Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Trên mặt Thẩm Dao lộ ra nụ cười rạng rỡ, vừa định đưa tay nhận thì bị lời nói của Kỳ Dạ Thần như tạt một gáo nước lạnh.
Lạnh thấu tim!
“Bà nội, bác sĩ dặn, dưa hấu tính hàn, phụ nữ mang thai ăn dễ sảy thai.”
“Hả? Vậy thì không thể ăn!” Bà nội Kỳ sợ tới mức vội vàng thu lại miếng dưa hấu về.
Nụ cười rạng rỡ của Thẩm Dao trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi, hận không thể cắn chết Kỳ Dạ Thần.
Đồ chó! Biết rõ cô không thể ăn, còn cố ý lấy về nhà để trêu ngươi cô!
Cô đôi khi cũng hoài nghi, làm sao Kỳ Dạ Thần biết được phụ nữ mang thai cái này không được ăn, cái kia không được ăn nhỉ?
Trước kia cô cũng từng thấy có phụ nữ mang thai ăn dưa hấu, chẳng phải cũng chẳng sao cả sao!
Thẩm Dao thầm mắng anh trong lòng đến 800 lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa, quay phắt mặt sang một bên, dốc ngược chai coca dùng để đựng tiền xu ra, tiếp tục đếm tiền để giải tỏa tâm trạng.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Kỳ Dạ Thần xẹt qua ý cười, nhìn dáng vẻ bực bội của cô giống như một chú chim cánh cụt béo ú, trông cũng khá đáng yêu.
Anh ta ra vẻ hào phóng múc một thìa dưa hấu ở giữa đưa đến bên môi cô.
Thẩm Dao gần như theo bản năng há miệng, vị dưa hấu ngọt lịm lan tỏa trong khoang miệng, cô thỏa mãn nheo đôi mắt hạnh lại.
Nếu dưa hấu mà được bỏ vào tủ lạnh thì càng ngon hơn nữa.
Cô thầm nghĩ trong lòng.
Kỳ Dạ Thần đưa tay ra, định hứng lấy hạt dưa cô nhổ.
Thấy vậy, tưởng anh muốn mình đặt cằm lên tay anh như giới trẻ vẫn thường làm, cô liền đặt cằm lên tay anh.
Cảm nhận được xúc cảm từ cô, tim Kỳ Dạ Thần như lỡ một nhịp, có lẽ do thời tiết nóng nực, anh càng cảm thấy nóng hơn, trong lòng bồn chồn.
Anh bất giác nhớ đến làn da trắng nõn nà ẩn hiện dưới lớp vải lanh của cô đêm hôm đó, và cả...
Kỳ Dạ Thần vội rụt tay lại, vẻ mặt chán ghét: “Làm gì thế?”
“Ở chỗ đông người đừng có mà động chạm.”
Cô cau mày: “Thế anh để tay dưới cằm em làm gì?”
“Anh muốn em nhổ hạt dưa vào tay anh! Cho đỡ phải nhổ ra đất, dọn dẹp phiền phức.” Kỳ Dạ Thần thật tò mò không biết trong đầu cô nàng đang nghĩ gì nữa.
Hiểu lầm ý anh, mặt cô đỏ bừng, mãi mới cãi lại: “Người ta ăn dưa, ai lại nhổ hạt chứ!”
Nhìn cô thẹn quá hóa giận, Kỳ Dạ Thần bỗng thích thú, đặt quả dưa chưa ăn hết lên bàn. Anh vòng tay qua cổ cô, ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến cô tê dại.
Tim cô đập thình thịch.
Giọng anh trầm thấp, từ tốn: “Không nhổ hạt dưa ra, nó sẽ nảy mầm trong bụng em, rồi mọc thành cây dưa đấy.”
Câu nói đó khiến cô nổi đóa, bởi hồi nhỏ, cô từng bị hàng xóm hù doạ như thế khi ăn dưa không nhổ hạt.
Không ngờ Kỳ Dạ Thần cũng nói thế, từng chữ y hệt!
Cô hậm hực đánh vào người anh: “Anh tưởng em là con nít ba tuổi chắc!”
Kỳ Dạ Thần buông tay khỏi cổ cô, nửa đùa nửa thật: “Em mà là con nít ba tuổi thì tốt.”
Dễ lừa!
Cô không nghe rõ, định bảo anh nói lại thì anh đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nói một câu phải đi làm rồi quay người bỏ đi.
Nhìn bóng anh khuất dần, ánh mắt cô dừng lại trên quả dưa chưa ăn hết, liếm môi.
Thế là cô ngồi xuống bên cạnh, một tay phe phẩy quạt, thi thoảng lại ăn một miếng dưa.
Nhưng cô không ăn nhiều, chỉ ăn vài miếng cho đỡ thèm rồi cất quả dưa vào túi, định tối về nhà ăn tráng miệng.
Khách buổi chiều không nhiều, thi thoảng mới có người ghé mua.
Lạnh thấu tim!
“Bà nội, bác sĩ dặn, dưa hấu tính hàn, phụ nữ mang thai ăn dễ sảy thai.”
“Hả? Vậy thì không thể ăn!” Bà nội Kỳ sợ tới mức vội vàng thu lại miếng dưa hấu về.
Nụ cười rạng rỡ của Thẩm Dao trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi, hận không thể cắn chết Kỳ Dạ Thần.
Đồ chó! Biết rõ cô không thể ăn, còn cố ý lấy về nhà để trêu ngươi cô!
Cô đôi khi cũng hoài nghi, làm sao Kỳ Dạ Thần biết được phụ nữ mang thai cái này không được ăn, cái kia không được ăn nhỉ?
Trước kia cô cũng từng thấy có phụ nữ mang thai ăn dưa hấu, chẳng phải cũng chẳng sao cả sao!
Thẩm Dao thầm mắng anh trong lòng đến 800 lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa, quay phắt mặt sang một bên, dốc ngược chai coca dùng để đựng tiền xu ra, tiếp tục đếm tiền để giải tỏa tâm trạng.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Kỳ Dạ Thần xẹt qua ý cười, nhìn dáng vẻ bực bội của cô giống như một chú chim cánh cụt béo ú, trông cũng khá đáng yêu.
Anh ta ra vẻ hào phóng múc một thìa dưa hấu ở giữa đưa đến bên môi cô.
Thẩm Dao gần như theo bản năng há miệng, vị dưa hấu ngọt lịm lan tỏa trong khoang miệng, cô thỏa mãn nheo đôi mắt hạnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu dưa hấu mà được bỏ vào tủ lạnh thì càng ngon hơn nữa.
Cô thầm nghĩ trong lòng.
Kỳ Dạ Thần đưa tay ra, định hứng lấy hạt dưa cô nhổ.
Thấy vậy, tưởng anh muốn mình đặt cằm lên tay anh như giới trẻ vẫn thường làm, cô liền đặt cằm lên tay anh.
Cảm nhận được xúc cảm từ cô, tim Kỳ Dạ Thần như lỡ một nhịp, có lẽ do thời tiết nóng nực, anh càng cảm thấy nóng hơn, trong lòng bồn chồn.
Anh bất giác nhớ đến làn da trắng nõn nà ẩn hiện dưới lớp vải lanh của cô đêm hôm đó, và cả...
Kỳ Dạ Thần vội rụt tay lại, vẻ mặt chán ghét: “Làm gì thế?”
“Ở chỗ đông người đừng có mà động chạm.”
Cô cau mày: “Thế anh để tay dưới cằm em làm gì?”
“Anh muốn em nhổ hạt dưa vào tay anh! Cho đỡ phải nhổ ra đất, dọn dẹp phiền phức.” Kỳ Dạ Thần thật tò mò không biết trong đầu cô nàng đang nghĩ gì nữa.
Hiểu lầm ý anh, mặt cô đỏ bừng, mãi mới cãi lại: “Người ta ăn dưa, ai lại nhổ hạt chứ!”
Nhìn cô thẹn quá hóa giận, Kỳ Dạ Thần bỗng thích thú, đặt quả dưa chưa ăn hết lên bàn. Anh vòng tay qua cổ cô, ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến cô tê dại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim cô đập thình thịch.
Giọng anh trầm thấp, từ tốn: “Không nhổ hạt dưa ra, nó sẽ nảy mầm trong bụng em, rồi mọc thành cây dưa đấy.”
Câu nói đó khiến cô nổi đóa, bởi hồi nhỏ, cô từng bị hàng xóm hù doạ như thế khi ăn dưa không nhổ hạt.
Không ngờ Kỳ Dạ Thần cũng nói thế, từng chữ y hệt!
Cô hậm hực đánh vào người anh: “Anh tưởng em là con nít ba tuổi chắc!”
Kỳ Dạ Thần buông tay khỏi cổ cô, nửa đùa nửa thật: “Em mà là con nít ba tuổi thì tốt.”
Dễ lừa!
Cô không nghe rõ, định bảo anh nói lại thì anh đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nói một câu phải đi làm rồi quay người bỏ đi.
Nhìn bóng anh khuất dần, ánh mắt cô dừng lại trên quả dưa chưa ăn hết, liếm môi.
Thế là cô ngồi xuống bên cạnh, một tay phe phẩy quạt, thi thoảng lại ăn một miếng dưa.
Nhưng cô không ăn nhiều, chỉ ăn vài miếng cho đỡ thèm rồi cất quả dưa vào túi, định tối về nhà ăn tráng miệng.
Khách buổi chiều không nhiều, thi thoảng mới có người ghé mua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro