Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Nhìn rõ người đến, ánh mắt tên mặt sẹo nheo lại, lập tức nở nụ cười.
Anh ta vốn không sợ Lưu Nghị, nhưng đây là anh em của Kỳ Dạ Thần!
Tên mặt sẹo nhớ đến vẻ mặt âm trầm của người đàn ông mà bất giác rùng mình, cho đến tận bây giờ, ký ức về đêm hôm đó vẫn còn nguyên vẹn.
Lưu Nghị cười nhạt: "Mặt Sẹo, mày muốn làm gì chị dâu và bà nội tao? Hay là nói ra để tao nghe thử xem?"
Anh ta đến chợ mua đồ, nhìn thấy Thẩm Dao gặp rắc rối nên lập tức xông lên ngăn cản.
"Chị dâu?" Tên mặt sẹo khó hiểu nhìn anh ta, Lưu Nghị là con một trong số ít gia đình ở thị trấn, hoàn toàn không có anh trai.
Anh ta giải thích: "Đây là vợ của anh Thần, còn bà cụ này là bà nội của anh ấy."
Không khí bỗng chốc ngưng đọng, trên mặt tên mặt sẹo thoáng hiện vẻ sợ hãi, thay đổi thái độ ngông cuồng ban nãy, anh ta khom lưng, trên mặt là nụ cười lấy lòng: "Hóa ra là vợ của anh Thần, bảo sao lại xinh đẹp như vậy! Chị dâu, vừa rồi là em có mắt như mù, xin lỗi chị, bà ơi, xin lỗi bà, vừa rồi là thái độ của con không tốt, con xin lỗi bà!"
Thẩm Dao nhìn anh ra thay đổi sắc mặt nhanh như chớp thì có chút nghi ngờ, không biết Kỳ Dạ Thần có phải đầu gấu xã hội đen hay không!
Cô không muốn dây dưa nhiều với loại người này, mà bà nội Kỳ cũng có suy nghĩ giống vậy, bèn bảo Lưu Nghị buông tay, chuyện đến đây là kết thúc.
“Chị dâu, sao chị lại mua nhiều đồ thế? Anh Kỳ không đi cùng chị à? Để em giúp chị xách đồ.”
Lưu Nghị mắt tinh nhìn thấy trong tay Thẩm Dao cầm nhiều đồ như vậy, vừa nói vừa giành lấy.
Thẩm Dao không từ chối ý tốt của anh ta: “Dạ Thần đi làm rồi.”
Lưu Nghị bỗng nhớ tới sau khi xảy ra chuyện kia, mỗi ngày Kỳ Dạ Thần đều làm ba công việc để kiếm tiền, ban ngày thì làm ở công trường, lúc rảnh rỗi buổi trưa thì đi sửa đồ giúp người ta, buổi tối lại đi bốc hàng, anh như hận không thể phân thân làm ba mà đi làm.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh Kỳ liều mạng như vậy, xem ra là thật lòng muốn sống cuộc sống tử tế rồi.
Anh ta gãi gãi đầu, cười ngây ngô: “Chị dâu, sau này đám người kia mà còn kiếm chuyện với chị, chị cứ việc nói tên anh Kỳ ra, đảm bảo có hiệu quả!”
Thanh niên trong thị trấn này, không ai là không sợ anh.
Khuôn mặt Thẩm Dao thoáng hiện ý cười, cô đưa tay đỡ lấy tay bà nội Kỳ, giọng nói dịu dàng: “Bà ơi, chúng ta về nhà thôi.”
Bà nội Kỳ nghe vậy lập tức vui mừng đồng ý.
Trên đường đi, Lưu Nghị luôn trò chuyện với hai người để khuây khỏa, miệng lưỡi anh ta ngọt ngào lanh lợi, chọc cho Thẩm Dao cười không ngừng.
Lưu Nghị bỗng nhớ đến chuyện hôm đó anh Kỳ và chị dâu cãi nhau, trong lòng cảm thấy rất áy náy, bèn đem đầu đuôi câu chuyện giải thích lại một lần: “Chị dâu, thật ra hôm đó anh Kỳ đánh nhau với ông chủ là vì em, con trai em bị bệnh, quanh năm phải uống thuốc. Em đang cần gấp số tiền lương đó để mua thuốc cho con, kết quả ông chủ không chịu trả lương, anh Kỳ là vì giúp em mới đánh nhau.”
“Chị dâu, tuy rằng anh Kỳ có hơi du côn nóng tính một tí, trong miệng người khác là đồ nông dân bất tài vô dụng, nhưng anh ấy thật sự rất tốt! Chị hãy sống tốt với anh ấy.”
Thẩm Dao mỉm cười đảm bảo: “Chị sẽ như vậy.”
Lưu Nghị giúp cô mang đồ vào nhà, lại được Thẩm Dao nhiệt tình giữ lại ăn cơm trưa.
Thẩm Dao dìu bà nội Kỳ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, sau đó chạy vào bếp.
Anh ta vốn không sợ Lưu Nghị, nhưng đây là anh em của Kỳ Dạ Thần!
Tên mặt sẹo nhớ đến vẻ mặt âm trầm của người đàn ông mà bất giác rùng mình, cho đến tận bây giờ, ký ức về đêm hôm đó vẫn còn nguyên vẹn.
Lưu Nghị cười nhạt: "Mặt Sẹo, mày muốn làm gì chị dâu và bà nội tao? Hay là nói ra để tao nghe thử xem?"
Anh ta đến chợ mua đồ, nhìn thấy Thẩm Dao gặp rắc rối nên lập tức xông lên ngăn cản.
"Chị dâu?" Tên mặt sẹo khó hiểu nhìn anh ta, Lưu Nghị là con một trong số ít gia đình ở thị trấn, hoàn toàn không có anh trai.
Anh ta giải thích: "Đây là vợ của anh Thần, còn bà cụ này là bà nội của anh ấy."
Không khí bỗng chốc ngưng đọng, trên mặt tên mặt sẹo thoáng hiện vẻ sợ hãi, thay đổi thái độ ngông cuồng ban nãy, anh ta khom lưng, trên mặt là nụ cười lấy lòng: "Hóa ra là vợ của anh Thần, bảo sao lại xinh đẹp như vậy! Chị dâu, vừa rồi là em có mắt như mù, xin lỗi chị, bà ơi, xin lỗi bà, vừa rồi là thái độ của con không tốt, con xin lỗi bà!"
Thẩm Dao nhìn anh ra thay đổi sắc mặt nhanh như chớp thì có chút nghi ngờ, không biết Kỳ Dạ Thần có phải đầu gấu xã hội đen hay không!
Cô không muốn dây dưa nhiều với loại người này, mà bà nội Kỳ cũng có suy nghĩ giống vậy, bèn bảo Lưu Nghị buông tay, chuyện đến đây là kết thúc.
“Chị dâu, sao chị lại mua nhiều đồ thế? Anh Kỳ không đi cùng chị à? Để em giúp chị xách đồ.”
Lưu Nghị mắt tinh nhìn thấy trong tay Thẩm Dao cầm nhiều đồ như vậy, vừa nói vừa giành lấy.
Thẩm Dao không từ chối ý tốt của anh ta: “Dạ Thần đi làm rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Nghị bỗng nhớ tới sau khi xảy ra chuyện kia, mỗi ngày Kỳ Dạ Thần đều làm ba công việc để kiếm tiền, ban ngày thì làm ở công trường, lúc rảnh rỗi buổi trưa thì đi sửa đồ giúp người ta, buổi tối lại đi bốc hàng, anh như hận không thể phân thân làm ba mà đi làm.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh Kỳ liều mạng như vậy, xem ra là thật lòng muốn sống cuộc sống tử tế rồi.
Anh ta gãi gãi đầu, cười ngây ngô: “Chị dâu, sau này đám người kia mà còn kiếm chuyện với chị, chị cứ việc nói tên anh Kỳ ra, đảm bảo có hiệu quả!”
Thanh niên trong thị trấn này, không ai là không sợ anh.
Khuôn mặt Thẩm Dao thoáng hiện ý cười, cô đưa tay đỡ lấy tay bà nội Kỳ, giọng nói dịu dàng: “Bà ơi, chúng ta về nhà thôi.”
Bà nội Kỳ nghe vậy lập tức vui mừng đồng ý.
Trên đường đi, Lưu Nghị luôn trò chuyện với hai người để khuây khỏa, miệng lưỡi anh ta ngọt ngào lanh lợi, chọc cho Thẩm Dao cười không ngừng.
Lưu Nghị bỗng nhớ đến chuyện hôm đó anh Kỳ và chị dâu cãi nhau, trong lòng cảm thấy rất áy náy, bèn đem đầu đuôi câu chuyện giải thích lại một lần: “Chị dâu, thật ra hôm đó anh Kỳ đánh nhau với ông chủ là vì em, con trai em bị bệnh, quanh năm phải uống thuốc. Em đang cần gấp số tiền lương đó để mua thuốc cho con, kết quả ông chủ không chịu trả lương, anh Kỳ là vì giúp em mới đánh nhau.”
“Chị dâu, tuy rằng anh Kỳ có hơi du côn nóng tính một tí, trong miệng người khác là đồ nông dân bất tài vô dụng, nhưng anh ấy thật sự rất tốt! Chị hãy sống tốt với anh ấy.”
Thẩm Dao mỉm cười đảm bảo: “Chị sẽ như vậy.”
Lưu Nghị giúp cô mang đồ vào nhà, lại được Thẩm Dao nhiệt tình giữ lại ăn cơm trưa.
Thẩm Dao dìu bà nội Kỳ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, sau đó chạy vào bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro