Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Thẩm Dao uống một ngụm nước: “Là khoảng đất trống trước cửa tiệm tạp hóa nhà chú Chương, có một cái cây to che mát, nếu bày bán ở đó thì sẽ không bị nắng, chỉ là…”
Bà nội Kỳ còn tưởng là nhà ai, vừa nghe là nhà họ Chương thì mặt mày bà tươi như hoa: “Nhà họ Chương á! Dao Dao, con đừng lo, hai vợ chồng chú ấy đều là người nhiệt tình, chỉ cần chúng ta nói, họ nhất định sẽ đồng ý.”
Nghe bà nói vậy, Thẩm Dao cũng yên tâm hơn phần nào.
Người cô lo lắng là Chương Na Na, dù sao từ nhỏ cô ta đã thích Kỳ Dạ Thần, hai lần gặp mặt đều rất khó chịu, nhỡ đâu cô ta không đồng ý thì sao?
Chương Na Na trông không giống người dễ chung sống cho lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Dao quyết định làm liều thử một lần.
Xe đến đầu cầu ắt có đường.
Chiều hôm đó, Thẩm Dao bưng hai suất mì lạnh đến tiệm tạp hóa nhà họ Chương.
Chương Na Na không có ở nhà, người trông quán là bố mẹ cô ta.
Thấy Thẩm Dao đến, hai người vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cười niềm nở: “Dao Dao đến đấy à, mau vào nhà ngồi đi!”
Cô đưa mì lạnh cho họ, mỉm cười dịu dàng: “Cô chú ăn thử mì lạnh con làm xem, đây là lần đầu con làm, không biết có ngon không, chú thím cho con xin ý kiến ạ.”
Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Họ với Thẩm Dao cũng không thân thiết gì, từ sau khi cô gả cho Kỳ Dạ Thần cũng chưa từng qua lại nhà họ.
Sao lần này lại… Không những đến mà còn mang cả đồ ăn đến nữa.
Chẳng lẽ là muốn mượn tiền?
Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, tuy không biết Thẩm Dao có âm mưu gì, nhưng vợ chồng họ Chương vẫn giữ lễ nghĩa ăn thử vài miếng.
Không ngờ thức ăn vừa vào miệng, mắt bọn họ đã sáng lên, thi nhau khen ngon.
“Dao Dao, cô không biết cháu có tay nghề này đấy! Thế này mang ra ngoài bán cũng được rồi.” Mẹ Chương vừa ăn vừa tấm tắc khen.
Thẩm Dao khiêm tốn đáp: “Cô quá khen rồi ạ! Thực ra hôm nay cháu đến đây là có việc muốn bàn bạc với hai người.”
Nghe vậy, bọn họ lập tức đặt đũa xuống.
Quả nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện mà!
Thẩm Dao nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Là thế này ạ, cháu muốn bày một cái sạp bán hàng dưới gốc cây trước cửa nhà cô chú, cháu cũng sắp sinh nên muốn kiếm ít tiền để sau này cho đứa con này một cuộc sống tốt hơn. Hai cô chú yên tâm, cháu sẽ không chiếm dụng chỗ của hai cô chú miễn phí đâu, cháu sẽ trả tiền thuê chỗ, thuê trước hai tháng được không ạ?”
Bố mẹ Chương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Hai người còn tưởng cô đến vay tiền!
Làm họ giật cả mình.
Mẹ Chương cười nói: “Cô còn tưởng chuyện gì! Không phải là muốn bày cái sạp nhỏ cạnh cửa nhà thôi sao! Đâu cần đưa tiền, cháu muốn làm thì cứ làm đi, cần gì thì cứ nói, chỉ cần cô chú giúp được thì nhất định sẽ giúp!”
“Vậy thì không được!”
Nghe họ không lấy tiền, cô nhất quyết không chịu, dù là anh em ruột thịt cũng phải sòng phẳng: “Cháu mới bày sạp lần đầu, cũng không biết một ngày tiền thuê là bao nhiêu cho hợp lý, cô à, cô nói một tháng bao nhiêu tiền thì bọn cháu theo giá đó, có được không ạ?”
Nghe cô nói vậy, bà ta mới nói: “Nếu vậy thì một tháng hai mươi lăm đồng, như vậy được không?”
Cô tính toán một chút, thấy cũng được nên lập tức móc từ trong túi ra năm mươi đồng, thuê hẳn hai tháng rồi bảo họ viết giấy tờ.
Làm xong mọi việc, cô lập tức trở về nhà.
Về đến cửa thì thấy anh cũng đang ở nhà, tay cầm một linh kiện, không biết đang mày mò gì.
Bà nội Kỳ còn tưởng là nhà ai, vừa nghe là nhà họ Chương thì mặt mày bà tươi như hoa: “Nhà họ Chương á! Dao Dao, con đừng lo, hai vợ chồng chú ấy đều là người nhiệt tình, chỉ cần chúng ta nói, họ nhất định sẽ đồng ý.”
Nghe bà nói vậy, Thẩm Dao cũng yên tâm hơn phần nào.
Người cô lo lắng là Chương Na Na, dù sao từ nhỏ cô ta đã thích Kỳ Dạ Thần, hai lần gặp mặt đều rất khó chịu, nhỡ đâu cô ta không đồng ý thì sao?
Chương Na Na trông không giống người dễ chung sống cho lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Dao quyết định làm liều thử một lần.
Xe đến đầu cầu ắt có đường.
Chiều hôm đó, Thẩm Dao bưng hai suất mì lạnh đến tiệm tạp hóa nhà họ Chương.
Chương Na Na không có ở nhà, người trông quán là bố mẹ cô ta.
Thấy Thẩm Dao đến, hai người vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cười niềm nở: “Dao Dao đến đấy à, mau vào nhà ngồi đi!”
Cô đưa mì lạnh cho họ, mỉm cười dịu dàng: “Cô chú ăn thử mì lạnh con làm xem, đây là lần đầu con làm, không biết có ngon không, chú thím cho con xin ý kiến ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Họ với Thẩm Dao cũng không thân thiết gì, từ sau khi cô gả cho Kỳ Dạ Thần cũng chưa từng qua lại nhà họ.
Sao lần này lại… Không những đến mà còn mang cả đồ ăn đến nữa.
Chẳng lẽ là muốn mượn tiền?
Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, tuy không biết Thẩm Dao có âm mưu gì, nhưng vợ chồng họ Chương vẫn giữ lễ nghĩa ăn thử vài miếng.
Không ngờ thức ăn vừa vào miệng, mắt bọn họ đã sáng lên, thi nhau khen ngon.
“Dao Dao, cô không biết cháu có tay nghề này đấy! Thế này mang ra ngoài bán cũng được rồi.” Mẹ Chương vừa ăn vừa tấm tắc khen.
Thẩm Dao khiêm tốn đáp: “Cô quá khen rồi ạ! Thực ra hôm nay cháu đến đây là có việc muốn bàn bạc với hai người.”
Nghe vậy, bọn họ lập tức đặt đũa xuống.
Quả nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dao nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Là thế này ạ, cháu muốn bày một cái sạp bán hàng dưới gốc cây trước cửa nhà cô chú, cháu cũng sắp sinh nên muốn kiếm ít tiền để sau này cho đứa con này một cuộc sống tốt hơn. Hai cô chú yên tâm, cháu sẽ không chiếm dụng chỗ của hai cô chú miễn phí đâu, cháu sẽ trả tiền thuê chỗ, thuê trước hai tháng được không ạ?”
Bố mẹ Chương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Hai người còn tưởng cô đến vay tiền!
Làm họ giật cả mình.
Mẹ Chương cười nói: “Cô còn tưởng chuyện gì! Không phải là muốn bày cái sạp nhỏ cạnh cửa nhà thôi sao! Đâu cần đưa tiền, cháu muốn làm thì cứ làm đi, cần gì thì cứ nói, chỉ cần cô chú giúp được thì nhất định sẽ giúp!”
“Vậy thì không được!”
Nghe họ không lấy tiền, cô nhất quyết không chịu, dù là anh em ruột thịt cũng phải sòng phẳng: “Cháu mới bày sạp lần đầu, cũng không biết một ngày tiền thuê là bao nhiêu cho hợp lý, cô à, cô nói một tháng bao nhiêu tiền thì bọn cháu theo giá đó, có được không ạ?”
Nghe cô nói vậy, bà ta mới nói: “Nếu vậy thì một tháng hai mươi lăm đồng, như vậy được không?”
Cô tính toán một chút, thấy cũng được nên lập tức móc từ trong túi ra năm mươi đồng, thuê hẳn hai tháng rồi bảo họ viết giấy tờ.
Làm xong mọi việc, cô lập tức trở về nhà.
Về đến cửa thì thấy anh cũng đang ở nhà, tay cầm một linh kiện, không biết đang mày mò gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro