Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Vừa nghĩ đến gã mặt trắng Lương Hằng, Kỳ Dạ Thần tức đến run người.
Bỗng nhiên nghĩ đến bây giờ Thẩm Dao có tiền, sẽ không lại đưa số tiền kiếm được cho gã mặt trắng kia chứ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Kỳ Dạ Thần sa sút hẳn.
Thấy anh như vậy, Thẩm Dao mỉm cười, cũng chẳng quan tâm anh có muốn hay không, nhét tiền vào tay anh, kiêu ngạo nói: “Anh là chồng em, em kiếm tiền cho anh tiêu, em muốn làm thế, cho anh tiền tiêu vặt, anh còn không vui à?”
Kỳ Dạ Thần nhìn số tiền trong tay, mím môi, cho vào túi.
Không lấy thì phí.
Lỡ như Thẩm Dao, con ngốc này đem hết tiền cho Lương Hằng thì sao?
Anh phải dành dụm một ít tiền cho con chứ.
Thẩm Dao không biết Kỳ Dạ Thần đang nghĩ gì trong lòng, cô nặng nề nằm xuống giường, ngáp một cái nói: "Em buồn ngủ quá, tối anh ăn cơm xong thì rửa bát luôn đi, đừng gọi em dậy."
Nghe giọng cô mệt mỏi, anh chỉ ‘Ừ’ một tiếng, định bụng đợi cô ngủ dậy rồi hẵng gọi ăn cơm.
Căn phòng vốn ồn ào bỗng chốc im bặt, anh nhìn quanh, một dòng nước ấm len lỏi trong tim.
Cuối cùng cũng ra dáng một mái ấm rồi.
Tầm mười giờ tối, anh đi giao hàng về, đang định tắm rửa đi ngủ thì chợt nhìn thấy cô vợ mặt đỏ bừng, trông rất bất thường.
Anh vội vàng chạy lại, đưa tay sờ trán cô.
Nóng quá!
Chẳng lẽ cô ưbị sốt sao?
Anh nắm lấy bàn tay cô, lạnh ngắt.
Nghe người ta nói lúc sốt thì tay chân lạnh, nhưng người lại nóng.
Anh vội vàng lay cô dậy: "Dậy đi em!".
Cô mơ màng nghe thấy tiếng anh gọi, đầu đau như búa bổ, giọng khàn đặc: "Em mệt, đầu đau quá."
Giọng cô nghe sao mà đáng thương đến thế.
Anh bất giác nhớ đến cái hồi cô bé con, mỗi lần ốm cũng y hệt như vậy.
Anh dịu giọng hơn, nhưng vẫn kiên quyết gọi cô dậy: "Dậy nào, em sốt rồi, anh đưa đi viện."
Cô vừa mở mắt ra đã bị anh nhanh chóng đỡ dậy.
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, người mệt rã rời, lại buồn ngủ kinh khủng, nhìn người đàn ông đang phá giấc ngủ của mình, trong lòng vô cùng bực bội.
"Anh làm gì thế?"
"Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn bé con ba tuổi chắc? Sắp làm mẹ rồi mà sốt cũng không biết à?" Nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác, anh tức điên lên.
Bao giờ thì cô vợ này mới biết tự chăm sóc bản thân đây!
Chỉ giỏi làm phiền anh!
Hôm nay mà anh không về sớm chắc cô sốt đến ngốc luôn quá!
Cô ngẩn người: "Em sốt sao?"
Anh: "..."
Đúng là đàn gảy tai trâu mà!
"Bớt nói nhảm, dậy anh đưa đi viện."
Nghe đến chuyện đi viện là y như rằng cô không chịu, đầu lắc như trống bỏi: "Không đi đâu, em không muốn bị tiêm đâu!"
"Đi!"
Anh sa sầm mặt mày, không nói không rằng, trực tiếp bế cô đi.
Thấy cô vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, anh lấy đại một chiếc áo khoác trong tủ, khoác lên người cô.
Mùi xà phòng quen thuộc bao trùm lấy cô, bị anh lôi ra đến tận cửa.
Thấy không thể trốn tránh được nữa, cô ngoan ngoãn đi giày vào.
Bụng cô ngày càng lớn, cúi xuống rất khó khăn, vô cùng khó chịu.
Bụng thì to, đầu thì đau, người lại không có chút sức lực nào.
Anh bất đắc dĩ ngồi xuống, cầm lấy đôi giày của cô, dịu dàng nói: "Em vịn vào đâu đó đi, anh đi giày cho, ngã bây giờ."
Cô bám lấy tủ giày, nhấc chân lên để anh đi giày cho.
Nhìn đôi chân sưng phù như chân giò của cô, anh nhíu mày.
Nghe nói phụ nữ mang thai rất khổ, không ngờ chân lại sưng đến mức này, không biết cô có khó chịu lắm không nữa.
Anh nhanh chóng đi giày xong cho cô, nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.
Bỗng nhiên nghĩ đến bây giờ Thẩm Dao có tiền, sẽ không lại đưa số tiền kiếm được cho gã mặt trắng kia chứ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Kỳ Dạ Thần sa sút hẳn.
Thấy anh như vậy, Thẩm Dao mỉm cười, cũng chẳng quan tâm anh có muốn hay không, nhét tiền vào tay anh, kiêu ngạo nói: “Anh là chồng em, em kiếm tiền cho anh tiêu, em muốn làm thế, cho anh tiền tiêu vặt, anh còn không vui à?”
Kỳ Dạ Thần nhìn số tiền trong tay, mím môi, cho vào túi.
Không lấy thì phí.
Lỡ như Thẩm Dao, con ngốc này đem hết tiền cho Lương Hằng thì sao?
Anh phải dành dụm một ít tiền cho con chứ.
Thẩm Dao không biết Kỳ Dạ Thần đang nghĩ gì trong lòng, cô nặng nề nằm xuống giường, ngáp một cái nói: "Em buồn ngủ quá, tối anh ăn cơm xong thì rửa bát luôn đi, đừng gọi em dậy."
Nghe giọng cô mệt mỏi, anh chỉ ‘Ừ’ một tiếng, định bụng đợi cô ngủ dậy rồi hẵng gọi ăn cơm.
Căn phòng vốn ồn ào bỗng chốc im bặt, anh nhìn quanh, một dòng nước ấm len lỏi trong tim.
Cuối cùng cũng ra dáng một mái ấm rồi.
Tầm mười giờ tối, anh đi giao hàng về, đang định tắm rửa đi ngủ thì chợt nhìn thấy cô vợ mặt đỏ bừng, trông rất bất thường.
Anh vội vàng chạy lại, đưa tay sờ trán cô.
Nóng quá!
Chẳng lẽ cô ưbị sốt sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nắm lấy bàn tay cô, lạnh ngắt.
Nghe người ta nói lúc sốt thì tay chân lạnh, nhưng người lại nóng.
Anh vội vàng lay cô dậy: "Dậy đi em!".
Cô mơ màng nghe thấy tiếng anh gọi, đầu đau như búa bổ, giọng khàn đặc: "Em mệt, đầu đau quá."
Giọng cô nghe sao mà đáng thương đến thế.
Anh bất giác nhớ đến cái hồi cô bé con, mỗi lần ốm cũng y hệt như vậy.
Anh dịu giọng hơn, nhưng vẫn kiên quyết gọi cô dậy: "Dậy nào, em sốt rồi, anh đưa đi viện."
Cô vừa mở mắt ra đã bị anh nhanh chóng đỡ dậy.
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, người mệt rã rời, lại buồn ngủ kinh khủng, nhìn người đàn ông đang phá giấc ngủ của mình, trong lòng vô cùng bực bội.
"Anh làm gì thế?"
"Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn bé con ba tuổi chắc? Sắp làm mẹ rồi mà sốt cũng không biết à?" Nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác, anh tức điên lên.
Bao giờ thì cô vợ này mới biết tự chăm sóc bản thân đây!
Chỉ giỏi làm phiền anh!
Hôm nay mà anh không về sớm chắc cô sốt đến ngốc luôn quá!
Cô ngẩn người: "Em sốt sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh: "..."
Đúng là đàn gảy tai trâu mà!
"Bớt nói nhảm, dậy anh đưa đi viện."
Nghe đến chuyện đi viện là y như rằng cô không chịu, đầu lắc như trống bỏi: "Không đi đâu, em không muốn bị tiêm đâu!"
"Đi!"
Anh sa sầm mặt mày, không nói không rằng, trực tiếp bế cô đi.
Thấy cô vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, anh lấy đại một chiếc áo khoác trong tủ, khoác lên người cô.
Mùi xà phòng quen thuộc bao trùm lấy cô, bị anh lôi ra đến tận cửa.
Thấy không thể trốn tránh được nữa, cô ngoan ngoãn đi giày vào.
Bụng cô ngày càng lớn, cúi xuống rất khó khăn, vô cùng khó chịu.
Bụng thì to, đầu thì đau, người lại không có chút sức lực nào.
Anh bất đắc dĩ ngồi xuống, cầm lấy đôi giày của cô, dịu dàng nói: "Em vịn vào đâu đó đi, anh đi giày cho, ngã bây giờ."
Cô bám lấy tủ giày, nhấc chân lên để anh đi giày cho.
Nhìn đôi chân sưng phù như chân giò của cô, anh nhíu mày.
Nghe nói phụ nữ mang thai rất khổ, không ngờ chân lại sưng đến mức này, không biết cô có khó chịu lắm không nữa.
Anh nhanh chóng đi giày xong cho cô, nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro