Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Trên đường về nhà, khóe môi anh cứ thế nhếch lên một nụ cười dịu dàng.
Nhưng khi vừa đến cửa nhà, nụ cười ấy bỗng chốc biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm quen thuộc.
Đôi mắt vô cùng sâu thẳm, lãnh đạm, anh chỉnh lại quần áo, lấy chìa khóa từ trong túi ra rồi mở cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, anh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, cô vợ với cái bụng bầu vượt mặt đang trèo lên ghế, muốn lấy cuốn sách trên cùng của kệ.
Lo sợ rằng tiếng động của mình sẽ khiến cô giật mình té ngã, anh vội vàng bước đến trước mặt cô, hai tay giữ lấy cánh tay cô, lạnh lùng nói: "Em trèo cao như thế, muốn lên trời à? Xuống mau!"
Bị anh quát lớn, cô ngẩn người một lúc, sau đó mới chậm rãi bước xuống khỏi ghế, tay vẫn vịn vào người anh.
Cô nhíu mày, bực bội nói: "Anh nuốt phải thuốc súng à? Nói chuyện không đàng hoàng được sao? Hung dữ như vậy làm gì?"
"Em đang mang thai, có thể đừng có như con khỉ leo trèo như thế được không? Lỡ như ngã xuống thì làm sao?" Anh thở dài, mấy ngày nay anh cứ như bà mẹ già, thậm chí còn nói nhiều hơn cả một năm cộng lại.
"Em thấy trên kệ có sách, ở nhà chán quá, đọc sách giết thời gian thôi." Cô đáp.
Nghe cô nói vậy, anh thuận tay lấy cuốn sách trên kệ xuống, vì lâu ngày không đụng đến nên cuốn sách đã bám một lớp bụi, khi lấy xuống, bụi bay mù mịt trong không gian.
Cô ho sặc sụa, lấy tay che mũi, lùi nhanh ra xa vài bước.
Anh phủi phủi cuốn sách rồi đưa cho cô, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước.
Anh lấy hết đống đồ đạc chất trên kệ xuống, sau đó dùng giẻ lau thấm nước, trèo lên ghế lau chùi kệ sách, khóe mắt liếc nhìn cô đang đứng cách đó không xa, nhíu mày hỏi: "Em còn đứng đó, chưa đủ bụi sao?"
"..."
Cô ôm sách xoay người bỏ đi sang phòng khác, mái tóc đuôi ngựa buộc cao lắc lư theo từng bước chân.
Cô vào phòng chứa đồ, lục tung hết mọi ngóc ngách, tìm được không ít thứ hay ho.
Dây chun, con quay, túi cát,...
Còn có rất nhiều quần áo cũ của anh từ hồi bé xíu, chúng đã rách rưới không ra hình thù gì, toàn là vết vá chằng chịt.
Cô ôm tất cả số đồ đạc đó ra phòng khách, anh nhìn cô cứ đi đi lại lại, trên tay lúc nào cũng cầm một thứ gì đó, giọng điệu lãnh đạm: "Em tìm mấy thứ này làm gì?"
"Xem có dùng được gì không, không dùng thì vứt đi, nhà cửa chật chội, để đó chiếm chỗ." Cô đáp.
Nghe cô nói vậy, mặt anh tối sầm lại, chẳng lẽ cô chê nhà anh chật?
Nếu cô mà biết được suy nghĩ trong lòng anh lúc này, nhất định sẽ kêu oan ức mà nước mắt nước mũi tèm lem.
Thực ra là cô thấy con còn hai tháng nữa là chào đời, đến lúc đó trong nhà chắc chắn sẽ toàn là đồ đạc của con.
Thà dọn dẹp bây giờ còn hơn là đến lúc đó mới cuống cuồng dọn dẹp.
"Đúng rồi, anh à, phải sắm sửa nôi, quần áo, tã lót cho con nữa, lát nữa mình ra ngoài xem sao." Cô đã sớm muốn nói với anh chuyện này rồi, nhưng mấy ngày nay thấy anh suốt ngày đi sớm về khuya, sợ anh mệt mỏi nên cô không dám nói.
Anh đang mải miết giặt giẻ lau, nước máy vốn trong veo giờ đã đục ngầu, nghe cô nói vậy, động tác anh khựng lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Tất nhiên là còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm, nhưng giờ cứ chuẩn bị bấy nhiêu đó đã, còn lại đợi con ra đời rồi tính tiếp." Cô cười đáp.
"Ừm, dọn dẹp xong thì đi" Nói rồi anh tiếp tục công việc đang làm dở.
Nhưng khi vừa đến cửa nhà, nụ cười ấy bỗng chốc biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm quen thuộc.
Đôi mắt vô cùng sâu thẳm, lãnh đạm, anh chỉnh lại quần áo, lấy chìa khóa từ trong túi ra rồi mở cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, anh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, cô vợ với cái bụng bầu vượt mặt đang trèo lên ghế, muốn lấy cuốn sách trên cùng của kệ.
Lo sợ rằng tiếng động của mình sẽ khiến cô giật mình té ngã, anh vội vàng bước đến trước mặt cô, hai tay giữ lấy cánh tay cô, lạnh lùng nói: "Em trèo cao như thế, muốn lên trời à? Xuống mau!"
Bị anh quát lớn, cô ngẩn người một lúc, sau đó mới chậm rãi bước xuống khỏi ghế, tay vẫn vịn vào người anh.
Cô nhíu mày, bực bội nói: "Anh nuốt phải thuốc súng à? Nói chuyện không đàng hoàng được sao? Hung dữ như vậy làm gì?"
"Em đang mang thai, có thể đừng có như con khỉ leo trèo như thế được không? Lỡ như ngã xuống thì làm sao?" Anh thở dài, mấy ngày nay anh cứ như bà mẹ già, thậm chí còn nói nhiều hơn cả một năm cộng lại.
"Em thấy trên kệ có sách, ở nhà chán quá, đọc sách giết thời gian thôi." Cô đáp.
Nghe cô nói vậy, anh thuận tay lấy cuốn sách trên kệ xuống, vì lâu ngày không đụng đến nên cuốn sách đã bám một lớp bụi, khi lấy xuống, bụi bay mù mịt trong không gian.
Cô ho sặc sụa, lấy tay che mũi, lùi nhanh ra xa vài bước.
Anh phủi phủi cuốn sách rồi đưa cho cô, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước.
Anh lấy hết đống đồ đạc chất trên kệ xuống, sau đó dùng giẻ lau thấm nước, trèo lên ghế lau chùi kệ sách, khóe mắt liếc nhìn cô đang đứng cách đó không xa, nhíu mày hỏi: "Em còn đứng đó, chưa đủ bụi sao?"
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ôm sách xoay người bỏ đi sang phòng khác, mái tóc đuôi ngựa buộc cao lắc lư theo từng bước chân.
Cô vào phòng chứa đồ, lục tung hết mọi ngóc ngách, tìm được không ít thứ hay ho.
Dây chun, con quay, túi cát,...
Còn có rất nhiều quần áo cũ của anh từ hồi bé xíu, chúng đã rách rưới không ra hình thù gì, toàn là vết vá chằng chịt.
Cô ôm tất cả số đồ đạc đó ra phòng khách, anh nhìn cô cứ đi đi lại lại, trên tay lúc nào cũng cầm một thứ gì đó, giọng điệu lãnh đạm: "Em tìm mấy thứ này làm gì?"
"Xem có dùng được gì không, không dùng thì vứt đi, nhà cửa chật chội, để đó chiếm chỗ." Cô đáp.
Nghe cô nói vậy, mặt anh tối sầm lại, chẳng lẽ cô chê nhà anh chật?
Nếu cô mà biết được suy nghĩ trong lòng anh lúc này, nhất định sẽ kêu oan ức mà nước mắt nước mũi tèm lem.
Thực ra là cô thấy con còn hai tháng nữa là chào đời, đến lúc đó trong nhà chắc chắn sẽ toàn là đồ đạc của con.
Thà dọn dẹp bây giờ còn hơn là đến lúc đó mới cuống cuồng dọn dẹp.
"Đúng rồi, anh à, phải sắm sửa nôi, quần áo, tã lót cho con nữa, lát nữa mình ra ngoài xem sao." Cô đã sớm muốn nói với anh chuyện này rồi, nhưng mấy ngày nay thấy anh suốt ngày đi sớm về khuya, sợ anh mệt mỏi nên cô không dám nói.
Anh đang mải miết giặt giẻ lau, nước máy vốn trong veo giờ đã đục ngầu, nghe cô nói vậy, động tác anh khựng lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Tất nhiên là còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm, nhưng giờ cứ chuẩn bị bấy nhiêu đó đã, còn lại đợi con ra đời rồi tính tiếp." Cô cười đáp.
"Ừm, dọn dẹp xong thì đi" Nói rồi anh tiếp tục công việc đang làm dở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro