé phát triển rất tốt, cần phải khám thai định kỳ, bố đứa bé à, anh đừng tiếc rẻ chút tiền này, bây giờ tiếc rẻ, đến lúc sinh nở lỡ xảy ra chuyện gì thì tiền bạc cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Giọng Kỳ Dạ Thần trầm thấp: "Tôi biết rồi bác sĩ, tôi sẽ chú ý."
Bác sĩ chú ý đến vệt nước mắt trên mặt Thẩm Dao: "Phụ nữ có thai cần phải chú ý tâm trạng, cảm xúc của cô sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, còn anh nữa, vợ mang thai to như vậy mà cũng không nhường nhịn một chút được sao?"
Bọn họ khám xong, cũng may mọi thứ đều rất ổn, lúc này Thẩm Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về, Thẩm Dao cúi đầu suy nghĩ về việc làm thế nào để chung sống với Kỳ Dạ Thần.
Trong nguyên tác, Kỳ Dạ Thần là người duy nhất có thể cạnh tranh với nam chính Lương Hằng.
Sau khi nguyên chủ và Lương Hằng bỏ đi, anh đã một mình đưa cô con gái nhỏ đến Kinh Thành để kiếm sống. Sau đó khởi nghiệp thành công, anh lại bị Lương Hằng hãm hại, gặp tai nạn xe hơi và chết ngay tại chỗ.
Đứa con gái anh hết mực yêu thương thấy anh đi mãi không về nhà, trên đường đi tìm thì cũng gặp tai nạn xe hơi, bị xe tải tông chết.
Cả nhà ba người đều có kết cục như vậy, Thẩm Dao khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa bụng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Kỳ Dạ Thần, để sau này khi anh phát đạt, nếu ly hôn thì có thể nhớ chút tình xưa, cho cô một con đường sống.
Sau khi đưa cô về nhà, anh chợt nhớ ra tối nay mình còn việc chưa làm xong.
Để có tiền nuôi con, anh phải nhanh chóng quay lại làm việc.
Kỳ Dạ Thần mặt mày u ám, xoay người định rời đi.
Thẩm Dao thấy trời đã sẩm tối, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh nên hỏi: "Anh đi đâu đấy?"
Kỳ Dạ Thần chỉ bỏ lại một câu "Có việc" rồi bỏ đi.
Thẩm Dao nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khẽ thở dài.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt Thẩm Dao hiện rõ vẻ phiền muộn, bỗng có tiếng gõ cửa.
Thẩm Dao bước tới mở cửa, tiếng "Cọt kẹt" vang lên, một bà cụ đang đứng trước cửa, tay bưng một hộp cơm bằng sắt.
Bà cụ tóc bạc trắng, khuôn mặt rám nắng đầy nếp nhăn nhìn Thẩm Dao nở nụ cười hiền từ.
Từ trong ký ức, Thẩm Dao biết được bà cụ trước mặt là bà nội của Kỳ Dạ Thần.
Kỳ Dạ Thần: "..."
Thôi được rồi! Không nên xin lỗi.
Anh cứ đứng đó không nói gì, yên lặng nhìn cô khóc.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Dao đã trút bỏ hết cảm xúc mới ngừng khóc, thút thít bình tĩnh lại.
Thẩm Dao ngượng chín mặt khi nhận ra mình đã khóc nức nở trước mặt người đàn ông này.
Kỳ Dạ Thần thản nhiên hỏi: "Khóc xong chưa?"
Thẩm Dao cúi gằm mặt, hai ngón trỏ chọt chọt vào nhau, lí nhí: "Ừ, xong rồi."
"Còn muốn khóc nữa không?"
Cô vội vàng lắc đầu.
Giọng người đàn ông vẫn đều đều: "Vậy đi thôi."
Lần này anh không còn sải bước dài như trước mà đi chậm rãi để phù hợp với tốc độ của cô, ánh mắt luôn để ý đến cô, sợ rằng chỉ một chút lơ là sẽ không thấy người đâu nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn Thẩm Dao đưa tay áo lau nước mắt, tay anh siết chặt lấy tờ giấy ăn trong túi, chợt nghĩ đến điều gì đó lại buông lỏng ra.
Người phụ nữ này được làm từ nước hay sao mà khóc nhiều thế? Cho giấy cũng chỉ vứt đi, phí tiền.
Lúc này là thời điểm quan trọng, không thể lãng phí tiền bạc, anh phải dành dụm để nuôi cô và con.
Kỳ Dạ Thần đưa cô đi khám xong lập tức đến phòng bác sĩ.
"Hiện tại đứa bé phát triển rất tốt, cần phải khám thai định kỳ, bố đứa bé à, anh đừng tiếc rẻ chút tiền này, bây giờ tiếc rẻ, đến lúc sinh nở lỡ xảy ra chuyện gì thì tiền bạc cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Giọng Kỳ Dạ Thần trầm thấp: "Tôi biết rồi bác sĩ, tôi sẽ chú ý."
Bác sĩ chú ý đến vệt nước mắt trên mặt Thẩm Dao: "Phụ nữ có thai cần phải chú ý tâm trạng, cảm xúc của cô sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, còn anh nữa, vợ mang thai to như vậy mà cũng không nhường nhịn một chút được sao?"
Bọn họ khám xong, cũng may mọi thứ đều rất ổn, lúc này Thẩm Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về, Thẩm Dao cúi đầu suy nghĩ về việc làm thế nào để chung sống với Kỳ Dạ Thần.
Trong nguyên tác, Kỳ Dạ Thần là người duy nhất có thể cạnh tranh với nam chính Lương Hằng.
Sau khi nguyên chủ và Lương Hằng bỏ đi, anh đã một mình đưa cô con gái nhỏ đến Kinh Thành để kiếm sống. Sau đó khởi nghiệp thành công, anh lại bị Lương Hằng hãm hại, gặp tai nạn xe hơi và chết ngay tại chỗ.
Đứa con gái anh hết mực yêu thương thấy anh đi mãi không về nhà, trên đường đi tìm thì cũng gặp tai nạn xe hơi, bị xe tải tông chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả nhà ba người đều có kết cục như vậy, Thẩm Dao khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa bụng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Kỳ Dạ Thần, để sau này khi anh phát đạt, nếu ly hôn thì có thể nhớ chút tình xưa, cho cô một con đường sống.
Sau khi đưa cô về nhà, anh chợt nhớ ra tối nay mình còn việc chưa làm xong.
Để có tiền nuôi con, anh phải nhanh chóng quay lại làm việc.
Kỳ Dạ Thần mặt mày u ám, xoay người định rời đi.
Thẩm Dao thấy trời đã sẩm tối, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh nên hỏi: "Anh đi đâu đấy?"
Kỳ Dạ Thần chỉ bỏ lại một câu "Có việc" rồi bỏ đi.
Thẩm Dao nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khẽ thở dài.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt Thẩm Dao hiện rõ vẻ phiền muộn, bỗng có tiếng gõ cửa.
Thẩm Dao bước tới mở cửa, tiếng "Cọt kẹt" vang lên, một bà cụ đang đứng trước cửa, tay bưng một hộp cơm bằng sắt.
Bà cụ tóc bạc trắng, khuôn mặt rám nắng đầy nếp nhăn nhìn Thẩm Dao nở nụ cười hiền từ.
Từ trong ký ức, Thẩm Dao biết được bà cụ trước mặt là bà nội của Kỳ Dạ Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro